Anh định cư nước ngoài, em có nên chờ đợi
Hiện tại tâm trạng của em đang rất rối, xin mọi người giúp em với. Năm nay em 25 tuổi, anh hơn em 6 tuổi. Em và anh quen nhau được một năm thì anh sang Australia để du học, tính tới nay được hai năm.
Ảnh minh họa
Lúc đầu anh bảo với em anh đi theo kiểu công ty cậu anh bên đó bảo lãnh, bây giờ anh đã học xong, đã có việc làm, và chờ tới tháng 6 xét hồ sơ để định cư. Vì vậy em muốn anh cuối năm nay về xin phép hai gia đình để hai đứa cưới và lo giấy tờ cho em qua cùng vì em không muốn chờ anh quá lâu. Nhưng anh cứ lẩn tránh mãi, rồi cuối cùng cũng thừa nhận với em anh làm giấy kết hôn giả với con riêng của mợ anh hơn một năm rồi. Anh bảo sợ em lo nên không kể, em rất sốc khi biết chuyện đó, nhưng em cũng bỏ qua vì em rất yêu anh.
Video đang HOT
Em vẫn muốn tự anh cho gia đình em biết vì nhà em không biết chuyện đó. Anh vẫn im lặng, hôm mùng 3 em xuống thăm mẹ anh, bà đã nói với em: “Nếu hai đứa có duyên nợ sẽ đến được với nhau. Còn phải 3 năm nữa con trai mẹ mới có thể cưới vợ, con đừng chờ, nếu kiếm được người tốt hơn thì hãy quen”.
Thật sự lúc đó em suy sụp và buồn rất nhiều, em không hiểu sao bác lại nói với em như vậy. Khi không có anh ở đây em đã giúp và lo cho bác rất nhiều, nhiều khi em rất mệt nhưng vẫn cố sức chở bác đi đây đi đó khi bác cần… Em tưởng bác sẽ ủng hộ em, lúc đầu bác không thích em, nhưng em đã cố gắng để bác quý em hơn.
Anh cũng đã nói cho bác biết các yêu cầu trước kia. Em hỏi anh thật ra là em phải chờ anh bao nhiêu năm nữa, có giống như bác ấy không. Bởi em nghĩ là chừng một năm là xong giấy tờ, anh bảo bây giờ đã có luật mới. Có phải em đã quá ích kỷ và gây áp lực cho anh không, em rất mệt mỏi khi lúc nào cũng làm mọi thứ một mình, em muốn dừng lại nhưng khi nói chuyện với anh em không thể, vì em yêu anh rất nhiều.
Xin cho em một lời khuyên bây giờ em nên làm gì, dừng lại hay tiếp tục chờ?
Theo VNE
Anh hạnh phúc nhé
Kết thúc không phải là câu "mình đừng quen nhau nữa" mà là câu "anh hạnh phúc nhé!".
Giờ nghĩ lại lúc ấy, tại sao em lại không hề khóc? Tại sao em lại không tỏ ra yếu đuối một xíu mà lại vẫn mạnh mẽ, vẫn mỉm cười để nói ra câu "anh hạnh phúc nhé". Bình thường khi có những điều khiến em cảm thấy đau khổ, hoặc là nước mắt chảy dài không ngăn được, hoặc không thì sẽ nghẹn không nói được lời nào. Thế mà tại sao lúc đấy em vẫn bình thường vậy? Vẫn nói, còn có thể mỉm cười được mà. Chẳng lẽ tình cảm trong em với anh không nhiều như em nghĩ? Nhưng nếu như thế thì tại sao khi ngồi trên xe, một mình, em lại khóc nhiều đến vậy để đến giờ mỗi lần nhớ lại lúc ấy em lại thấy quặn lòng.
Anh biết không, câu làm em đau lòng nhất chính là khi anh nói tình cảm với em chỉ là rung động nhất thời, nhưng sau một thời gian tìm hiểu anh cảm thấy không phù hợp. Uh, không hợp nên em cũng chẳng còn quyền gì để níu kéo. Mọi thứ đối với em trong thời gian qua tất cả chỉ do em lầm tưởng, ngộ nhận thôi. Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải, sao lại để đến lúc anh phải nói thẳng ra với em như thế này. Nhưng cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã nói rõ ràng, bản thân em là người rất cố chấp, nếu điều gì không rõ ràng sẽ không bao giờ chịu từ bỏ. Nếu anh không nói rõ, có lẽ em vẫn cố gắng lao vào một cách mù quáng rồi đấy.
Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải (Ảnh minh họa)
Em đã từng tự trách bản thân mình rất nhiều, từng tự hỏi tại sao lại như vậy, tại sao anh với em là không phù hợp. Nhưng rồi em cũng có thể nhận ra ANH và EM KHÔNG HỢP không có nghĩa là em là một đứa tồi tệ hay em với tất cả những người khác không hợp. Có thể em không hợp với anh, nhưng ở đâu đó sẽ có người hợp với em, và anh cũng vậy. Việc của em chỉ cần chờ cho đến khi người phù hợp với mình xuất hiện mà thôi.
Ai cũng hỏi em thích anh ở điểm nào? Thật sự em không biết, đến bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó. Em chỉ nhận ra rằng ở bên anh em có cảm giác rất thân thuộc, em rất thích nhìn thấy anh cười, sao nhỉ, nụ cười rất hiền, rất ấm áp. Nên sau này, anh hãy hạnh phúc, hãy cười thật nhiều nhé.
Theo VNE
Nhật ký Hà Nội chớm đông Đã lâu rồi chẳng còn cảm xúc để cảm nhận thời gian trôi qua chầm chậm như vậy. Yên bình làm sao. Cơn gió mùa đầu tiên tràn về mang theo những hạt mưa dạt dào mà nhẹ nhàng đúng như vốn có của một mùa đông vẫn thế. Không gian chỉ còn tiếng mưa, tiếng gió thổi vi vu và cảm giác...