Anh đến với tôi vào mùa xuân buồn nhất
Đó là cái Tết tôi nhớ nhất, vì nó xảy ra quá nhiều chuyện đau lòng trong đời tôi. Dường như mọi tai họa đều để dành để trút xuống vào năm ấy.
Năm ấy, gia đình tôi hồ hởi để đón Tết lắm. Hai em tôi đều đám cưới, chỉ có mỗi bà chị Hai là tôi vẫn nghe tiếp điệp khúc hối thúc của cha mẹ, họ hàng. Thú thật vì quá sợ viễn cảnh người thân đến chúc Tết cứ nhìn mình như người ngoài hành tinh, năm nào tôi cũng trốn lên Đà Lạt ăn Tết với bà ngoại. Thực ra bà chỉ là “bà lẽ” nhưng được cả nhà tôi quý mến, tôi thương bà vô cùng. Có tôi lãnh phần ăn Tết cùng bà, ai cũng an tâm.
Tôi không ganh tị với các em nhưng cứ thử tưởng tượng khi trong nhà ai về chỗ nấy, chỉ còn trơ mình mình thì tủi thân lắm. Tôi không vượt qua được chuyện đó nên mặt cứ như đeo đá khiến người nhà vừa thương vừa ngại. Mẹ tôi mắng “chỉ tại mày cứ mải lo công việc”. Nào tôi có muốn? Dù dốc toàn sức vào công việc nhưng tôi đã lãnh trái đắng khi bị đồng nghiệp chơi xấu.
Như nhiều công ty khác, năm ấy công ty tôi thua lỗ trầm trọng, bắt buộc phải cắt giảm nhân viên. Tôi có năng lực nên tin mình nằm trong vòng an toàn. Không ngờ đồng nghiệp vì sợ bị hất cẳng nên đã bàn bạc với sếp trực tiếp ra tay trước, đề xuất danh sách cắt giảm người của phòng. Một phần lỗi do tôi làm hư một bản hợp đồng quan trọng nên cuối cùng tôi đã mất việc, chỉ trước kỳ nghỉ Tết 3 tuần. Tôi suy sụp lắm, chạy như điên lên Đà Lạt như chạy trốn cái thực tại đáng ghét.
Bà đón tôi nửa vui nửa lo. Tôi kể hết và khóc trong tay bà như một đ.ứa t.rẻ. Bà im lặng nghe tôi nói, rồi chỉ nhẹ nhàng bảo: “công việc rồi sẽ có việc mới, còn tình yêu là thứ không thể gấp cháu à. Ai cũng sẽ có, hãy chờ đến lượt mình”. Nhìn bà cười, tôi biết bà chưa từng hối hận vì tình yêu dành cho ông. Bản thân tôi cũng ước gì có thể yêu như bà.
Tôi thấy lòng vơi đi nhiều. Khi chưa kịp lau nước mắt tôi đã thấy bà đội nón, đi ra cổng dặn lại sẽ mua món ngon về cho ăn. Mệt quá, tôi thiu thiu ngủ và mơ thấy mình chạy trên ngọn đồi đầy hoa dã quỳ vàng cùng một chàng trai. Anh ấy cứ chạy phía trước không quay mặt lại còn tôi thì cố chạy nhanh hơn để nhìn thấy anh. Đúng lúc anh ta quay lại thì tôi nghe một tiếng động lớn, tiếng kính bể, tiếng la hét…Tôi choàng tỉnh dậy, chỉ kịp thấy đứa cháu họ chạy ào vào báo tin bà bị t.ai n.ạn mất trên đồi rồi chạy vụt đi.
Đêm 30, tôi ngồi trước bàn thờ bà mà nước mắt vắn dài, chưa từng bao giờ cảm thấy đ.au đ.ớn đến thế. Tất cả những ngày sau đó, tôi cứ thơ thẩn trên ngọn đồi nơi xảy ra t.ai n.ạn để mong gặp bà. Rồi tôi gặp một người, tất nhiên không phải bà tôi mà là anh ấy.
Ban đầu tôi không chú ý, nhưng rồi nhận ra có người đi theo mình. Anh ăn mặc như kiểu công tử ngày xưa, áo sơ mi tay dài, gi-le chỉn chu, thêm cái khăn choàng, đúng là một hình mẫu đẹp, tuy có hơi già. Sau này tôi biết anh hơn tôi đến 10 t.uổi.
Thấy tôi nhìn lại, anh bước tới nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong ánh hoàng hôn lãng mạn đó, tôi im lặng, không lảng tránh vì nỗi đau trong lòng đè nặng, chẳng còn sức chứ thật tình không phải vì nhan sắc của anh. Còn anh cứ đứng như thế một lúc lâu rồi nói: “Tôi xin lỗi”. Thì ra anh là người đã chứng kiến t.ai n.ạn của bà tôi, biết tôi là cháu bà, lời xin lỗi hôm đó anh giải thích vì cảm thấy như có trách nhiệm với nét mặt vô hồn vì mất mát của tôi.
Video đang HOT
Anh đến thăm tôi nhiều hơn, có ngày đến 2-3 lần. Dù thời gian đó tôi rất mơ hồ về mọi thứ, cũng rất vô cảm nhưng sự có mặt của anh khiến tôi đỡ phát điên vì cảm giác t.uyệt v.ọng và cô độc. Ở Đà Lạt 2 tháng thì chúng tôi trở nên thân thiết. Anh chia sẻ cho với tôi rất nhiều, có lẽ vì là người từng trải. Ở bên anh tôi có cảm giác an toàn, thậm chí có lúc anh còn chọc được cho tôi cười. Kỳ lạ là khi tôi cười anh lại có vẻ đăm chiêu rồi lảng sang chuyện khác.
Có 1 tuần đột nhiên không thấy anh đến, tôi sốt ruột rồi sực nhớ ra mình chẳng hề xin số điện thoại để liên lạc. Chỉ biết chờ chứ không biết làm gì, tôi để cửa mở suốt cả ngày mà vẫn không thấy anh đâu. Sau 1 tuần “mất tích”, anh xuất hiện, tôi mừng quá nhưng chỉ biết ngồi khóc. Anh vội vàng giải thích rằng phải đi công tác đột xuất, chính anh cũng không có số điện thoại của tôi để gọi. Anh hỏi “mà tại sao em lại khóc?”. Lúc đó tôi cứng họng không nói được gì, chính tôi cũng đâu biết tại sao.
2 tháng sau gia đình gọi tôi về thành phố. Tôi nói điều ấy với anh.
Anh hỏi: em có muốn về không?
Tôi trả lời: không về thì ở đây làm gì?
Anh nói: ở đâu thấy vui thì em ở chứ làm gì.
Tôi cười nhẹ, nghĩ bụng ở đây có anh thì cũng vui nhưng chúng ta có là gì đâu. Bất ngờ anh nắm tay tôi rồi nói: “ Em có biết vì sao anh gặp em không?”
Tôi thật thà lắc đầu. Anh nói: “Vì anh thấy em rất đẹp”. Lúc này thì tôi đã cười lớn, lý do này nghe thật buồn cười, không thật và sến súa như cải lương. Anh nghiêm mặt , “nhưng em chỉ đẹp khi em buồn, còn khi em cười thì không”.
Câu nói của anh làm tôi tắt cười ngay lập tức.
“Thật à?”, tôi hỏi
“ Thật“, anh đáp
“Vậy chẳng lẽ anh muốn em buồn mãi cho đẹp?”, tôi hỏi
Anh thở dài, nhìn thẳng tôi như hôm ở trên đồi: “ Không, anh muốn em vui vẻ chứ. Nếu em vui thì nhìn em xấu cả đời cũng được”.
Hai chữ “cả đời” của anh đã khiến tôi – cô gái ngốc nghếch – hiểu ra anh muốn nói gì. Anh đã bước vào cuộc đời tôi như vậy đấy. Tình yêu của tôi đã đến vào lúc tôi đau buồn nhất, để bây giờ tôi luôn thầm cảm ơn sự xuất hiện đúng lúc của anh. Mùa xuân năm ấy bớt ảm đạm hơn, tôi như thấy một đồng hoa quỳ vàng sáng ấm ở phía xa. Tôi có thể đến được đó nếu bước qua được giai đoạn này của cuộc đời. Và sự thật là tôi đã đến được, cùng với bàn tay luôn nắm chặt của anh. Cảm ơn anh, cánh én “hơi già” của em, có anh mỗi mùa xuân của em đều ngập nắng.
Theo PLO
Chỉ vì mất mặt với bạn, chồng nổi cơn điên đuổi vợ ra khỏi nhà lúc nửa đêm
"Nếu anh cứ như thế này tôi và con sẽ đi. Con tôi không cần một người bố như anh đâu". Chẳng ngờ sau câu ấy của Thảo, Hưng đuổi đ.ánh v.ợ ngay lập tức.
Thảo bị bố mẹ người yêu chê nên suốt 5 năm yêu Hưng, 2 người đã phải cố gắng rất nhiều để được gia đình chấp nhận. Ngày gia đình Hưng chấp nhận cho anh và Thảo lấy nhau họ đã ôm nhau khóc òa trong sung sướng và mãn nguyện vô cùng.
Về làm dâu cho nhà Hưng, Thảo đã làm tròn bổn phận của một nàng dâu thảo, chăm chỉ, hiểu chuyện nên bố mẹ chồng đã dần yêu quý cô. Họ không còn tỏ ra ghét bỏ và k.hinh b.ỉ cô như ngày xưa. Đến khi Thảo sinh đứa con trai đầu lòng thì mọi người lại càng quan tâm và chăm sóc mẹ con cô hơn.
Chỉ có điều khi gia đình chồng yêu quý Thảo thì chính chồng lại là người hắt hủi và xua đuổi cô. Đột nhiên Hưng thay tính đổi nết, anh say xỉn thường xuyên. Tối nào không say thì anh cũng chẳng ở nhà mà dắt xe chạy đi tụ tập với đám bạn đến tận khuya mới về.
Tối nào không say thì anh cũng chẳng ở nhà mà dắt xe chạy đi tụ tập với đám bạn đến tận khuya mới về. (Ảnh minh họa)
Có hôm, Hưng đi nhậu về nôn thốc nôn tháo ra nhà. Vậy mà anh chẳng vào nhà tắm thay rửa gì mà đi thẳng lên phòng rồi ôm và hôn hít con trai đang ngủ làm nó tỉnh giấc khóc thét lên. Thảo chồm dậy ôm con thì bị anh xô ngã tôi xuống nền nhà. Đã thế, anh còn c.hửi vợ là đồ khốn nạn vì không cho anh chạm vào con trai. Biết chồng say nên Thảo cũng im lặng chịu đựng cho anh m.ắng n.hiếc thậm tệ chứ không cãi lại nửa lời.
Cả đêm ấy Thảo nằm khóc. Cô không thể ngờ một người có trình độ nhận thức như Hưng lại có thể thốt ra những câu nói vô học như vậy. Người đàn ông một thời cô hết lòng yêu thương, kính trọng đã trở thành một tên nghiện nhậu nhẹt và chuyên phỉ báng vợ con.
Từ hôm đó trở đi Thảo rất ít nói chuyện với chồng mỗi khi vợ chồng giáp mặt nhau. Lúc này cô chỉ còn mối quan tâm duy nhất là con trai. Cô cố gắng chăm sóc cho con, vì có lẽ đây là đứa con duy nhất của cô với chồng. Đã 3 tháng nay cô và chồng không còn chung chăn gối vì Hưng hiếm khi tỉnh cơn say mỗi khi về nhà.
Một hôm, con trai sốt cao những gần 40 độ. Thảo phải xin nghỉ làm để ở nhà chăm con còn bố mẹ chồng thì chạy đôn chạy đáo đi mua thuốc cho cháu. Hưng biết vậy nhưng chẳng quan tâm, đi làm về anh còn kéo theo cả đám bạn về nhậu. Hưng bắt vợ đi chuẩn bị đồ nhắm nhưng Thảo không đi vì khi đó cô còn phải trông con. Thằng bé sốt cao cứ khóc ngằn ngặt trên tay mẹ.
Chẳng ngờ bảo vợ không được, mất mặt trước đám bạn nhậu Hưng hằm hằm xông vào buồng tát vợ một cái ngã dúi xuống giường. Thấy vậy đám bạn nhậu của Hưng tự rút lui khiến Hưng càng bực bội. Anh chỉ tay đuổi thẳng vợ con ra khỏi phòng: "Mày thích chăm con thì đưa nhau cút khỏi đây ngay".
Mất mặt trước đám bạn nhậu Hưng hằm hằm xông vào buồng tát vợ một cái ngã dúi xuống giường. (Ảnh minh họa)
Đã thế, khi bố mẹ chồng ra can thiệp và khuyên nhủ anh thì anh lại hét toáng lên nói ông bà bênh con dâu hơn bênh con trai. Thảo lúc ấy chẳng còn thiết gì nữa cô bảo chồng: "Nếu anh cứ như thế này tôi và con sẽ đi. Con tôi không cần một người bố như anh đâu". Chẳng ngờ sau câu ấy của Thảo, Hưng đuổi đ.ánh v.ợ ngay lập tức. Thảo chạy vội sang nhà hàng xóm gần đó để trốn chồng vì sợ anh đang say sẽ làm liều.
Đã hơn 12 giờ đêm, tiếng Hưng còn hét inh ỏi ngoài đường cùng tiếng can ngăn của bố mẹ chồng. Thảo như đứng tim khi anh vào nhà bác hàng xóm nơi cô trốn gõ cửa tìm cô. May mà bác ấy nói cô không có ở đây, anh mới chịu bỏ về nhà.
Suốt đêm, Thảo ngồi ôm con khóc. Cô chán nản tới cùng cực. Sáng sớm hôm ấy, cô mượn tạm nhà hàng xóm chiếc áo ấm bọc cho con rồi xa bắt xe ôm về nhà ngoại. Bố mẹ chồng gọi điện bảo cô về nhưng thử hỏi cô về đó để làm gì nữa khi mà chồng chẳng còn thiết tha vợ con.
Ngày trước dù bị bố mẹ chồng cấm đoán nhưng chồng vẫn rất yêu nên hai người vượt qua được, giờ đến chồng hết tình cảm rồi thì sống với nhau còn ý nghĩa gì đây. Về lại rồi biết đâu chồng lại hành xử như đêm hôm qua thì cô và con sao có thể thoát được lần nữa. Cô thực sự chán cuộc hôn nhân này rồi.
Theo Một Thế Giới
Lo chu toàn việc nhà mà vẫn bị vợ làm mất mặt với bạn bè Vợ tôi làm bao nhiêu giữ riêng, không chi gì, tôi cũng không đòi hỏi; chỉ cần cô ấy để tôi vui vẻ với bạn bè. ảnh minh họa Tôi 45 t.uổi, có vợ và 4 con, đang làm chủ công ty nhân, thu nhập 100-200 triệu/tháng. Vợ làm việc 4 ngày/ tuần, thu nhập 20-30 triệu/tháng, hai con gái 13 và 15...