Anh đày đọa bản thân tại vì em trót… mất trinh
Khi biết em đã mất cái quý giá nhất, anh khóc, chia tay em rồi từ đó đày đọa bản thân mình, không ăn uống gì.
Em hơn người đó 1 tuổi, học hơn người đó 2 khóa. Nhưng chuyện đó không hề ảnh hưởng gì đến tình yêu của hai đứa em. Mà là quá khứ của em….
Năm thứ nhất, lần đầu tiên em bước vào một xã hội của những người từ nhiều nơi đến. Em chưa hình dung hết được lòng người trên thế gian này phức tạp như thế. Mối tình đầu của em, em đã trao nhầm người không yêu em, chỉ lợi dụng, dụ dỗ…Em vô tình đã đánh mất “cái ngàn vàng ” khi em chưa nhận thức được điều gì cả. Khó tin lắm phải không vì lúc đó em đã 18 tuổi. Nhưng thực sự tới hết cấp 3 em không hề yêu ai, không hề biết gì về quan hệ nam nữ…
Cái mối tình đầu chỉ vỏn vẹn trong vòng mấy tháng để lại nỗi đau em phải chịu đựng bao nhiêu năm tháng. Hồi đó, khi biết bị lừa, em như người điên, chỉ biết khóc và khóc. Một thời gian như vậy khiến em sợ yêu, và em đâm đầu vào kiếm tiền, em làm thêm rất nhiều việc để không có thời gian nghĩ chuyện đó nữa. Nhưng thình thoảng anh ta nhắn tin cho em, em lại đau. Rồi em oán hận hắn, đã làm cho cuộc đời em tồi tệ thế này.
Dần dần, thời gian cũng làm mọi chuyện trôi vào quên lãng. Những tin nhắn làm phiền đó cũng không làm em phát điên, em cảm thấy binh thường, và tự nhủ mình không được khóc vì 1 người như vậy. Cuối cùng, em cũng đã làm được.
Và khi em học năm thứ 3, em gặp anh ấy. Đó là em họ của người bạn đang có tình cảm với em. Anh ấy chỉ tình cờ lấy số điện thoại của em để trêu, để giúp anh họ tán em. Nhưng vô tình chúng em lại nảy sinh tình cảm với nhau. Lúc đó em nghĩ chúng em không thể yêu nhau vì rất nhiều lý do. Vì anh ít tuổi, vì anh là em của người đang thích em. Nhưng rồi chúng em không thể dối được lòng mình, và chúng em yêu nhau.
Thật sự quãng thời gian yêu anh là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời em. Đó mới thực sự là tình yêu, em cảm nhận được tinh yêu anh dành cho em.Em cảm giác như lần đầu tiên em được yêu, lần đầu tiên em biết thế nào là yêu. Nhưng anh là người hay ghen, anh biết anh không phải là mối tình đầu của em. Anh ghen khi anh không phải người đầu tiên ôm em, không phải người đầu tiên hôn em…
Video đang HOT
Những chuyện đó làm em rất khổ tâm, em đâu muốn như vậy. Nhiều lần nói chuyện em biết anh là người rất để tâm tới chuyện trinh tiết của con gái. Em sợ anh biết việc em đã mất cái trong trắng anh sẽ khinh bỉ em, sẽ không còn yêu em nữa. Em sợ lắm nên em không đủ can đảm nói ra.
Nhưng trong tình yêu, khi 2 người gần gũi, có những lúc cả bản thân em cũng khó kiềm chế huống chi là anh. Và chúng em đã quan hệ với nhau, anh vẫn nghĩ em là người đầu tiên của anh nên anh trân trọng, càng yêu em hơn. Em càng lo sợ, vì em rất khó để giấu quá khứ. Dần dần anh cũng nghi nghi khi thấy bạn bè tâm sự, rồi anh lên mạng tìm hiểu. Anh hỏi em, em biết em không thể giấu được nữa và em đã nói nhưng đã quá muộn.
Em đã trót giấu anh ấy về quá khứ (Ảnh minh họa)
Anh sốc, anh đau đớn, anh khóc rất nhiều. Bao nhiêu ngày anh nghỉ học, chỉ ở trong phòng khóc, nhiều lúc anh muốn chết. Đó là những tháng ngày đau khổ nhất của chúng em. Chia tay là điều không thể không xảy ra, nếu là em, em cũng không thể chấp nhận sự phản bội đó nhưng chia tay sao khó quá. Thời gian chúng em yêu nhau không dài nhưng ngày nào cũng gặp, tình cảm rất sâu đậm.
Em nhận ra em yêu anh nhiều và càng hối hận vì em đã không dũng cảm nói ra từ đầu. Sáu tháng từ cái ngày hôm đó, chúng em cứ chia tay nhưng lại không thể chịu được sự xa cách. Song chúng em cũng không thể quay lại được như ngày trước vì trong anh có 1 vết thương lòng không thể chữa khỏi. Anh còn yêu em nhưng không thể quên được chuyện đó. Cứ nghĩ lại anh lai khóc,lại đau.
Còn em, em đã cố gắng biến mất khỏi anh, mong anh quên nỗi đau đó đi. Có lẽ em không xứng đáng có được tình yêu đó. Nhưng em không làm được. Anh cũng không thể làm được.
Bây giờ bọn em dù coi như chia tay nhưng gặp nhau vẫn như lúc yêu nhau. Đêm xuống, khi 1 mình anh lại nghĩ và khóc rồi bảo không liên lạc nữa. Cứ như vậy mãi! Em không biết phải làm gì. Vì khi cả hai quyết định không liên lạc nữa anh không ăn uống gì, cứ tự hành hạ thân xác. Và rồi chúng em lại về với nhau, sau đó lại giận dỗi nhau. Anh không thể tha thứ cho em phải không? Em phải làm sao đây?
Theo Eva
"Giặc bên Ngô" quá tốt bụng
Ban đầu, tôi đã nghi ngờ về lòng tốt của chị. Lúc nào tôi cũng cảnh giác chị, ngay cả cuộc sống thường nhật.
Người ta nói, nhà chồng tôi có bà cô chưa lấy chồng, tôi sợ hãi kinh khủng, sợ phát sốt vì tôi sắp phải về sống chung nhà chồng. Tôi còn bày ra đủ kế sách đối phó với chị. Chưa có tín hiệu gì, tôi đã cảnh cáo chồng không được thế này, không được thế kia, vạch chiến lược &'tác chiến'.
Tôi được mấy người bạn từng sống chung nhà chồng mách: "Đừng có dại mà cho họ nắm thóp, có gì phải nói ngay từ đầu, quán triệt quan điểm, nhất là chồng mình. Không à uôm được, thống nhất luôn không sau này mệt người. Với lại, với mẹ chồng, chị chồng phải cứng rắn, không thể để họ thấy mình dễ, họ sẽ bắt nạt mình". Và họ còn vạch cho tôi hẳn những kinh nghiệm mà họ đã từng trải qua ở nhà chồng mình để tôi áp dụng một cách triệt để.
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. Còn cỗ bàn, tôi dồn cho chị chồng mình hết. Lúc nấu cơm, tôi giả vờ đau bụng, bảo mẹ chồng là, &'con đau bụng lắm, con ra ghế ngồi tí, không nấu ăn được mẹ ạ. Mẹ gọi chị nấu giúp con'. Sau khi câu nói ấy dứt, tôi đã tưởng tượng ra mẹ tôi sẽ hằm hằm mặt, còn chị tôi thì đi ra từ trong phòng và đáp một cái nhìn khó chịu về phía tôi, gườm gườm. Nhưng không, chị ra tận nơi đưa cho tôi lọ dầu gió, chị bảo: "Em đau bụng à, thế sao không nói chị làm cho. Em bôi dầu vào cho đỡ đau đi, ngồi ấy, chị pha trà gừng cho uống. Hay là lên phòng nghỉ đi, chị làm cho, tí có cơm ngon ngay. Yên tâm, không phải nghĩ".
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. (ảnh minh họa)
Nghe lời chị nói, tôi thấy hơi lạ. Chị chồng nhiều tuổi, liệt vào danh sách ế mà nói chuyện rất chi là xì-tin. Chị còn giục tôi lên phòng liên tục, còn trong bếp thì tay chị liếng thoắng. Chị bảo, &'em không biết nấu món nào cứ bảo chị. Trước chị cũng học qua lớp nấu ăn đấy, vài món cầu kì bánh mứt, hay là bày trí cỗ bàn, chị học được khá nhiều. Hôm nào hai chị em ta trồ tài vào bếp cuối tuần nhé'. Tôi cười ngượng, còn không biết có thật lòng chị nói không hay chị đang đá xoáy tôi.
Tôi luôn sống trong tình trạng nghi ngờ chị như vậy. Thế mà, khi tôi có bầu, bị nghén ngẩm, chị mọt tay chăm sóc tôi. Chị mua thức ăn, nấu nướng cho tôi, còn tìm cho tôi cách sách về chuyện bầu bí, nghén ngẩm. Chị cẩn thận dặn dò tôi, ân cần như người chị ruột vậy. Có khi chị tâm sự: "Chị chỉ ước được như em, ước gì có chồng, có thằng cu bụ bẫm mà mãi chưa gặp được hoàng tử". Nói rồi chị cười làm tôi thương chị quá. Từ lúc đó, tôi bắt đầu cảm chị.
Thời gian tôi gần sinh, chị lo cho tôi lắm. Chị chạy vạy đủ thứ xin quần áo cũ rồi này kia. Chị còn bảo, sẽ cùng tôi vào viện sinh, chị thích trẻ con lắm nên muốn nhìn thấy đứa trẻ chào đời. Tôi xúc động vì tình cảm của chị dàn cho mình. Chị thật sự là người tốt, không phải là &'giặc bên Ngô' như người ta vẫn nói đâu. Tôi thương chị bao nhiêu thì càng yêu quý chị bấy nhiêu. Vì là phụ nữ tôi hiểu, người con gái có ngoại hình như chị, lại ở tuổi này, chuyện lấy chồng không phải dễ.
Từ đó, tình cảm chị em tôi thân thiết hơn. Khi sinh con ra, chị là người thường xuyên gánh vác giúp tôi việc nhà. Ngay cả khi con tôi khóc, chị cũng tỉnh dậy và bế giúp, bảo tôi cứ ngủ đi, vì cả ngày chị biết tôi không ngủ được. Tôi ở cữ, chồng đi làm, bố mẹ chồng cũng đi làm khiến tôi càng quý và gắn bó với chị hơn. Chỉ từng ấy thôi cũng đủ để tôi yêu quý chị, không cần phải bàn cãi gì thêm nữa.
Giờ bạn bè tôi hỏi về tình hình sống chung với chị chồng, tôi chỉ cười và nói &'chị chồng tao tốt lắm', thế là họ lại bĩu môi dài thườn thượt. Tôi cảm thấy vui vì được sống trong gia đình chồng tốt như vậy. Cuộc sống nàng dâu mẹ chồng, chị chồng không khó như tôi tưởng. Hi vọng là mọi thứ sẽ tốt đẹp mãi. Tôi chỉ mong có điều đó thôi!
Theo VNE
Chồng lãng mạn nhưng lăng nhăng cực độ Đọc những dòng tâm sự của các chị về sự lãng mạn mà tôi không biết nên khóc hay nên cười. Vâng, chồng tôi rất lãng mạn, nhưng không chỉ với tôi mà còn cả ngàn phụ nữ khác. Công bằng mà nói vẻ bên ngoài của chồng tôi ngang ngửa với mấy anh diễn viên Hàn Quốc, độ lãng mạn hay ga...