Anh đang bận đi gái
Hàng đêm tôi không ngủ được vì nghĩ đến cảnh tôi chờ anh còn anh thì đang chơi gái.
Tôi năm nay 25 tuổ.i. Tuy đã ra trường được hơn 2 năm nhưng công việc của tôi rất bấp bênh. Hiện tôi đang ở nhà phụ giúp việc cho gia đình vì nhà tôi làm nghề nhưng không có đủ thợ.
Tôi không xinh đẹp nhưng khuôn mặt ưa nhìn, ngoại hình cũng thô hơn những người con gái bình thường khác. Tôi sống khá lạc quan, vô tư và mạnh mẽ. Lúc trước tôi đã từng yêu một người nhưng cuộc tình này chỉ kéo dài 1 tháng vì tôi biết được anh đến với tôi chỉ vì lời thách đố với bạn bè. Từ đó tôi trở nên thận trọng với những người đàn ông đến với mình. Cho đến khi tôi gặp anh.
Anh cùng tuổ.i với tôi và là nhân viên của nhà tôi. Ngoại hình của anh bình thường nhưng khi cười thì rất duyên. Lần đầu gặp, không hiểu sao tôi lại rất ghét cái thái độ lạnh lùng, ngang tàng của anh. Vì tính chất công việc và vì không có nhà nên anh được ở lại nhà tôi.
Cùng tuổ.i cộng thêm anh có ít bạn nên tôi thường xuyên dẫn anh đi chơi với bạn mình. Sau đó chúng tôi rất thân nhau. Dần dà, tôi nhận ra mình có tình cảm đặc biệt với anh và tôi biết anh cũng vậy. Được một thời gian, anh ngỏ lời yêu tôi. Vì trước đó đã từng bị lừa dối nên tôi không dám nhận lời anh ngay lúc đó. 1 năm sau, anh và tôi mới chính thức yêu nhau. Tôi không muốn ai biết hai đứa đang yêu vì tôi mặc cảm về anh (dù lúc đó tôi yêu anh thực sự).
Quen nhau được nửa năm thì mọi người trong gia đình và bạn bè tôi biết. Cô bạn thân của tôi tỏ vẻ không thích vì anh không có sự nghiệp ổn định. Chị và mẹ tôi cũng không thích tôi yêu anh. Nhưng với tôi thì khác. Dù lúc đầu tôi đến với anh chỉ là quen cho vui nhưng thấy anh tận tình giúp gia đình tôi trong công việc cũng như chuyện riêng, luôn ở bên mỗi lúc tôi buồn thì tình cảm của tôi dành cho anh ngày càng nhiều hơn.
Trong thời gian quen nhau, tôi biết anh làm ở nhà tôi không có nhiều tiề.n nên cũng không đòi hỏi gì nhiều. Nhưng ở anh có cái mà tôi rất không thích. Khi giận hờn nhau, không cần biết ai là người có lỗi, anh không bao giờ làm lành trước. Dù ở chung một nhà nhưng lúc giận nhau chúng tôi không thèm nhìn mặt hay nói chuyện với nhau. Một, hai ngày thì được nhưng có khi kéo dài đến cả tuần và tôi luôn là người phải xuống nước với anh trước. Tôi không thể chịu đựng được cảnh đó.
Mặc dù ở nhà tôi nhưng chuyện anh về khuya luôn là chuyện bình thường. Có lúc anh nói có bạn anh ở Sài Gòn mới vào và anh luôn về khuya suốt 1 tuần liền. Tôi chưa thấy anh về thì không thể ngủ được vì lo lắng. Điện thoại thì anh nói về luôn nhưng lúc nào sau đó 1, 2 giờ sau mới về. Chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều vì chuyện này. Anh đã xin lỗi, mong tôi bỏ qua và tôi cũng đã cho qua.
Quen được một thời gian, tôi nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh nhiều hơn tình cảm của anh dành cho tôi. Lúc nào tôi cũng là người lo lắng, chăm sóc anh. Còn anh, lúc nào cũng hững hờ, lạnh lùng. Tôi ốm, anh biết thì biết vậy nhưng chưa bao giờ mua cho tôi một viên thuố.c.
Ngày Valentine của năm đầu tiên, tôi đã cố gắng dành cho anh bất ngờ nhưng anh lại chẳng chuẩn bị cho tôi một thứ gì. Anh có tiề.n nhưng lúc nào cũng chỉ dành cho những cuộc nhậu, cho bạn bè chứ không bao giờ tự giác mua tặng tôi món món quà nào.
Dù anh đối xử với tôi như vậy nhưng tôi luôn nghĩ có lẽ tính anh vô tâm vậy thôi chứ anh vẫn chỉ yêu mình tôi. Tôi đã quá vô tư như vậy. Tôi luôn trách anh sao vô tâm, sao không quan tâm gì đến tôi để rồi lại giận hờn, cãi vã. Anh xin lỗi nhưng chỉ được vài ngày sau mọi chuyện lại y như cũ.
Video đang HOT
Đỉnh điểm là Valentine năm thứ hai chúng tôi quen nhau. Trước ngày Valentine, anh và tôi có giận nhau và lỗi hoàn toàn do anh. Nhưng vẫn như những lần trước, anh vẫn không chịu làm lành trước, tôi vẫn lì lợm không xuống nước cho đến hết ngày Valentine.
Tôi buồn quá nên uống say và kêu anh ra nói chuyện. Tôi nói lời chia tay với anh vì không chịu nổi cái thái độ thờ ơ đó nữa. Anh khóc và trách tôi sao không chịu làm lành với anh như những lần trước. Sáng hôm sau, anh xin mẹ tôi nghỉ làm. Anh gửi cho tôi một lá thư xin lỗi và nói tôi chờ anh.
Trước ngày anh nghỉ làm, anh rủ tôi đi chơi. Sau đó anh đã khóc và quỳ xuống năn nỉ tôi hãy cho anh một cơ hội, anh hứa anh sẽ sửa đổi. Vì quá mềm yếu nên tôi đã bỏ qua cho anh thêm lần nữa.
Tôi phải làm sao để vượt qua được khi hàng ngày gặp anh đây? (Ảnh minh họa)
Anh đi làm bên ngoài nhưng vẫn ở gần nhà tôi. Chúng tôi vẫn yêu nhau bình thường. Anh tỏ vẻ quan tâm, chăm sóc tôi hơn so với trước. Được một thời gian, vì làm bên ngoài không đủ sống và cực khổ nên anh nói muốn quay lại nhà tôi làm, lúc đó nhà tôi cũng đang thiếu thợ nên tôi cũng đồng ý.
Trở lại nhà tôi làm, lương anh được trả cao hơn lúc trước. Và sẵn có tiề.n anh lại lao vào những cuộc nhậu với bạn bè và ưu tiên bạn anh hơn cả tôi. Có khi thứ 7 và chủ nhật anh đi chơi với bạn mặc cho tôi ở nhà một mình. Gọi anh lên chở đi chơi, anh để cho tôi chờ đến 10h anh mới về. Tôi nhận ra anh vẫn chẳng thay đổi, thậm chí mức độ đi còn nhiều hơn trước.
Tôi thấy quá mệt mỏi nên gặp anh nói chuyện, chúng tôi lại cãi nhau và anh nói lời chia tay với tôi. Tôi đồng ý. Ngay hôm sau sau tôi bắt đầu đi làm buổi tối để hạn chế gặp anh hơn. Được một tuần thì anh nhắn tin xin lỗi tôi, quả thật tôi rất mừng.
Tối đó đi làm xong 11h về, máy tôi hết tiề.n nên tôi mượn điện thoại bạn để điện cho anh. Anh nói anh đang ở nhà và rủ tôi đi ăn. Tôi dặn anh ra đường đứng chờ sẵn vì máy tôi đã hết tiề.n. Anh đồng ý. Tôi về đứng chờ anh 45 phút giữa đường tối đen và vắng vẻ. Tôi nhắn tin nhưng chẳng thấy anh chẳng hồi âm. Về nhà, tôi dùng điện thoại bàn gọi anh liên tục nhưng anh không bắt máy, sau đó anh tắt máy. Đến cuộc thứ 6 anh mới nhấc máy bảo anh đang về đây. Tối hôm đó, tôi hiểu mình chẳng là cái gì với anh cả.
Qua 2 ngày sau, anh hẹn tôi ra nói chuyện. Anh nói chúng tôi đã chia tay nhưng anh muốn gặp tôi, muốn nói chuyện để tôi hiểu rõ về con người anh hơn. Tôi hỏi anh tối hôm đó anh đã hẹn mà sao anh lại đối xử với tôi như vậy. Anh nói lúc đó anh đang chơi gái, anh đang phê, anh có nhận được 2 tin nhắn nhưng anh đang bận…
Anh nói bằng cái giọng điệu kênh kiệu giống như đó là chuyện bình thường. Lúc đó tôi ước mình có thể tát vào mặt kẻ Sở Khanh một cái nhưng có lẽ tôi quá bất ngờ, tôi không thể tin những lời anh nói là sự thật. Tôi hỏi anh trong 2 năm tôi quen anh, anh đã chơi gái bao nhiều lần. Anh thú nhận: “ Nhiều quá đếm không hết. Có lúc anh đi liền 1 tuần. Đấy là lúc mà anh nói dối có thằng bạn ở Sài Gòn ra chơi, em có nhớ không?”.
Nói thật, có nằm mơ tôi cũng không bao giờ tưởng tượng nổi điều này. Tôi và anh cũng đã có quan hệ với nhau nhưng tôi chỉ cho quan hệ bên ngoài dù anh nhiều lần năn nỉ. Tôi đâu có bỏ đói anh mà anh lại như vậy? Anh còn khoe rằng đi chơi gái có kể cho bạn bè anh nghe hết, không tin thì tôi cứ đi hỏi. Tôi nghe mà cảm thấy nhụ.c nh.ã vì bạn bè anh đều biết tôi đang yêu anh.
Vậy mà sau đó anh còn trơ trẽn hỏi “ Chúng mình làm lại từ đầu được không em? Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ sửa chữa. Anh van em“. Anh còn khóc trước mặt tôi nữa. Tôi khin.h b.ỉ một người mà tôi đã yêu suốt 2 năm như vậy. Thật không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì? Tôi cười và nói trừ khi tôi chế.t đi.
Tôi trả lại tất cả những gì mà con người ấy đã tặng bởi tôi không thể chấp nhận nổi ý nghĩ mình đã từng quen một người như vậy. Hiện tại anh vẫn đang làm ở nhà tôi và hàng ngày tôi phải nhìn khuôn mặt ấy. Gia đình tôi không ai biết chuyện này và tôi cũng không muốn nói.
Tôi trở nên căm thù và hận anh lắm. Hàng đêm tôi không ngủ được vì nghĩ đến cảnh tôi chờ anh còn anh thì đang chơi gái. Nhưng giờ đây tôi nghĩ hận thì được gì. Tôi thật sự thấy rất mệt mỏi. Tôi đã làm việc ngày đêm để có thể quên đi những chuyện này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi em gái và anh rể không "kín kẽ" với nhau
Nhà tôi có hai chị em gái. Tôi là chị cả. Bố tôi mất sớm, mẹ lại già yếu nên tôi vừa làm chị vừa làm thay công việc của mẹ. Sau chuỗi ngày vất vả, em gái tôi cũng đã tốt nghiệp đại học. Em xin được việc làm ở một công ty bất động sản. Mới chập chững vào nghề nên thu nhập của em còn thấp và bấp bênh.
Bản thân tôi lấy chồng hơn một năm nay và đang có bầu 7 tháng. Hiện tại chỗ làm của em cũng ở gần nhà hai vợ chồng tôi. Hàng ngày, ngoài giờ đi làm, em qua nấu cơm và ăn uống cùng chúng tôi. Đến tối em mới về nhà trọ ngủ.
Thời gian đầu, chồng tôi tỏ ý không thích khi cả ngày em cứ ở nhà tôi vì cho rằng phá vỡ không gian riêng tư của hai vợ chồng trẻ. Tôi cảm thấy anh ấy nói cũng có lý. Tôi hết sức thông cảm với chồng. Và cũng bởi nhà trọ của vợ chồng tôi khá chật chội, chỉ vẻn vẹn 15m2. Ba con người "đụng" mặt nhau chan chát khiến căn nhà thiếu chỗ trống. Nhiều lúc, em tôi bắt chuyện, chồng tôi chỉ trả lời xã giao.
Ảnh minh họa
Sau một thời gian, do tôi bầu bí mệt mỏi không làm được việc nhà nhiều, có em vợ cơm nước đỡ đần nên chồng tôi rảnh rang hơn. Tôi cũng tạo nhiều cơ hội cho chồng và em gái nói chuyện nên cả hai trở nên thân mật hơn. Chồng tôi đã thay đổi hẳn thái độ với em. Mỗi lúc trông thấy em, chồng tôi đều vui vẻ. Thậm chí bây giờ anh ấy còn quý mến em nhiều. Nhà có đồ gì tốt cũng gọi em tới cho. Thấy tình cảm anh em gắn bó, tôi cũng hạnh phúc.
Một lần, tôi đi làm về muộn. Cửa phòng khép kín, chồng tôi và em ngồi xem phim trong phòng cười nói rất mãn nguyện. Hai anh em đắp chung chiếc chăn mỏng. Tôi nhìn vào màn hình máy tính thấy bộ phim có rất cản.h giườn.g chiế.u mùi mẫn. Tôi cố ý tỏ vẻ không bằng lòng, hai anh em ngừng xem phim luôn để đi dọn cơm tối.
Có một hôm trời mưa to, đường ngập hết, em gái tôi không về nhà trọ được và muốn ngủ lại phòng. Vợ chồng tôi đồng ý. Nhưng sau đó trời tạnh mưa hẳn, đường rút hết nước, em tôi vẫn nói "Không thích về". Tôi bó tay với sự ngây thơ của em.
Nhiều lần tôi đã khuyên nhủ em gái. Con gái lớn rồi, nhà có anh rể, phải giữ ý tứ. Thế nhưng, em cứ "tự nhiên chủ nghĩa". Lúc nào em cũng mặc áo trễ cổ để lộ hai bầu ngực trắng ngần. Em còn chọn những chiếc quần soóc ngắn gần sát bẹn. Mỗi lúc ngồi, em không khép chân mà cứ xoạc chân ra "cho mát". Trước mặt tôi, anh không dám nhìn trực diện vào những chỗ da thịt "hững hờ" của em. Song, tôi biết, thỉnh thoảng, anh vẫn bị làn da trắng ngần của em hớp hồn.
Mỗi cuối tuần nghỉ làm, em sang chỗ vợ chồng tôi từ sáng đến tối. Đến lúc ngủ trưa, em nhất định không nằm cạnh tôi vì "nằm cạnh chị bụng to chắn hết gió quạt". Em ngang nhiên nằm ngoài, để anh rể nằm giữa giường. Chẳng biết vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng em trở người sang ôm lấy anh rể với lời thanh minh "nằm hoài một bên mỏi hết cả người".
Vợ chồng tôi đang tìm nhà trọ mới để có không gian rộng hơn đón bé chào đời. Em tôi nói muốn ra ở cùng anh chị. Hỏi lý do thì em bảo rằng em là đứa khó tính, ở với các bạn đều không hợp. Thêm nữa ra trường rồi bạn bè về quê hết, em không có bạn ở cùng. Chồng tôi thì đồng ý cho em ở chung nhưng tôi lại rất băn khoăn.
Nói thật là tôi sợ có chuyện không hay nảy sinh trong gia đình mình. Em tôi chưa có mảnh tình nào vắt vai dù có vài chàng trai theo đuổi, tán tỉnh. Gặp ai, em cũng chê. Em chỉ thích người có trình độ, cao to, chiều chuộng, vui tính - đúng các tiêu chí mà anh rể có.
Chồng tôi cao ráo, mạnh mẽ, ưa nhìn, hài hước và thông minh. Trước khi lấy vợ cũng có vài cô chủ động tán tỉnh. Hơn một năm cưới nhau, tôi chưa bao giờ không tin ở chồng nhưng chuyện đời khó lường.
Vợ chồng tôi cũng giảm hẳn "chuyện ấy" khi tôi bầu bí. Tôi cũng từng một lần bị sảy thai và một lần bị động thai. Lần này mang thai, cơ thể tôi yếu nên vợ chồng tôi kiêng hẳn "chuyện ấy". Lúc đầu, anh khó chịu lắm nhưng cũng quen dần. Giờ anh chẳng đòi hỏi gì cả. Nhiều khi tôi âu yếm nhưng anh còn tỏ ý không thích.
Vì thế, trước sự việc này, trái tim của người vợ, người mẹ khiến tôi lo lắng. Lúc sinh con, tôi sẽ về quê 3 tháng. Ở Hà Nội, nếu em sống với vợ chồng tôi thì chỉ có anh và em ở cùng nhà với nhau. Nếu chẳng may (tôi dại mồm nói vậy) có chuyện không hay xảy ra thì lúc đó tất cả sẽ rất khổ. Con tôi sẽ mất bố. Tôi sẽ mất chồng và mất cả em gái.
Nhưng nếu không cho em sống cùng, tôi lại áy náy. Bởi điều này đồng nghĩa với việc em lại phải lóc cóc đi thuê nhà và tìm bạn ở cùng. Mà em mới đi làm nên thu nhập ba cọc ba đồng, làm chẳng đủ ăn. Tôi thấy mà thương em lắm.
Tôi sắp phải trả lời chủ nhà trọ có ở tiếp hay không rồi mà chưa biết xử lý chuyện em gái muốn sống cùng chúng tôi như thế nào đây. Tôi cũng không biết tâm sự với ai. Nếu nói với em gái, tôi sợ động vào lòng tự ái vốn to đùng của nó. Còn trao đổi với chồng thì có mà trút họa vào thân.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tận mắt chứng kiến chồng 'chơi gái' Tôi bàng hoàng không tin nổi vào mắt mình, vì sao người chồng tôi yêu thương bao lâu nay, giờ lại trở thành thế này? Tại sao anh lại co.i thườn.g tôi đến vậy, tại sao lại chà đạp lên hạnh phúc mà tôi đang cố gắng vun đắp? Anh đã không còn yêu tôi, không còn tôn trọng tôi. Tôi lần theo...