Anh đã tìm thấy em
Em chết lặng đứng nhìn anh, ở nơi mà ta một thời hẹn hò. Anh nói lời chia tay để mặc em với những nỗi buồn giằng xé trong tim. Anh biết, mình sai thật rồi. Anh cũng biết em đang đau đớn, vì anh cũng như em, cũng đau đớn cho một tình yêu hơn 3 năm không thể vượt qua được rào cản gia đình.
Anh sinh ra và lớn lên trên đất Sài Gòn, bố mất từ khi anh còn nhỏ, một mình mẹ nuôi hai anh em anh nên người. Khi quyết định ra Hà Nội học, dù biết mẹ không muốn, nhưng anh vẫn muốn tự lập, và thành công từ chính đôi bàn tay của mình.
Anh ra trường, đi làm. Cuộc sống tưởng chừng như không có sự thay đổi, không có những lúc gập ghềnh, xáo động cho đến khi anh gặp em. Em không xinh nhưng duyên đến lạ kỳ. Em mang đến cho anh cảm giác bình yên mỗi khi nhớ về gia đình. Em không đòi hỏi, không màu mè. Em thích được đi dạo trên con đường quen thuộc, nơi có những rặng cây xanh mát, để mỗi lần đến đó em lại hà hít không khí trong lành cho quên đi những mệt mỏi ngoài kia.
Và đặc biệt, nơi ấy có những chuyến tàu Hà Nội đi qua mỗi ngày. Em nói, một ngày nào đó em cũng sẽ lên những chuyến tàu này, và em sẽ vào Nam cùng anh. Nếu anh lạc mất em, anh hãy đến đây tìm em, em sẽ vẫn chờ anh.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Câu nói vu vơ của em bỗng trở thành nỗi niềm trăn trở của đôi ta. Mẹ bệnh, anh vội vàng gói ghém đồ về quê. Anh lại lên chuyến tàu Nam Bắc ấy. Và không ngờ, chuyến tàu định mệnh ấy đã khiến mình rời xa nhau.
Biết anh yêu một người con gái Bắc, mẹ nhanh chóng tìm cách chia đôi anh và em bằng một đám cưới đã sắp đặt sẵn. Cô gái mà mẹ ưng là con một người bạn thân môn đăng hộ đối. Căn bệnh tim mà mẹ mang trong mình 2 năm nay là lý do anh không thể từ chối, vì nếu không, mẹ có thể ra đi lúc nào anh cũng không biết nữa.
Em chết lặng đứng nhìn anh, ở nơi mà ta một thời hẹn hò. Anh nói lời chia tay để mặc em với những nỗi buồn giằng xé trong tim. Anh biết, mình sai thật rồi. Anh cũng biết em đang đau đớn, vì anh cũng như em, cũng đau đớn cho một tình yêu hơn 3 năm không thể vượt qua được rào cản gia đình.
Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, mỗi ngày anh vẫn nhớ đến em. Em thay số, đổi địa chỉ, chỗ làm, ngay cả bạn bè em dù anh có liên lạc cũng không thể nào hỏi được về em. Dường như em đã biến mất khỏi cuộc đời anh như chưa bao giờ tồn tại. Em đã biến mất như cách mà em yêu anh, mãnh liệt nhưng đầy dứt khoát.
Sống với nhau hơn 3 năm không có con, không hạnh phúc. Anh ly dị vợ và mặc cho sự ngăn cản của mẹ, anh lại ra bắc tìm em. Em đã yêu ai chưa, em còn nhớ đến anh không, hay em cũng đã lấy chồng? Hàng ngàn câu hỏi đặt ra khiến trái tim anh như thắt lại. Anh đã để mất em và anh không muốn mất em lần nữa.
Hà Nội với anh sao giờ lại trống vắng đến thế. Con đường nhỏ hình như đã ít người đi, cỏ hai bên xanh rậm, nhưng vẫn thoang thoảng hương đồng nội. Chuyến tàu Nam Bắc vẫn qua đi nhưng hình như em không đến như lời em đã dặn. Hãy tìm em ở nơi đây khi anh lạc mất em. Vậy mà hơn một tháng sao vẫn không thấy em, anh dường như bế tắc.
“Anh”, tiếng gọi vọng từ trái tim anh, tiếng gọi của người con gái anh yêu. Anh nghĩ mình đang mơ giữa một rừng xanh hoa lá, giữa những chuyến tàu qua lại ồn ào. Em vẫn đứng đó, vẫn duyên dáng đến lạ kỳ, chỉ khác là khóe mắt em đã có vài nếp nhăn, nhưng với anh, em vẫn luôn đẹp như ngày xưa ấy.
Những giọt nước mắt, những lời giải thích vụng dại và những cái ôm xiết chặt. Anh đã tìm thấy em và mãi mãi không để lạc mất em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quá khứ
Em đã để thời gian cùng gió mang đi tất cả những kí ức buồn, tất cả những giây phút ngọt ngào cũng như những nỗi đau tột cùng trong em, vượt lên chính mình và phấn đấu cho tương lai, để em quên nó đi, quên đi quá khứ của thời tuổi trẻ.
Nhưng hôm nay tình cờ trong giấc mơ em gặp lại anh, ký ức xưa lại ùa về trong em. Cách đây 5 năm, anh đã đến mang tình yêu và niềm hạnh phúc đến cho em. Em hạnh phúc biết bao khi trái tim khát khao yêu thương của một cô gái mới lớn, được anh yêu thương được anh chăm sóc và che chở. Tuổi thơ của em thật buồn, lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương lẫn vật chất của một gia đình. Vì vậy trong em lúc nào cũng khao khát được sống, được yêu, được khẳng định chính mình . Và anh đã đến bên em bằng tình yêu cháy bỏng, em đã không do dự mà quấn theo tình yêu mãnh liệt đó. Tình yêu đến thật nhanh, và cũng ra đi thật nhanh.
Anh đã bỏ em đi lấy một người con gái khác dưới sự sắp đặt của bố mẹ, với anh em chỉ là người tình, mãi mãi chỉ là người tình mà thôi, mãi sau này em mới hiểu ra được điều đó. Em đau đớn, đau đớn đến tột cùng mà nước mắt không thể tuôn rơi . Em cố gắng giấu nỗi đau vào tận đáy lòng để tiếp tục sống, tiếp tục nhìn anh, nhìn gia đình hạnh phúc của anh. Thời gian đó em không biết làm thế nào để vượt qua, để quên đi nỗi đau, nỗi đau cứ giằng xé lấy em, đeo đẳng em. Em đã rất ân hận vì sự nông nổi của mình, mà đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ về quá khứ em thấy mình là người đáng trách hơn đáng thương.
Thời gian trôi đi cùng quá khứ, em đã cố gắng học tập cố gắng hoàn thiện bản thân mình để vượt qua tất cả, thoát khỏi vùng quê nghèo lam lũ. Còn anh lâu rồi em cũng chẳng biết đến cuộc sống như thế nào nữa, nhưng chắc rằng mọi việc đều tốt đẹp. Em cũng có một gia đình và đến giờ cùng tạm ổn, và em cũng đã quên anh, quên quá khứ buốn ấy. Một ngày nào đó anh đọc được những dòng lưu bút này của em, chắc anh không thể hiểu được em lại là một cô gái sâu sắc đến thế. Nỗi đau đó chỉ có anh và em, em là người đau đớn nhất. Mọi cái bây giờ đều trở thành quá khứ, khi có gặp lại nhau thì chúng ta cũng để quá khứ ấy ngủ yên anh nhé. Có lễ đây là lần cuối cùng em nhắc đến, và sẽ không bao giờ nhắc lại nữa. Em có một gia đình hạnh phúc, em phải vun đắp và xây hạnh phúc ấy, cả anh cũng vậy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Để gió cuốn đi những điều không thuộc về em "Ngày hôm qua đã qua rồi. Chúng ta không thể làm khác đi hành động đã làm, cũng như không thể rút lại lời đã nói. Ngày hôm qua đã trôi qua vĩnh viễn. Hy vọng bạn đã học được nhiều điều. Ngày mai, với tất cả những rủi ro, trọng trách mà chúng ta không thể kiểm soát. Mặt trời ngày mai...