Anh đã rời xa chỉ vì những vết sẹo trên đôi chân bị bỏng của tôi
Qua một vài người bạn, tôi lời mờ hiểu ra vấn đề “Anh không thể chấp nhận tôi”. Thật cay đắng khi biết được sự thật phũ phàng ấy… Cũng kể từ đó, tôi không còn tin ai và yêu được ai nữa. Thật sự, tôi không còn tin vào cuộc sống, tình yêu và đàn ông nữa…
Anh ra đi chỉ vì tôi có vết sẹo, một người như thế có đáng để tôi yêu
Tôi, một đứa con gái 23 tuổi, không quá xinh đẹp, giỏi giang nhưng hình thức và tri thức cũng không đến nỗi nào. Tôi tự tin mình đủ hấp dẫn và khéo léo để lấy được trái tim người khác.
Trong suốt 4 năm đại học, tôi cũng có khá nhiều người theo đuổi nhưng tôi không bao giờ dám dành hết tình cảm của mình cho họ. Đối với bất cứ người nào, tôi cũng luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định.
Tôi vẫn đi chơi, vẫn cười đùa với các chàng trai cưa cẩm mình nhưng tôi không bao giờ cho phép mình được yêu họ say đắm…. Nhưng với anh thì ngoại lệ. Tôi yêu anh ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ và tình cảm đó càng ngày càng lớn dần lên, cho dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể trấn áp được trái tim mình.
Rồi tôi cũng có anh… và sau những sự kìm nén, đè chặt nỗi lòng, tôi đã yêu anh một cách điên cuồng nhất mà tôi có thể. Đọc đến đây, có lẽ ai cũng thắc mắc tại sao tôi không mở lòng với người trước? Chỉ vì một điều duy nhất, đó là tôi rất sợ…
Năm tôi học lớp 2, tôi đã bị bỏng rất nặng khiến toàn bộ đôi chân của tôi đã để lại sẹo bỏng rất kinh khủng. Khi tôi mặc quần dài thì không ai biết tôi bị bỏng, hơn nữa, nhìn vẻ ngoài của tôi cũng hoàn toàn bình thường như mọi người… nhưng đó chính là mặc cảm lớn nhất của tôi.
Video đang HOT
Tôi là một người khá yếu đuối nên tôi rất sợ mình rung động trước một ai đó, chỉ cần người nào đấy cho tôi cảm giác yên bình là tôi có thể dành tình cảm cho họ… nhưng từ trước đến giờ, tôi không dám yêu ai say đắm bởi tôi sợ người ta không chấp nhận một đứa con gái “bệnh tật” như tôi.
Khi tâm sự với vài người bạn của mình, họ đều nói, “Ai yêu mình thật lòng thì điều đó không có gì quá quan trọng”… nhưng tôi lại tự hỏi bản thân mình, “Họ có thể không quan trọng chuyện đó không?”. Và trong đầu tôi lúc nào cũng đặt ra những câu hỏi tương tự như vậy.
Là con gái, tôi chưa một lần được mặc váy như những cô gái khác, thực sự đó là điều khiến tôi rất buồn. Một vài người bạn trai có hỏi, “Sao không thấy em mặc váy bao giờ?”. Khi nghe những câu hỏi đó, tôi thấy thật khổ sở và không biết nói như thế nào… nhưng đó cũng chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Tôi yêu anh rất nhiều và tôi cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi rất lớn. Thế rồi, tôi quyết định sẽ nói với anh chuyện về những vết sẹo ở chân với hy vọng mong manh rằng, anh sẽ chấp nhận tôi. Và thật bất ngờ thay, anh không tỏ ra phản ứng gì và còn an ủi tôi rất nhiều, “Em đừng quá lo lắng về điều đó”. Khi nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy rất vui.
Nhưng chỉ khoảng 2 tuần sau, anh bắt đầu ít liên lạc với tôi dần. Sau đó một vài ngày, chúng tôi lại xảy ra một vài tranh chấp nhỏ (mà tất cả đều do anh khơi mào). Anh giận dỗi không nói chuyện với tôi, cũng từ đó, anh im lặng hoàn toàn, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại và cho dù tôi cố gắng liên lạc với anh cũng không thể…
Qua một vài người bạn, tôi lời mờ hiểu ra vấn đề “Anh không thể chấp nhận tôi”. Thật cay đắng khi biết được sự thật phũ phàng ấy… Cũng kể từ đó, tôi không còn tin ai và yêu được ai nữa. Thật sự, tôi không còn tin vào cuộc sống, tình yêu và đàn ông nữa…
Liệu rồi sau này, tôi có thể tìm cho mình một hạnh phúc khác không? Tôi cảm thấy dường như cuộc sống của mình đã hoàn toàn rơi vào bế tắc…
Theo VNE
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má...
"Thằng Sáu mày nói thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?". Tháng trước má tôi gọi điện nói vậy.
Tôi nhìn đống hồ sơ trên bàn rồi ỡm ờ: "Dạ, thèm thì có thèm nhưng mà công việc nhiều quá má ơi". Má tôi hiểu đó là một lời từ chối khéo nên mắng yêu: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc; không về bây giờ, mai mốt má chết, ai làm cho mày ăn?". Nghe má nói vậy, tôi cười ha hả: "Má còn khỏe lắm má ơi, thầy tướng nói rồi, má sống tới 105 tuổi lận. Nói vậy chớ để con coi thu xếp, bữa nào con về".
Đúng là má tôi còn rất khỏe. Gần 90 tuổi mà vẫn còn cứng cáp, đi lại làm lụng thoăn thoắt đến nỗi cô em dâu tôi phải theo mệt nghỉ. Những lần nhà có đám tiệc, má tôi bắc cái ghế bố ngồi ở nhà sau chỉ huy. Con cháu mấy chục đứa cứ răm rắp làm theo. Má tôi không phải thợ nấu nhưng trong làng, ai có đám tiệc cũng rước má tôi tới nấu nướng.
Hồi đó tôi hay ước ao sau này cưới được vợ nấu ăn ngon như má. Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Bà xã tôi là con cưng, chẳng biết nữ công gia chánh, tôi huấn luyện mãi mới làm được mấy món đơn giản. Chính vì vậy, có nhiều thứ mà mỗi lần thèm ăn, tôi chỉ còn biết thốt lên: "Ước gì có má ở đây...". Tháng trước gọi điện cho thằng út, tôi cũng nói vu vơ là thèm bánh xèo của má; chắc là nó nói lại nên má mới điện thoại kêu tôi về. Vậy mà tôi cứ nấn ná, chờ cho xong việc...
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. Giọng thằng út khàn khàn: "Anh về đi, má mất rồi". Buông điện thoại, tôi ngồi chết lặng. Không có lời lẽ nào để nói hết nỗi ân hận, day dứt trong tôi.
Má tôi ra đi đột ngột nhưng thanh thản, y như thể má đang ngủ một giấc ngủ dài. Khi tôi về đến nhà, cơ thể má đã lạnh nhưng bàn tay vẫn mềm dịu, tôi nắm chặt tay má mà cứ ngỡ má đang nắm tay dắt tôi đi qua cây cầu gòn trơn trợt để đến trường những ngày mưa gió năm xưa.
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. (ảnh minh họa)
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má, những chiếc bánh xèo mà má đổ không chỉ bằng những thứ nguyên liệu bình thường. Bánh của má có một thứ gia vị mà hình như tất cả những người mẹ yêu con đều nêm nếm khi nấu ăn cho con mình. Và những đứa con sẽ cảm nhận điều đó bằng những cung bậc tình yêu của mình đối với mẹ cha.
Tôi nhớ những ngày còn ở quê nhà Vị Thủy. Tháng mười một âm lịch là mùa tép rong đẻ trứng. Con tép nào cũng mang cái bụng lặc lè. Anh hai xúc tép về, má đổ bánh xèo nhưn tép rong, củ sắn. Chỉ vậy thôi mà anh em tôi sì sụp gói, chấm, nhai nhồm nhoàm như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị. Bao giờ cũng vậy, khi má đổ sắp xong còn lại vài vá bột, tôi đòi má làm bánh xèo da. Đó là những cái bánh xèo không có nhưn, chỉ có bột bánh. Má để lửa than cho bánh từ từ chín rồi khô giòn, miếng bánh cắn tới đâu, biết đã tới đó vì nó vừa giòn, vừa ngọt, vừa béo, vừa thơm.
Có lần tôi qua nhà bác Tư hàng xóm cũng được đãi ăn bánh xèo. Tôi ăn xong về thỏ thẻ nói với má: "Bánh của bác Tư dở ẹc". Má tôi la: "Người ta cho ăn mà còn chê nữa hả?". Nhưng rồi má cũng hỏi: "Sao mà dở?". Tôi lắc đầu: "Con đâu có biết, chỉ thấy nó tươm mỡ béo ngậy, nhưn bánh thì lung tung xèng đủ thứ. Nhưng chắc là tại bột bánh không ngon, nó lạt nhách hà...".
Tôi nhớ khi đó má xoa đầu tôi: "Bây giờ biết ngon, dở, khen chê rồi hả? Để má nói cho mà nghe...". Nhà tôi không có con gái nên anh em tôi đứa nào cũng được má chỉ dạy nấu nướng. Má bảo bột bánh xèo muốn ngon thì phải pha thêm một phần gạo mới cho bánh mềm mà không dính. Người ta pha nghệ cho bột có màu vàng còn má tôi thì chỉ pha nước lá dành dành và lòng đỏ trứng vì tôi không thích mùi nghệ. Trong bột bánh xèo má còn cho thêm đậu xanh đãi vỏ nấu chín, chút nước cốt dừa cho bột hơi béo mà không ngậy. Đặc biệt, má cho rất nhiều hành hương nên khi chín, bánh thơm lừng, đứng tận ngoài ngõ cũng nghe mùi thơm.
Cõ lẽ thêm một điều khiến bánh xèo của má tôi đặc biệt là cái chảo để đổ bánh xèo không phải là chảo gang hay chảo nhôm thường thấy mà là một cái chảo đất. Khi mua chảo về, má cho mỡ heo vào thắng, sau đó má cứ để mỡ trong chảo 2-3 bữa cho mỡ thấm vào chảo. Má nói: "Như vầy chảo sẽ không bị dính, khi đổ bánh cũng không phải thoa nhiều mỡ mà bánh vẫn tróc".
Bây giờ thì tất cả những thứ ấy đã theo má tôi vào cõi vĩnh hằng. Cúng má, em dâu tôi làm bánh xèo. Cũng gạo, cũng trứng, cũng đậu xanh, cũng cái chảo đất ấy mà giờ đây không có bàn tay mẹ, miếng bánh bỗng nhạt thếch trong miệng. Em dâu tôi lấy làm lạ khi tôi chỉ ăn có mấy miếng rồi buông đũa: "Em làm không giống má hả anh Sáu?". Tôi gật đầu: "Ừ...".
Tôi chỉ nói vậy rồi nghẹn lời. Bởi tôi nhớ tới cuộc gọi cuối cùng của má. Tôi thèm nghe cái giọng hụt hửi của má mỗi khi gọi điện vì có khi má cầm cái điện thoại ngược đầu hoặc để xa quá. Giờ đây, sẽ chẳng bao giờ tôi được nghe má mắng: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc...".
Bất giác tôi bỗng ước thời gian quay ngược lại để tôi được nghe má nói: "Thằng Sáu mày thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?".
Theo VNE
Bố mẹ cay nghiệt, chồng hờ hững Khi biết cô mang bầu con gái, bố mẹ chồng càng trở nên lạnh nhạt với cô hơn. Hùng rất yêu Hoa còn Hoa thì không. Trước đây cô có yêu một chàng kĩ sư xây dựng, nhưng giữa hai người dường như "có duyên mà không có phận" nên không thể đến được với nhau. Bố mẹ cô chê nhà anh xa,...