Anh đã quá phũ phàng trong tình yêu
Bài hát anh yêu thích nhất là bài hát anh ngêu ngao khi bên em, khi đi trên phố và cả những lúc vào quán Karaoke quen thuộc nữa “em hỏi anh có bao giờ con sông kia ngừng trôi…” .
Mỗi lần ngân nga giai điệu này anh đều nhìn em với anh mắt âu yếm và ngọt nhào nhất, như để em biết nó thật như lòng anh đến nhường nào.
Vậy mà chính anh chứ không ai khác, đang tâm xóa bỏ tất cả…xóa bỏ những gì em và anh đã vun đắp ngần ấy năm trời. Dễ gì có được thứ tình cảm với em là tất cả, là thiêng liêng và vô cùng nghiêm túc đó chứ, anh có biết vì sao em nâng niu và trân trọng nó như thế không?
Vì nó được xây dựng và vun vén bằng tình yêu, lòng tin, có cả giận hờn, ghen tuông, không ít tiếng cười và cả những giọt nước mắt mặn chát nữa…vì như thế đó anh, vì nó là tất cả nên khi anh ra đi, khi anh không thực hiện lời hứa của anh với em thì bầu trời thực sự sụp đổ dưới chân em, phía trước em chỉ còn là màu xám xịt u ám và mất luôn lòng tin với cuộc sống mà khi có anh nó đáng yêu vô cùng.
Anh của em ngày đó thế nào nhỉ? Anh đẹp trai, bảnh bao, ga lăng…tính tình thì hiền lành và đặc biệt nhất là có nụ cười thật tươi. Và em đã bị nụ cười ấy hút hồn, hút luôn cả trái tim em vào anh ngay lần đầu em gặp anh, chiếc áo sơ mi màu đỏ đô đầy nam tính và cũng thật hợp với tiết trời lạnh giá ở thành phố Đà Lạt khi lập đông, đồ công sở không làm anh già đi mà thấy thư sinh và thanh lịch hơn .
Anh là bạn sếp em nên mỗi lần anh ghé công ty chơi cũng chỉ chào hỏi xã giao và quan trọng là khi gặp em, anh luôn nở một nụ cười thật tươi, nụ cười chết người làm hàng đêm em thao thức. Vậy là em đã thầm thương trộm nhớ anh tự lúc nào không hay và anh lại càng không hay biết gì điều đó. Trong lòng thầm nhủ “ anh như thế có biết bao cô gái mơ ước và chắc chắn anh cũng đã tìm được một nửa của mình rồi. Mình là ai chứ, một con bé không xinh, không có gì là nổi trội mà từ dưới huyện lên đây học thì sao có thể lọt vào mắt anh chứ. Khuyên bản thân mình bỏ cuộc và đừng nghĩ đến anh nữa.”.
Rồi như duyên định mệnh, vào đêm noel 5 năm về trước. Công ty tổ chức giáng sinh, đi ăn và đi hát. Ai cũng có xe và gần như là đủ cặp cả, em không có xe và còn duy nhất xe anh là chưa chở ai. Tạo hóa buông trò đùa tình ái với em và anh từ ngày đó, ngồi sau xe anh em không còn cảm thấy cái lạnh buốt của mùa đông nữa, một cảm giác ấm áp len lói tận ngóc ngách của trái tim mình.
Có lẽ chỉ mình em có cảm giác đó , may sao giọng nói anh cất lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ mà chính em cũng không làm chủ nó được nữa. Anh hỏi chuyện học hành, chuyện nhà em, chuyện em thấy cuộc sống ở thành phố này thế nào? cuộc trò chuyện diễn ra như tất yếu vậy.
Rồi sau đó anh tới công ty thường xuyên hơn vào mỗi buổi chiều, rồi anh luôn đưa em về, trên đường về anh thường viện lý do đói hay là lâu rồi chưa ăn một món nào đó và mời em đi ăn. Rồi sau đó là đi uống café, ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, đủ thứ chuyện linh tinh nhưng nói chuyện với anh em rất vui vì anh luôn nhẹ nhàng, hóm hỉnh và có óc hài hước nữa.
Thời gian thấm thoát trôi, một năm trôi đi với mỗi buổi chiều như thế, Chiều thứ bảy nọ, cũng tại quán café Rainy (cảnh đẹp thiên nhiên, hoa, lá và nước mưa rơi từ mái nhà xuống đẹp nao lòng người) lần đầu anh và em cũng uống ở quán này, lần này cũng vậy…anh đã nói lời yêu em. Ngày hạnh phúc đó cứ ngỡ như mình đang sống trên mây chứ không ở cõi trần nữa, thế là em và anh đã yêu nhau. Chưa một lần anh làm em buồn phiền, cuộc tình cứ êm đềm trôi chỉ khi nào em gây sự và cho đó là “cách hâm nóng tình yêu” của chính mình thì có chút sóng gió rồi thôi
Anh chăm sóc em vô cùng chu đáo, một giọt nước mưa anh cũng không để vương vào áo em sợ em cảm lạnh, chưa bao giờ anh để em chờ hơn 1 phút mỗi lần mình hẹn nhau, em chỉ bị cảm nhẹ thì anh đi hái lá cho em xông, mệt hơn xíu nữa anh nhất thiết phải khám mới cho uống thuốc,…
Video đang HOT
Có một lần, do em đùa và cũng muốn thử lòng anh nữa. Em đi lên nhà đứa bạn chơi, nhà bạn em cách nhà anh hơn 20km, trời tối mà mưa nữa. Xe em không hết xăng nhưng em đã gọi điện nói với anh xe hết xăng, không về được…tối 14 hàng tháng anh phải họp nên em cố tình làm thế để so đo với công việc của anh em có quan trọng hơn không. Anh biết không?
Nhìn anh ướt mèm với chiếc áo mưa bay tả tơi do chạy một quãng đường khá xa trong đêm mưa, ghé tới cây xăng mua và cho vào bịch…rồi phải tới nhà em lấy áo khoác cho em vì biết tính em cẩu thả, đi từ sớm sẽ không mặc đủ ấm…tới nhà bạn em anh đưa em chiếc áo khoác, lấy chìa khóa mở nắp xăng đổ vào và tất nhiên anh biết xe không hết xăng. Nhưng anh không nói gì, nói em mặc áo mưa vào và cùng đi về, trên đường về không quên ghé vào quán hủ tíu quen thuộc hai đứa hay ăn.
Suốt đường đi anh không nói không rằng, anh cũng chưa như thế bao giờ, em cũng lẳng lặng không nói. Vào quán em mở lời thì anh nói “về nhà rồi biết tay anh” và mỉm cười lắc đầu. Em bị lạnh nên người mềm nhũn ra, anh thả mùng và đắp mền xong xuôi rồi trao cho em nụ hôn ngọt ngào cùng lời nói “em biết em quan trọng hơn tất cả những gì anh có mà, với anh công việc chỉ là sau em thôi, đừng ngu ngốc nữa bé yêu ạ”. Em chìm vào giấc ngủ ngọt ngào mà không biết anh phải chạy một quãng đường xa để về nhà trong mưa gió.
Ngày em tốt nghiệp ra trường là ngày anh cầu hôn em sau 4 năm yêu nhau. Em đã từ chối, chỉ vì em chưa sẵn sàng để làm trở thành một nàng dâu thảo, một người vợ đảm và là một người mẹ tốt. Em mong anh cho em thời gian. Anh chỉ im lặng không nó gì mắt nhìn xa buồn rười rượi. Em vẫn vô tư nở nụ cười thật tươi lém lỉnh đùa anh “sợ anh nào cướp mất em phải không?”
Em đi làm, anh đưa đón hàng ngày. Em thấy cuộc sống thật ưu đãi mình quá, cuộc sống trải thảm nhung mềm mại…và mỗi ngày trôi qua là một ngày ngọt ngào hạnh phúc vô cùng.
Em có chuyến công tác xa 1 tuần, trước khi đi em có gọi điện cho anh và anh vẫn nói “uhm, em phải biết tự lo cho mình đó…anh sẽ gọi điện”. Em đi được 4 ngày rồi không có một tin nhắn hay một cuộc điện thoại nào của anh cả. Em thấy giận anh kinh khủng và tự nhủ sẽ im lặng về hỏi tội anh. Nhưng một mình em trong khách sạn nơi đất khách làm sao em chịu nổi nỗi nhớ anh da diết chứ. Em đã nhắn tin cho anh trách móc, tin nhắn anh gởi lại cho em giờ sau 1 năm chia tay rồi em vẫn giữ “công việc cuối năm nhiều và mệt mỏi lắm, có gì nói chuyện khi em về đi”.
Em là đứa nóng tính như lửa anh biết mà, em rút thời gian chuyến công tác lại và về ngay ngày hôm sau. Về tới Đà Lạt em thấy bất an như có điều gì đó không hay xắp xảy ra, ngồi trên xe trung chuyển chở về nhà, ngang qua hồ Xuân Hương, đang phóng tầm mắt nhìn bờ hồ lấp lánh thì ai kia…
Anh, nhưng anh đang chở một người con gái khác, y như hình ảnh anh và em cách đó chưa đầy một tuần, em không tin vào mắt mình nữa, em không tin đó là anh, người đã yêu thương em chân thành suốt năm năm không có người thứ hai, người chỉ biết em và có em thôi. Trời đất như sụp đổ và tất cả đang tan vào hư không.
Trái tim em quặn thắt một lần nữa khi nhắn tin nói “Em đã về Đà Lạt và muốn gặp anh”. Một tin nhắn lạnh lùng như không phải là anh vậy “em nghỉ ngơi đi, hôm nào rồi mình nói chuyện, giờ anh rất bận”.
Đêm hôm đó, gối em nằm ướt nhẹp nước mắt tiễn đưa anh về bên người ấy. Người con gái em nhìn thấy đi cùng anh đó, anh quen lúc nào? sao lại như thế hả anh? Sao anh đối xử với em như thế…tại sao ? tại sao chứ?
Rồi em và anh cũng gặp nhau tại Rainy, anh thú nhận tất cả và nói anh đã chọn người ấy, anh đã quyết định rồi và xin lỗi em. Một cái tát trời giáng và em bước đi với câu cuối cùng em nói “suốt cuộc đời này em có thể quên anh nhưng không bao giờ em tha thứ cho anh”.
Mới đó mà mùa đông lại về rồi, thế là mình chia tay nhau đã được một năm rồi. Từ ngày đó em không gặp lại anh, em trải qua mọi chuyện thật tồi tệ, em không thể tha thứ cho anh chỉ vì anh đã cướp đi tình yêu chân thành của em, anh còn cướp đi cả niềm tin em dành cho những người đến sau anh nữa, em không còn dám tin vào ai sẽ yêu em chân thành nữa đâu anh.
Em vẫn nghe tin anh từ những người bạn chung nhóm, nhưng không biết từ lúc nào cuộc sống em không còn hình bóng anh, một chút cũng không nhưng điều duy nhất là tới hiện giờ em vẫn không dám tin ai, em không dám mở cửa trái tim mình dù là một lần nữa, không dám nhận dù đó là lời nói yêu chân thành hay một trái tim khao khát được yêu em.
Em là em, là một người đã quên anh thật rồi nhưng đang loay hoay tìm cho mình một đáp án cho ngày hạnh phúc của mình? Liệu một lần nữa em yêu có gặp người phũ phàng như anh không? Anh đã không làm được những gì như lời anh hứa là cùng em đi suốt quãng đời này thì có ai có thể thực hiện nó thay anh được chứ? Em sẽ tìm ra câu trả lời và tìm cho mình một người xứng đáng hơn anh.
Hận thù sẽ làm cho chính mình đau mà thôi, em đã quên anh rồi và em muốn gởi đến anh một lời “em đã quên anh và đã tha thứ cho anh, chúc anh và người ấy sớm nên vợ thành chồng và sống hạnh phúc nhé”. Mong một nơi không xa em anh vô tình đọc được những dòng chữ trải lòng của em mà sống vui vẻ và hạnh phúc trọn vẹn.
Theo Eva
Một tình yêu suông và ảo tưởng
"Mối tình đầu của tôi - nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi - ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu - nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ...." . Tôi không biết đánh đàn, không biết làm thơ, nhưng tôi hiểu và cô ấy cũng hiểu...
Tình đầu là mối tình đẹp nhất, còn giữ lại một chút gì hồn nhiên ngây thơ của một thời mực tím, và thật khó phai nhòa trong tâm trí con người. Mối tình đầu của tôi thật giản dị và ngây thơ đúng như tính cách của tôi lúc bấy giờ. Hình ảnh giản dị nhưng toát lên vẻ đẹp kiêu sa của cô ấy không biết từ bao giờ đã in trọn trong tâm trí tôi...
Thành phố cảng quê hương tôi vào cuối tháng năm - những ngày cuối cùng tôi học cấp hai - cái nắng nóng đầu mùa như nhiệt huyết mới được khơi dậy của tuổi trẻ. Chúng tôi miệt mài gắng sức học tập để thi vào cấp ba. Những lúc được giải lao, tôi thật vui sướng khi cô ấy sang bàn tôi, ngồi gần tôi. Một việc nhỏ nhoi vậy thôi, nhưng cũng đủ để tôi phải ngấp nghé mong đợi đến lần sau.
Tình cảm của tôi chỉ tôi biết, không ai biết, vì tôi không nói. Tình yêu của tôi lặng lẽ như con người của tôi vậy. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Tình yêu của tôi lúc đó có lẽ chỉ hơn tình bạn một chút, bởi trong cách suy nghĩ và hành động của tôi còn rất nhiều sự ngây thơ, trẻ con.
Thời gian trôi qua, và cuối cùng đã đến ngày chúng tôi rời ghế nhà trường cấp hai. Chúng tôi bịn rịn, không muốn xa nhau, những dòng lưu bút ghi lại những kỉ niệm êm đềm của các thành viên lớp 9a4 trong suốt bốn năm qua, tất cả đều dành cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất, may mắn nhất để vượt qua kì thi lên cấp ba sắp tới...
Những ngày tháng sáu, trời nắng như đổ lửa. Tôi miệt mài bên trang sách đến tận khuya, và khi gấp trang sách lại để đi ngủ, tôi lại nhớ về cô bạn gái xinh xắn đã gây ấn tượng và làm cho tôi phải nhớ nhung. "Không biết giờ này cô ấy còn thức như mình không" - Tôi thầm nghĩ. Tôi cứ nghĩ miên man như vậy cho đến lúc mí mắt nặng dần, và tôi chìm vào giấc ngủ...
Kì thi lên cấp ba đã đến, tôi mang hết kiến thức học được trong bốn năm và những gì vừa ôn tập được trong một tháng ra để so tài với các thí sinh khác. Cuối cùng sau một tháng nữa đợi chờ kết quả, tôi đã đỗ vào một ngôi trường lớn và có bề dày lịch sử cũng như truyền thống.
Ngày vào ghi tên nhập học, tôi thoáng nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng thi vào trường tôi và có một điểm số mà ít người đạt được. Đáng lẽ ra tôi nên chạy lại và hỏi thăm như đối với những người bạn khác, nhưng tôi thấy tim đập mạnh, tôi phân vân, và đôi chân cứ bước cho tới khi tôi đi qua cô ấy. Có thể đó là một sai lầm lớn nhất dẫn tới kết quả sau này của tôi. Vào học lớp mười, tuy không học cùng lớp với nhau, nhưng tôi và cô ấy học cùng nhau trong lớp học thêm tiếng Anh.
Chúng tôi đã thân thiết với nhau hơn, cùng nhau học hành, vui chơi, tôi cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết. Nhưng rồi những ngày đó không kéo dài, chỉ vì những lý do vô cùng trẻ con và những hiểu lầm không được cả hai giải thích cho nhau, cô ấy giận tôi, hai chúng tôi dần trở nên hai con người xa lạ, tuy tôi không muốn vậy. Thời gian cô ấy giận tôi lúc đầu chỉ vài ngày, sau đó là vài tháng, và cuối cùng thì kéo dài từ đó đến hết những ngày tôi học cấp ba.
Biết bao lần tôi đã cố gắng hẹn cô ấy nói chuyện, để được giải thích, để gạt bỏ những trở ngại đã khiến chúng tôi xa nhau. Có lẽ lý do chúng tôi xa nhau (chính xác là cô ấy xa tôi) là vì cô ấy biết tình cảm của tôi, nhưng lại không có tình cảm với tôi, và cũng do những sự cố chấp của tuổi trẻ ở cả hai người. Tôi nuôi hi vọng, không biết làm gì hơn nữa ngoài đứng nhìn cô ấy từ xa. Nhiều đêm tôi đã mơ thấy cô ấy với nụ cười lúc rạng rỡ như ánh ban mai, lúc dịu dàng và sâu sắc như một bản tình ca buồn. Phải nói rằng người đó đã là một tượng đài bất tử trong trái tim tôi...
Dòng thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào tôi miệt mài học để thi lên cấp ba, mới ngày nào tôi vào lớp mười với những bỡ ngỡ của trường lớp và bạn bè mới, thì giờ đây thời điểm tôi bước vào kì thi đại học chỉ còn tính bằng ngày. Tôi gạt hết mọi sự suy nghĩ khác ra khỏi đầu, tôi chỉ tập trung vào việc học, chỉ học và học, để được trúng tuyển vào ngôi trường mơ ước và ngành nghề yêu thích. Nhưng có lẽ do năng lực có hạn, tôi đã không thể làm điều đó, nhưng tôi vẫn đỗ đại học, tuy rằng đó là một ngôi trường khác và một ngành học khác mà tôi chưa từng nghĩ tới. Đến lúc này tôi bâng khuâng nhớ về cô ấy, người tôi đã trao trọn tình cảm đầu đời, và đã làm cho tình cảm đó của tôi rơi vào sự im lặng và lảng tránh.
Tôi thật sự thấy tiếc, nghĩ rằng không bao giờ còn có thế gặp lại cô ấy nữa. Nhưng có lẽ số phận tôi không như tôi dự tính, trong bất kì trường hợp nào cũng vậy. Rất tình cờ, tôi đã biết được tình hình của cô ấy bây giờ - đã đỗ vào một trường đại học lớn của Hà Nội, (tôi cũng đỗ một trường đại học ở Hà Nội), và biết được số điện thoại của cô ấy. Tôi lưỡng lự,và rồi quyết định.
Tôi nhấc chiếc di động và viết những dòng tin nhắn đầu tiên. Không ngoài những gì tôi nghĩ, khoảng cách giữa chúng tôi đã quá lớn, lớn đến mức không còn gì có thể hàn gắn lại được nữa rồi. Chúng tôi không nhắn tin với nhau quá lâu, đủ để cô ấy nói những gì cô ấy chưa nói, và những gì tôi chưa bao giờ được nghe cô ấy nói. Và thật buồn, tin nhắn cuối cùng, cô ấy đã yêu cầu tôi sau này đừng làm phiền cô ấy nữa.
Tôi rất buồn và hối hận vì những gì đã qua, những sai lầm tôi gặp phải, giá hồi đó tôi không cố chấp đến vậy, giá như tôi thẳng thắn và dũng cảm hơn, liệu mối quan hệ giữa chúng tôi có như thế này. Tôi đã trách cô ấy lảng tránh tôi, nhưng thật ra chính tôi cũng đã không dám đối diện với những gì tôi nghĩ. Tôi nuôi hi vọng trong ba năm, nhưng tôi đã sai, tôi chỉ biết hi vọng mà không biết hành động gì cả.
Tôi yêu cô ấy, nhưng một tình yêu suông và ảo tưởng không bao giờ thành hiện thực. Giá có người chỉ bảo cho tôi nên làm gì. Nhưng ai cũng mong muốn mình thành công, mà điều đó thành hiện thực khi không thực sự cố gắng, thì cuộc đời này sẽ chỉ toàn một màu hồng. Tôi yêu cô ấy, tôi chỉ còn biết làm một việc duy nhất, việc làm đầu tiên, cũng là việc làm cuối cùng: không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa...
Hà Nội những ngày cuối năm, thời tiết đã trở lạnh. Những cơn gió tràn về với cơn mưa phùn rả rích làm cho đất trời ảm đạm, tâm trạng của con người như cũng bị ảnh hưởng nhiều. Tôi thong thả đi bộ trên phố. Mưa rơi...!... Nghĩ về chuyện cũ đã qua, về mối tình đầu, tôi thoáng buồn. Những hạt mưa làm nhòa đi ánh đèn điện trên phố vắng, làm tôi cảm xúc của tôi càng thêm nặng nề. Vậy là đã qua, tất cả trở nên xa xăm, trôi vào dĩ vãng. Tôi lặng lẽ rẽ vào con hẻm, nơi có căn phòng nhỏ tôi thuê trọ để học đại học...
Tạm biệt mối tình đầu...!
Theo Eva
Thử thách của tình yêu Cô bị vợ sắp cưới của người yêu đón đường cô đi học buổi tối, túm tóc, giật tai, la lối cô tranh vợ cướp chồng người khác. Mở đầu câu chuyện, cô bé ấy khẳng định vẫn tin rằng tình yêu sẽ cho cô sức mạnh để vượt qua mọi thử thách, khó khăn trước mắt. Cô bé chỉ xin tôi hãy...