Anh đã giấu giếm tôi về gia cảnh
Yêu nhau gần một năm nhưng tôi không biết công việc của anh là gì, làm ở đâu, gia đình anh như thế nào, bạn bè ra sao…
ảnh minh họa
Tôi và anh quen nhau qua một người bạn chung, anh theo đuổi tôi từ bao giờ không hay. Chúng tôi quen nhau cũng được 3 năm. Trong khoảng thời gian đó, yêu nhau được 6 tháng thì trục trặc, tạm gọi là chia tay 2 tháng.
Tôi chẳng biết gì về anh cả, mỗi lần hỏi công việc của anh là gì, anh đều bảo: Công việc của anh vất vả lắm, không được như em đâu (vì tôi là công chức nhà nước), rồi anh và gia đình chỉ là lao động chân tay thôi… Nghe anh nói vậy, tôi cũng không hỏi nữa.
Đó chỉ là lúc quen nhau, còn khi yêu nhau, cũng với câu hỏi đó thì anh trả lời: “Hôm nào em đến nhà anh thì sẽ rõ tất cả. Anh không cần phải nói gì thêm”. Anh còn bảo, nếu không được như những gì tôi mong đợi thì có bỏ anh không? Và rồi tôi đã chờ đợi ngày mà anh sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình, cho đến tận bây giờ.
Yêu anh mà trong đầu tôi luôn nghĩ, liệu anh có yêu mình thật không? Bởi yêu nhau mà hai hoặc ba ngày mới nhắn tin một lần, đôi khi có những tin nhắn ngắn ngủn, cụt lủn như: “Em đang làm gì đấy?” hay “Em đã ăn cơm chưa?”. Tôi trả lời thì anh lại im bặt. Tôi có cảm giác như anh hỏi để lấy lệ thôi. Thậm chí có lúc anh đi đâu xa hay làm gì, tôi đều không biết. Tôi nói thì anh bảo như vậy gò bó lắm. Và tôi cũng như anh, đi du lịch hay về quê, cũng không nói với anh. Chúng tôi chỉ biết về những chuyến đi xa của nhau khi chuyện đã xảy ra rồi.
Video đang HOT
Anh nói anh không được khéo lắm đâu, anh không biết cách thể hiện tình cảm… Cũng có lần, chúng tôi đã ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau, nhưng rốt cuộc vẫn thế, chẳng ai chịu mở hết lòng mình cả. Tôi có cảm giác giữa chúng tôi có một khoảng cách khá lớn mà không thể kéo lại gần được. Ba tháng sau khi chính thức nhận lời yêu anh thì chúng tôi cãi nhau, chúng tôi cãi nhau trước 8/3 một tuần. Có lẽ chuyện cũng không có gì to tát lắm, nếu là một người đàn ông độ lượng thì anh sẽ phải hỏi tôi nguyên do hay đại loại anh nên là người làm lành trước. Nhưng cái tôi trong anh và tôi quá lớn nên chẳng ai chịu làm lành hay nói chuyện trước cả.
Ngày 8/3, tôi vẫn nhận được hoa từ anh nhưng anh chẳng nói với tôi lời nào, vì thế mà tôi hỏi anh: “Anh không có gì để nói với em sao?”, thì anh bảo: “Không nói gì là nói tất cả rồi đấy”. Tôi không hiểu ý anh là gì.
Bình thường những ngày như thế anh thường rủ tôi đi chơi, nhưng tôi đã chờ và càng chờ thì càng thất vọng. Tôi lại nghĩ, hay anh đã có người con gái khác, tặng hoa chỉ là trách nhiệm thôi và rồi tối hôm đó, tôi đã nhắn tin và hỏi anh rằng: “Có thể chúng ta chưa hiểu hết về nhau, nhưng em muốn hỏi anh. Anh muốn chúng ta đi tiếp hay dừng lại?”. Anh nhắn: “Anh đồng ý dừng lại theo đúng ý của em”.
Dường như anh đổ hẳn lỗi lên đầu tôi, anh chỉ là người thực hiện như đúng ý định muốn của tôi. Rồi chúng tôi không liên lạc với nhau trong suốt 2 tháng tiếp đó. Tôi rất buồn, ngồi nghĩ lại những ngày tháng mà anh đã theo đuổi mình. Mùa đông mưa phùn, lạnh giá nhưng anh vẫn đi đón khi tôi đi học về, hay những buổi anh đi theo sau mỗi lần tôi đi chơi cùng bạn bè mà tôi không hề hay biết, rồi cả những buổi trưa tôi đi làm anh đều chờ tôi ở cổng cơ quan cho dù trời có nắng nóng gay gắt đến đâu đi chăng nữa. Tôi có phần hơi tiếc nuối bởi đã nghĩ rằng, anh theo đuổi tôi như vậy, thế mà anh lại dễ dàng bỏ cuộc hay sao?
Và rồi tôi cũng tự nhủ mình phải quên anh vì chắc gì anh đã yêu mình thật lòng? Mình phải vững tin lên, phải làm lại từ đầu, mình không thể gục ngã được… Ngày lại nối tiếp ngày trôi qua, thế rồi tôi bị tai nạn, nhờ người bạn chung mà anh cũng biết chuyện. Những ngày tôi nằm viện anh đều đến chơi. Tôi cũng không biết anh đến thăm tôi với danh nghĩa là bạn hay là người yêu nữa? Chúng tôi lại quay lại với nhau, anh quan tâm đến tôi hơn, chịu khó nhắn tin và gọi điện hơn. Nhưng cũng chỉ được vài tuần, có lẽ chỉ trong thời gian tôi đau ốm thì anh mới chịu khó nhắn tin hỏi thăm thôi. Còn khi tôi đã khỏe rồi thì thời gian và mật độ nhắn tin của anh cũng giảm hẳn.
Tôi cũng không hiểu tại sao nữa, và rồi trong đầu tôi lại hiện lên những suy nghĩ viển vông, rằng anh có thực sự yêu mình? Hay anh đã có người con gái khác? Thực sự đến bây giờ anh cũng chưa cho tôi biết về công việc, gia đình, và cả bạn bè anh nữa… Trong khi mọi thứ về tôi anh đều biết rất rõ, về công việc, gia đình, thậm chí là họ hàng của tôi. Khi tôi và anh không liên lạc nữa, tôi đã tâm sự với một người bạn và bị mắng một trận. Rồi người bạn đó đã khuyên tôi: “Dẹp, dẹp hết! Riêng cái khoản yêu đương mà không biết gì về lai lịch thì yêu cái nỗi gì?”. Giờ đây tôi cũng không biết mình phải làm gì nữa? Nên đi tiếp hay dừng lại?
Theo VNE
Bàng hoàng khi biết quá khứ, gia cảnh bạn trai
Tôi chỉ biết ba cậu ấy làm kinh doanh, mẹ lo quán xuyến nhà cửa. Nhưng tôi không tò mò nhiều, tôi tin tưởng Q. và nghĩ rằng đến lúc thích hợp tự cậu ấy sẽ tâm sự với tôi.
ảnh minh họa
Tôi đã quá tin anh, tin một cách mù quáng để rồi khi chuyện vỡ lẽ, tôi thực sự không biết nên làm như thế nào.
Sinh trưởng trong một gia đình có ba mẹ là giáo viên nên ngay từ nhỏ, tôi đã được ba mẹ dạy dỗ theo những khuôn phép chuẩn mực, từ cách đi đứng, nói năng, ứng xử... Khi lớn lên, nhờ vẻ ngoài ưa nhìn, dịu dàng, tính cách lại thân thiện, tôi được rất nhiều người quý mến. Vào đại học, tôi có không ít " cái đuôi" bám theo nhằng nhẵng, nhưng trái tim tôi lại đập loạn nhịp trước Q. Đó là cậu bạn học chung lớp, lạnh lùng, ít nói. Ban đầu, tôi cũng không có thiện cảm gì mấy, nhưng kể từ khi một "biến cố" xảy ra, tôi đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Q.
Đó là một buổi chiều mưa tầm tã, tôi đi ngang qua đoạn đường vắng bị hai thanh niên chạy xe ngược chiều đâm phải. Cả người và xe đổ xuống vũng nước mưa nhem nhuốc. Tôi cố gượng dậy với cái chân cà nhắc thì hai người đó sấn tới, thay phiên chửi rủa tôi, một tên bực tức định đánh tôi, bỗng có một bàn tay ngăn lại kịp lúc. Tôi vừa thở ra nhè nhẹ và nhìn sang bên cạnh, là Q. Ánh mắt cậu ấy giận dữ, chỉ cần vài chiêu cơ bản, cậu ấy đã nhanh chóng bẻ ngoặt tay của tên đó. Sau khi chúng bỏ chạy, Q nhanh chóng dìu tôi vào trú tạm tại một ngôi nhà rồi ra hiệu thuốc mua cao dán cho tôi.
Đó là kỷ niệm đã khắc sâu trong lòng tôi. Sau "đêm định mệnh" đó, tôi và Q trở nên thân thiết và thành người yêu lúc nào không hay. Q. đã tiết lộ rằng cậu ấy thầm thương trộm nhớ tôi lâu rồi, luôn âm thầm bảo vệ tôi từ xa. Q. chăm sóc tôi từng li từng tí, bên ngoài lớp vỏ lạnh lùng ấy là một trái tim ấm áp vô cùng. Tôi cảm thấy hạnh phúc ngập tràn mỗi khi bên Q.
Tuy nhiên, tôi cần thêm thời gian để chứng minh cho ba mẹ tôi hiểu là chúng tôi nghiêm túc trong tình yêu và không ảnh hưởng việc học. Ba mẹ tôi vốn rất nghiêm khắc trong chuyện tình cảm yêu đương của con cái.
Tôi hài lòng mọi thứ ở Q., duy chỉ có việc anh hiếm khi kể chuyện nhà, trong khi tôi chia sẻ tất tần tật mọi thứ về gia đình mình. Tôi chỉ biết ba cậu ấy làm kinh doanh, mẹ lo quán xuyến nhà cửa, chấm hết. Nhưng tôi không tò mò nhiều, tôi tin tưởng Q. và nghĩ rằng đến lúc thích hợp tự cậu ấy sẽ tâm sự với tôi.
Chúng tôi thể hiện tình cảm qua những cái nắm tay nhè nhẹ, những nụ hôn ngọt ngào và dừng lại ở bấy nhiêu đó. Q. chưa hề đòi hỏi tôi vượt qua giới hạn mà ngược lại, Q. luôn động viên tôi và cậu ấy chăm chỉ học hành, làm con ngoan. Ngoài ra, song song với việc học trên trường, Q. còn phụ giúp người anh họ quản lý quán cà-phê và trợ giảng tiếng Anh cho một trung tâm ngoại ngữ. Tôi rất nể phục ý chí cầu tiến, nỗ lực hết mình của Q., điều đó càng khiến tôi yêu Q. nhiều hơn.
Tuần vừa rồi, Q. bị ốm nặng, phải nghỉ học suốt mấy ngày liền, tôi sốt ruột đứng ngồi không yên, gọi điện bảo đến nhà thì cậu ấy không cho. Sau đó nhờ lớp trưởng mà tôi đã có trong tay địa chỉ nhà Q. Vòng vèo cả tiếng đồng hồ, tôi mới lần ra con hẻm cần tìm. Tôi khá mệt và khát nên ngồi uống nước tại quán đầu con hẻm, chỉnh trang lại đầu tóc.
Khi biết tôi là bạn gái của Q., tự dưng gương mặt cô bán hàng thoáng chút ưu tư. Nén tiếng thở dài, cô hỏi tôi có tường tận về gia cảnh nhà Q. không mà đồng ý quen nhau, tôi lí nhí trả lời thì cô lắc đầu: "Mày còn khờ quá con ạ. Ở cái hẻm này, không ai không biết ông T. - ba Q., chuyên cho vay nặng lãi và "nổi tiếng" đánh vợ con như cơm bữa. Vợ ông ta không chịu nổi đã bỏ đi, để Q. cho chồng nuôi dưỡng. Những năm cấp 2, 3, Q. ăn chơi, đua đòi cùng đám bạn xấu, thường gây sự khắp nơi. Nhưng không rõ vì lý do gì mà nó thay đổi hẳn tính tình, chí thú học hành và đậu đại học ngon lành như người ta..."
Tôi nghe câu được, câu mất, tai như ù đi. Tôi cứ đứng tần ngần mãi trước ngôi nhà có cái cổng sơn màu xanh dương, nghe giọng bố Q vẫn đang oang oang đòi nợ. Tôi ngơ ngác xen lẫn hoang mang. Treo vội túi cam lên thanh chắn cửa, tôi dắt xe cuốc bộ, lòng trĩu nặng. Hàng loạt câu hỏi hiện mồn một trong tâm trí: Tại sao Q. lại giấu giếm tôi? Cậu ấy có thực là đã thay đổi? Ba mẹ tôi sẽ ra sao khi biết tôi quen một người có hoàn cảnh gia đình như Q.? Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Cú sốc của chồng già có vợ đẹp Anh thoát khỏi tình trạng ngái ngủ hôn nhân bằng một cú sốc, muốn đập phá tất cả một trận cho hả giận. Chị về hưu sớm, khi chưa đầy 50 tuổi. Đang từ một trưởng phòng năng động giờ quanh quẩn trong nhà, ra chợ, làm mấy việc nội trợ linh tinh, chị thấy hụt hẫng kinh khủng. Hai đứa con suốt...