Anh đã bỏ tôi vĩnh viễn ra đi
Tôi với anh đến với nhau chẳng dễ dàng gì, không phải do anh không yêu tôi hay tôi không thích anh mà do cái tính ngang ngạnh, bướng bỉnh vốn có của tôi mà tôi và anh đã mất 4 năm mới có thể đến được với nhau.
ảnh minh họa
Nhà chúng tôi ở gần nhau nên chúng tôi quen nhau từ những ngày còn bé xíu, lại có một khoảng thời gian dài tìm hiểu nên khi tôi nhận lời yêu anh chúng tôi đã hiểu sẵn về nhau rất nhiều rồi. Khi đó chúng tôi cũng chẳng còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện đứng núi nọ trông núi kia (Khi đó anh đã ra trường và đi làm được 1 năm, còn tôi là sinh viên năm thứ 3).
Tôi ra trường và đi làm, tưởng rằng chúng tôi sẽ sớm tổ chức đám cưới nhưng anh lại muốn đi học thêm, (trước anh học cao đẳng giờ anh muốn học tiếp cho xong đại học) rồi chúng tôi mới cưới, anh muốn chúng tôi sau này có một cuộc sống ổn định để chăm sóc con cái. Tôi cũng đồng ý và hứa sẽ chờ anh, và gia đình hai bên đều nhất trí với quyết định của chúng tôi.
Sau khi tôi quyết định sẽ chờ anh tôi thấy anh yêu tôi hơn, quan tâm đến tôi hơn, chúng tôi luôn nghĩ ông trời sẽ không phụ lòng chúng tôi, chúng tôi đã qua quá nhiều thử thách rồi, và nhất định chúng tôi sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Chúng tôi dự định sang năm sẽ tổ chức đám cưới, công việc của tôi và anh hiện tại cũng tương đối ổn định, và lúc đó anh cũng chuẩn bị học xong rồi.
Thế nhưng đời không bao giờ học được chứ ngờ phải không các bạn? Anh vẫn yêu tôi, vẫn muốn bọn tôi sẽ được ở bên nhau mãi mãi, cùng nhau chăm sóc con cái… Nhưng anh lại bỏ tôi ra đi mãi mãi sau một tai nạn khủng khiếp, vậy là bao dự định bao mơ ước và bao kế hoạch của anh và tôi đã mãi mãi không bao giờ có thể thành hiện thực.
Tôi không biết ở cái thế giới đó, cái thế giới mà thật sự tôi cũng chẳng biết nó có hay không nữa đó anh có nhớ đến tôi không? Anh có nhớ những dự định của chúng tôi không?
Video đang HOT
Tôi không thể biết được những điều đó nhưng tôi biết chắc một điều mình đang phải bắt đầu mọi cái lại từ đầu, và không bao giờ có anh ở bên tôi. Tôi không biết mình phải đắt đầu từ đâu? Tôi phải làm gì? Tôi với anh đã có quá nhiều kỷ niệm, liệu tôi có thể thực hiện nốt những dự định của tôi và anh, nhưng với một người khác không? Liệu có ai sẽ thông cảm và tôn trọng những kỷ niệm giữa tôi và anh không? Nếu như sau này tôi có một người khác thay thế anh tôi có nên kể cho người ta nghe hết mọi chuyện giữa tôi và anh không? Hay tôi nên giữ nó cho riêng mình tôi thôi?
Nếu như không vì gia đình, tôi sẽ theo anh hoặc cả đời này sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến ai khác nữa. Vì cho dù anh có không còn bên tôi nhưng trong tâm trí tôi lúc nào cũng vẫn nghĩ anh luôn ở bên tôi, chỉ có điều tôi không nhìn thấy anh cũng không chạm được vào anh mà thôi. Nhưng nếu tôi cứ mãi như vậy cả gia đình anh và gia đình tôi sẽ không thể nào yên tâm về tôi được. Và tôi tin rằng ở nơi nào đó anh cũng không muốn tôi làm như vậy.
Tôi rất muốn được làm rất nhiều việc cho anh, nhưng với anh có lẽ tôi là tất cả (như anh vẫn nói) nhưng còn với gia đình anh thì tôi với anh cũng chưa là gì cả. Thật sự tôi không biết mình sẽ phải bắt đầu lại từ đầu như nào? Tôi phải làm gì lúc này?
Theo VNE
Hoảng loạn vì cướp cái ngàn vàng của chị dâu tương lai
Bất chấp sự gào thét, cào cấu chống cự rồi khóc lóc van vỉ của chị, tôi vẫn thô bạo xé đến mảnh vải cuối cùng trên cơ thể chị...
Dù cách nhau tới 10 tuổi nhưng anh em tôi vẫn thân thiết như bạn bè cùng trang lứa. Năm ngoái, khi tôi vừa thi tốt nghiệp THPT, lần đầu tiên anh dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Dù đã học đại học năm thứ ba, chị vẫn trẻ trung, nhí nhảnh như một nữ sinh THPT. Cao ráo, trắng trẻo, lại ăn mặt có gu, chị xinh đẹp như một người mẫu, không phù hợp chút nào với người đàn ông U-30 bụi bặm, phong trần như anh. Càng ngắm người yêu anh, tôi càng thâm ghen tị. Lớp cấp ba của tôi dù tập trung nhiều hotgirl nhất trường (giờ ra chơi nào cũng có giai lớp bên lè vè lượn lờ sang tán tỉnh) nhưng so với chị, không đứa nào xinh đẹp, quyến rũ bằng.
Thế rồi kỳ thi đại học năm đó, rui rủi thế nào, tôi cũng đỗ đúng vào ngôi trường chị đang theo học. Ngày lên trường nhập học, bố mẹ và anh trai nhờ cậy chị chăm nom chăm sóc tôi. Phần mình, tôi lẽo đẽo ba lô, hòm xiểng theo chị như đứa em nhỏ lên TP.Thái Nguyên trọ học.
Phòng trọ của tôi dưới tầng một cùng một đám sinh viên nam cùng trường, phòng chị trên tầng hai, mấy phòng tắm ở cuối dãy tầng một. Mỗi buổi chiều đi học về, tắm giặt, nấu ăn nên nam nữ ra đụng vào chạm và vẻ đẹp nổi bật của chị không thể thoát nổi những cặp mắt &'super soi' của đám trai mới lớn rạo rực chuyện yêu đương. Biết mối quan hệ của hai chúng tôi, đám hàng xóm cũng ý nhị không bình phẩm về chị mỗi khi có mặt tôi nhưng không ít lần vẫn đến tai tôi những lời bình phẩm về thân thể về đồ lót... mỗi khi chị mặc váy lên xuống cầu thang hay đi tắm buổi tuối. Xin nói thêm rằng, phòng tắm dù cửa rả che chắn kỹ nhưng dù sao vẫn chỉ là những tấm gỗ thông ghép tạm bợ, nếu bên trong bật đèn, người ngồi hứng nước ở vòi nước máy bên ngoài vẫn nhìn trộm được.
Mới đầu, khi nghe những lời như thế, tôi nóng mắt lắm, đã định xông vào gây sự. Nhưng sau khi kiềm chế được cơn nóng giận thì sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy. Không biết từ lúc nào, tôi cũng có thói quen xấu là nhìn trộm thân thể chị. Dĩ nhiên, ở lứa tuổi hừng hực giống đực này, những ý nghĩ tội lỗi thật khó kiểm soát.
Về phần mình, chị vẫn coi tôi như cậu em chồng tương lai. Mỗi trưa, mỗi tối chị vẫn nấu cơm cho tôi lên ăn. Hai chị em ríu rít khiến người mới đến có thể nghĩ chúng tôi là một đôi sinh viên "sống thử". Đôi lúc chị đùa vui, giục tôi kiếm cô nào mà yêu đương đi chứ chỉ cắm mặt vào học nó phí tuổi xuân đi. Thường thì tôi chỉ ừ ào cho qua chuyện mà tôi cũng đã thử tán vài ba bạn gái cùng khóa thực, song sau một vài buổi, tôi là người chủ động "giải tán" (không biết có phải vì không cô nào xinh đẹp và tuyệt vời như chị?).
Một lần, không biết có phải do uống thuốc liều, tôi nhìn thẳng vào mắt chị, nói: Vì cô nào cũng xấu hơn chị!
Chị đỏ mặt cúi xuống ăn cơm. Không khí bữa ăn chợt gượng gạo... Dù tự nhiên như chị em ruột, nhưng là một cô gái nề nếp, gia giáo, gần một năm như thế, chưa bao giờ chị có hành động sơ suất trước mặt khiến tôi hiểu lầm hay có cơ hội đụng chạm...
Một tháng đôi lần, cũng có khi cuối tuần, anh trai tôi bắt xe khách vượt gần 200 km lên thăm chúng tôi, đúng hơn là thăm chị. Thường thì sau khi đưa chị đi chơi, đêm khuya anh về phòng tôi nghỉ nhưng những có khi anh ngủ lại phòng chị nếu chị bạn cùng phòng về quê.
Mỗi lần như vậy, trong tôi trào lên sự hờn ghen vô cớ... Chuyện anh chị ngủ với nhau, dẫu khó chịu nhưng với tôi cũng là chuyện bình thường vì trước sau thì anh chị cũng cưới nhau, mà cũng không lâu nữa, ngay cuối năm nay, sau khi chị ra trường.
Thế rồi, một chuỗi các sự kiện xảy ra, như một sự tình cờ mà như ma quỷ sắp đặt. Ngày thứ bảy vừa rồi, cô bạn cùng phòng chị về quê mà anh trai tôi lại bận đi công tác TP.Hồ Chí Minh không lên được. Cả khu nhà trọ chỉ còn phòng tôi và phòng chị sáng đèn. Buổi tối, tôi đi bộ lên ký túc xá sinh nhật bạn học còn cậu bạn cùng phòng trọ cầm chìa khóa đi uống rượu với đám đồng hương.
Gần 12h đêm tôi mới xiêu vẹo mò về đến nhà. Sau khi đập cửa một hồi không được, tôi mới phát hiện ra cửa vẫn khóa - cậu bạn vẫn chưa đi học về. Quay ra hiên móc họng ậm ọe nôn một lúc thì chị bật điện đi xuống. Không biết bằng cách nào, chị cũng dìu được thằng tôi to như con trâu mộng lên phòng, lột giày tất, lấy chậu cho tôi nôn. Trong khi tôi say xỉn nằm hầm hừ trên giường thì chị ngồi bên đắp khăn ướt rồi bật tivi lên xem.
Gần sáng, miệng đắng ngắt, tôi tỉnh dậy tìm nước uống thì chị đã tựa lưng vào thành giường ngủ quên từ lúc nào. Chiếc váy trắng tinh khôi nhưng không đủ che hết cặp đùi chân co chân duỗi đầy khiêu khích. Quên cả việc uống nước, tôi đứng sững, hết ngắm khuôn mặt đẹp như thiên thần, lại ngắm khuôn ngực đang phập phồng dưới lớp vải mỏng và ánh mắt dừng lại lâu nhất ở cặp đùi trắng miết, dài miên man...
Con thú trong người trỗi dậy, không e sợ, tôi khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ bắp đùi chị. Không một phản ứng, có lẽ bởi thức trông tôi nên chị chìm vào giấc ngủ sâu? Không bị phản ứng, khiến con thú đã được thả ra, không cách gì nhốt lại...
Bất chấp sự gào thét, cào cấu chống cự rồi khóc lóc van vỉ của chị, tôi vẫn thô bạo xé đến mảnh vải cuối cùng trên cơ thể chị... Một cảm giác chật chội, vướng víu thật khó chịu. Hình như chị đã khóc, đã hét lên? Khi nhu cầu sinh lý được đáp ứng, buông mình nằm xuống cạnh chị, phần người trở lại, tôi mới thấm hết tội lỗi mình gây ra.
Hai hàng nước mắt lã chã nhưng chị cắn môi không bật lên một tiếng nấc. Vụng về, tôi rụt rè chạm nhẹ vào bờ vai chị, muốn thốt lên những lời xin lỗi mà không thể.
Chị quay người lại, không giống vẻ hiền dịu ngày thường, đôi mắt quắc mắt lên đầy căm hận, chị gằn giọng ngắn gọn: "Đi ra ngay".
Lủi thủi xuống cầu thang, khi men trong người đã ra, sự bức bối đã giải tỏa, tôi mới thấy mình thật khốn nạn khi đã cưỡng bức chị dâu tương lai của mình. Không những thế, vẻ bề ngoài phong trần của anh tôi không phải là biểu hiện của người đàn ông từng trải hay do chị quá gia giáo nên dù ngủ cùng giường mà họ chưa một lần vượt quá giới hạn?
Cả ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, chị đắp chăn nằm trong phòng, cô bạn cùng phòng từ quê lên có hỏi gì chị cũng chỉ nói mệt, muốn nằm nghỉ ngơi một mình! Còn tôi, cứ quanh quẩn ngoài cửa mà không dám bước vào đối mặt với chị. Và điều lo sợ nhất cũng đã đến, gọi mãi không thấy chị nhấc máy, anh trai tôi gọi cho tôi, cuống quýt tra hỏi. Càng nghe tôi ấp úng, anh càng vặn vẹo. Không nhận được câu trả lời rõ ràng, anh lo lắng nói sẽ rút thời gian công tác để bay ra thăm chị cuối tuần này.
Tôi thực sự hoảng sợ, không biết sẽ phải đối diện với anh, với chị dâu tương lai của mình ra sao?
Theo VNE
Trai bao "hoảng" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ...