Anh cứ ôm tiền của mình mà sống cho đến hết cuộc đời đi nhé!
“Nếu anh sợ tốn tiền thì còn đưa tôi đi chơi làm gì. Hãy về nhà ôm lấy đống tiền của anh mà sống đến già đi”, tôi hét lên giận giữ.
Nơi hẹn hò của chúng tôi luôn là những nơi không mất phí. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi nhận lời yêu nhau sau 3 tháng tìm hiểu. Tôi chỉ là nhân viên văn phòng bình thường còn anh đã làm tới chức trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn nên thu nhập khá cao.
Anh là mối tình đầu của tôi bởi suốt những tháng năm đi học, chưa một ai có thể khiến tôi rung động. Khi gặp anh, tôi đã đã bị thu hút bởi sự chững chạc, trưởng thành, lịch lãm của một người đàn ông thành đạt. Duy chỉ có điều luôn khiến tôi băn khoăn từ lúc chúng tôi quyết định nhận lời yêu nhau tới giờ là anh có thật lòng với tôi hay không?
Mức lương của anh thật đáng ngưỡng mộ nên ai cũng nói tôi tốt số, có bạn trai có điều kiện sẽ được chiều chuộng hết mực. Nhưng có ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu. Từ lúc bắt đầu tìm hiểu tới khi nhận lời yêu nhau, anh chưa bao giờ đưa tôi đi mua sắm hay đến những nơi hàng quán sang trọng mặc dù thu nhập của anh hơn tôi cả chục lần. Địa điểm ăn uống của chúng tôi chỉ là cơm hàng, bún, phở vỉa hè. Nơi hẹn hò là ưu tiên những nơi không mất phí như công viên, bờ hồ. Nếu tôi có khát nước, anh cũng chỉ dám rút ra 5 ngàn mua chai nước lọc chứ nhất quyết không vào quán cafe hay nước mía gần đó. Lý do anh đưa ra khiến tôi bàng hoàng: “Mấy quán đó chém kinh lắm em ạ. Có cốc nước mía nhỏ xíu mà 15 ngàn. Uống nước lọc vừa tốt cho sức khỏe lại giá cả. Em uống nước mía 1 lần bằng 3 lần nước lọc đó”. Khi ấy, tôi chỉ biết gật đầu theo anh và nghĩ đơn giản rằng anh là người làm kinh doanh nên mới vậy.
Bản thân tôi không phải người tham vật chất. Nhưng tôi là con gái, cũng cần được anh quan tâm, chiều chuộng một chút. Nhớ ngày 20/10 vừa qua, anh không hoa, không quà cho tôi. Anh nói hoa đắt, mua làm gì cho tốn mà lại không được lâu. Quà thì anh không biết mua gì. Tôi thấy tủi thân lắm!
Rồi các chị cùng phòng hỏi sao lâu không thấy anh qua đón. Tôi chỉ ngại ngùng chữa rằng do anh bận. Chứ nếu nói ra lý do anh bảo khoảng cách hai công ty quá xa, đi nhiều tốn xăng thì chắc tôi chỉ còn nước độn thổ.
Video đang HOT
Bản thân tôi biết anh không phung phí nhưng ở bên anh tôi thấy rất yên bình bởi anh là người hiểu biết nên mọi chuyện tôi đều cố gắng chấp nhận hết. Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó, chuyện gì phải đến rồi cũng đến…
Năn nỉ mãi cuối cùng anh cũng chấp nhận đưa tôi đi siêu thị. Cứ đảo qua mấy gian hàng có đồ đắt tiền một chút là anh lại kéo tôi đi rất nhanh. Anh bảo có mua đâu mà dừng lại. Qua gian hàng quần áo, tôi rất ưng một chiếc váy ngủ nhưng chưa kịp chạm vào thì anh đã kéo tay tôi mà nói lớn: “Em đi ngủ thôi, cần gì váy vóc cho lằng nhằng, lãng phí. Cứ như anh này, chả mặc gì là thoải mái nhất”. Câu nói của anh khiến tất cả mọi người quay ra nhìn chúng tôi như sinh vật lạ. Tôi giận lắm nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Tới quầy ăn uống, tôi ngỏ ý chúng tôi sẽ ăn trưa tại đây. Không ngờ anh quát lên: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, những chỗ này rất đắt tiền. Ra khỏi đây, chúng ta sẽ đi ăn cơm bụi. Vừa ngon vừa rẻ”. Lại một lần nữa, tôi trở thành trò cười của mọi người xung quanh.
Chúng tôi chia tay chỉ vì tôi không chịu đươc thói “tiết kiệm” của anh. (Ảnh minh họa)
Tôi nhanh chóng đi ra thang máy để xuống hầm để xe. Tới lúc này, cơn nóng giận trong tôi đã không còn kiềm chế được nữa, tôi hét lên giận dữ: “Vâng, tôi lãng phí, tôi không biết tiết kiệm như anh. Vậy thì anh hãy ôm tiền của mình mà sống đến già đi. Đừng bao giờ đi cùng tôi nữa”.
Sau hôm đó, tôi nói muốn dừng lại. Anh không làm lành, còn nói tôi ích kỉ, không biết lo nghĩ cho tương lai, coi trọng vật chất. Nếu tôi coi trọng vật chất, tôi đã không chịu đựng anh suốt thời gian qua.
Giờ tôi thật sự bế tắc. Tôi yêu anh nhưng lại không thể chịu đựng được tính cách của anh, lại càng không có cách nào làm nó thay đổi? Ai cho tôi một lời khuyên chân thành?
Theo blogtamsu
Dù tôi đã giả điên nhưng chồng vẫn kiên quyết đóng cửa lại để làm việc đó mỗi đêm
Sự việc diễn ra liên tục trong vòng 2 năm khiến tôi không chịu được. Tôi đã tìm đến cách cuối cùng là giả điên, suốt ngày ngẩn ngơ rồi gào khóc bất thường. Những tưởng Chương sẽ sợ hãi mà xa lánh tôi, nhưng anh ta không màng gì đến điều đó
Thế nên dù biết tôi không yêu Chương, bố mẹ tôi vẫn giục tôi làm đám cưới với anh ấy (Ảnh minh họa)
Về cơ bản, cuộc hôn nhân của tôi và Chương không có tình yêu. Tôi lấy Chương trong tình cảnh lâm vào bước đường cùng. Khi đó gia đình tôi lâm vào cảnh nợ nần, tôi thì bụng mang dạ chửa nhưng bị người yêu bỏ rơi. Mẹ tôi lúc ấy hoảng loạn, lo lắng đến mức ngày nào bà cũng nghĩ đến cái chết để giải thoát. Tôi đã khóc hết không biết bao nhiêu nước mắt. Giữa lúc hỗn loạn ấy thì Chương giang tay ra đón lấy tôi. Anh bảo anh không quan tâm đến quá khứ của tôi, anh yêu tôi vì những gì tôi đang có, anh sẽ nhận đứa bé trong bụng tôi làm con của mình và sẽ nuôi nấng nó thành người.
Bố mẹ tôi mừng như "bắt được vàng" khi Chương ngỏ lời xin cưới tôi. Điều đó đồng nghĩa với việc ông bà trút được một gánh nặng. Hơn nữa, Chương có kinh tế khá, anh còn hứa sẽ giúp bố mẹ tôi trả dần những món nợ kia, thế nên dù biết tôi không yêu Chương, bố mẹ tôi vẫn giục tôi làm đám cưới với anh ấy.
Nghĩ lui nghĩ tới, tôi cũng thấy không còn con đường nào khác, bèn nhắm mắt đưa chân. Lễ cưới diễn ra rình rang với hơn một nghìn khách mời. Chương vốn làm giám đốc một công ty chuyên kinh doanh về điện máy, giao thiệp cũng rộng nên khách mời của anh toàn là "khách sộp". Hôm cưới, tôi cứ đứng khép nép cạnh Chương, lấy tay che bụng bầu đang ngày một lộ rõ.
Cưới xong được 6 tháng thì tôi sinh con. Lúc đó, Chương không cho tôi thuê ô sin, cũng không muốn cho mẹ tôi lên để giúp. Thế nên tôi phải tự túc hết mọi thứ. Kể từ khi con gái tôi ra đời, Chương đổi tính đổi nết hẳn, nhất là khi mọi người cứ bảo: "Con bé giống ai chứ chả giống bố tí nào". Những lúc ấy, tôi thấy ánh mắt Chương hằn lên những tia máu đỏ lừ, anh hậm hực bỏ đi rồi về nhà trong tình trạng say khướt.
Những lần trở về trong cơn say, Chương thường lôi tôi vào phòng ngủ rồi đẩy tôi xuống giường. Lúc ấy, anh giống một con thú hoang đang bị thương. Chương cào cấu khắp người tôi, miệng lúc nào cũng lặp đi lặp lại câu nói: "Cô ngủ với hắn ta bao nhiêu lần rồi? Vì sao sống với tôi chừng ấy năm mà cô không dành cho tôi một chút tình yêu như đã từng dành cho hắn ta?". Nói rồi, Chương liên tục đánh tôi, hành hạ tôi cho đến khi người tôi bầm tím.
Chuyện này xảy ra liên tục trong vòng 2 năm trời sau khi tôi sinh con. Con gái tôi dù đang còn nhỏ nhưng cứ nhìn thấy bố là cháu lại khóc thét. Chương cấm tiệt tôi chuyện giao du với bên ngoài. Anh không cho tôi đi làm, không cho tôi nói chuyện với bất kỳ ai. Có đợt tôi lỡ chỉ đường cho một người đàn ông, Chương nhìn thấy và tối đó tôi bị anh đánh cho một trận "lên bờ xuống ruộng".
Tôi sợ những lần Chương về nhà trong tình trạng say xỉn rồi lôi tôi vào phòng ngủ, đánh đập liên tục. Nói anh say nhưng cũng tỉnh lắm, vì anh chỉ đánh những chỗ mà không ai nhìn thấy, thế nên dù tôi nói với bố mẹ rằng, tôi bị Chương đánh, tôi muốn bỏ anh ta thì bố mẹ tôi vẫn không tin và cản tôi đến cùng.
Có đợt tôi lỡ chỉ đường cho một người đàn ông, Chương nhìn thấy và tối đó tôi bị anh đánh cho một trận "lên bờ xuống ruộng". (Ảnh minh họa)
Sự việc diễn ra liên tục trong vòng 2 năm khiến tôi không chịu được. Tôi đã tìm đến cách cuối cùng là giả điên, suốt ngày ngẩn ngơ rồi gào khóc bất thường. Những tưởng Chương sẽ sợ hãi mà xa lánh tôi, nhưng anh ta không màng gì đến điều đó. Cứ uống rượu về là Chương lại lôi tôi vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi đánh tôi túi bụi, mặc tôi khóc lóc, kêu gào. Chương nói rằng, cả đời này anh ta sẽ giam lỏng tôi để "hành hạ" cho bõ ghét. Chương lúc nào cũng nghi ngờ tôi còn liên lạc với người yêu cũ và đó là lý do tôi không yêu anh ấy.
Tôi quả thực không biết phải làm gì trong tình cảnh này. Giả điên, khóc lóc, van xin tôi đã làm đủ cả. Thế nhưng Chương vẫn không buông tha cho tôi. Anh bảo rằng, tôi và gia đình tôi nợ anh một món nợ rất lớn mà cho đến chết tôi cũng chưa trả hết được. Tôi phải làm gì để thoát khỏi ông chồng có máu ghen tuông bệnh hoạn này đây? Tôi cũng muốn ly hôn nhưng bố mẹ tôi và Chương luôn tìm cách để ngăn cản. Tôi thực sự bất lực với cuộc hôn nhân của chính mình.
Theo blogtamsu
Đêm tân hôn, mẹ chồng soi đèn dắt con dâu đi vệ sinh Đêm tân hôn, chồng say bí tỉ, tôi đau bụng nhưng sợ không dám đi vì nhà vệ sinh cách xa nhà chính. Mãi một lúc, không chịu được, tôi gọi mẹ chồng rọi đèn đưa đi. Tôi là dâu mới nhà anh. Trong khi nhà tôi ở phố, cũng thuộc dạng khá giả, đầy đủ thì nhà anh lại ở quê, cuộc...