Anh có vợ và 2 con nhưng vẫn yêu tôi
Tôi có thai năm thứ hai đại học. Con tôi và anh bị di chứng do ngạt nước ối, thiếu oxy lên não, anh vẫn quan tâm, lo lắng.
Khi tôi chuẩn bị lên năm thứ hai đại học thì đã có thai với người tôi yêu. Thật sự, tôi không biết phải làm sao. Đối với tôi, học là tất cả nhưng còn đứa con vô tội. Tôi quyết định nói với người yêu nhưng anh ấy bảo tôi phá đi vì chưa phải lúc. Và anh ấy thú nhận đã có gia đình, hai con. Tôi thật sự tan nát cõi lòng.
Anh ấy nói, nếu để con anh ấy vẫn có trách nhiệm. Tôi quyết định không bỏ đi đứa con, dù nó vẫn chưa hình hài. Tôi xin bảo lưu kết quả học tập và rời xa mái trường yêu dấu. Tôi nhắn tin chia tay nhưng anh không đồng ý vì anh rất yêu và thương tôi. Tôi cũng hiểu nỗi khổ tâm của anh. Tôi trở về nhà, mong bố mẹ tha thứ và chấp nhận tôi cùng đứa cháu, nhưng bố mẹ không tha thứ.
Tôi ra đi nhưng không bao giờ vì xấu hổ hay người đời chê cười mà nghĩ sẽ bỏ con. Tôi làm đủ các việc để sống, dù vất vả cực nhọc nhưng hạnh phúc. Tôi và anh vẫn liên lạc, anh vẫn yêu và quan tâm, luôn đưa tiền để tôi dưỡng thai nhưng tôi không lấy, dù rất nghèo, rất cần. Tôi biết anh phải lo cho gia đình và hai đứa con, đã đủ vất vả lắm rồi. Tôi thấy anh có trách nhiệm như thế cũng vơi đi nỗi buồn.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Một tháng trước khi sinh, bố mẹ đã đồng ý cho tôi về nhà. Bố mẹ cũng nghèo, nay vì tôi mà chịu điều tiếng, tôi xấu hổ lắm. Tôi có lỗi lầm nên thầm nghĩ sẽ sống tốt để bố mẹ vui, dù trong lòng tôi tan nát. Rồi đến ngày sinh, tôi sinh được bé trai hơn 3kg. Gia đình ai cũng vui mừng và hạnh phúc nhưng cháu sinh ra không khóc nên bố mẹ tôi cho lên viện nhi. Một tháng sau, tôi nhận được kết quả là con tôi bị di chứng của ngạt nước ối, oxy không lên được não và bệnh viện khuyên tôi nên đưa cháu về.
Nhìn con không biết bú, biết ăn, không khóc, không cười, tim tôi thắt lại trong khi cháu đẹp đẽ như một thiên thần, đôi mắt cứ mơ hồ nhìn vô định. Ai cũng nói tôi nên để cho cháu ra đi sớm, đỡ khổ tôi và nó. Tôi không nói gì, ngày nào cũng ôm con, chăm con, trong thâm tâm tôi luôn mong con đừng ra đi, dù bé sống thực vật thì tôi vẫn yêu thương và chăm sóc. Tôi không sợ khó, sợ khổ, chỉ sợ không có con.
Có những đêm, tôi thức trắng ôm con mà lòng thắt đau. Tôi hận mình lắm. Tôi thầm nghĩ, anh ấy đã có con trai, con gái rồi nên cũng không quan tâm đến đứa con không mong muốn này, vì thế tôi không nói bệnh tình của cháu, dù biết có thể cháu chỉ sống được một năm nữa. Hiện tại, tôi vẫn cho cháu ăn bằng đường xông thẳng vào dạ dày và bơm sữa vào. Tôi không biết rồi cháu sẽ ra sao khi đầu cháu teo dần vì bác sĩ kết luận cháu bị teo não và nhân xám do thiếu oxy lên não vì ngạt nước ối.
Tôi không biết cuộc đời ra sao. Tôi thấy ông trời sao không thương mẹ con tôi. Đôi khi tôi hận người đó nhưng lại rất yêu. Tôi hận chính mình khi đã tự đẩy mình vào nghịch cảnh nhưng tôi yêu con hơn tất cả. Cháu không được bình thường như những đứa trẻ khác nên tôi lại càng yêu thương gấp nhiều lần.
Video đang HOT
Các bạn ơi, tôi phải làm sao đây khi lòng vẫn còn yêu người đó vô cùng? Chúng tôi vẫn nhắn tin quan tâm nhưng tôi biết là không nên vì anh ấy đã có gia đình và vì anh không thể từ bỏ cuộc sống ấy để đến với tôi. Mà tôi cũng không dám lấy người đàn ông dám bỏ gia đình để đến với tôi. Anh ấy đề nghị chúng tôi vẫn yêu nhau nhưng tôi chịu thiệt vì không có danh phận và phải giữ bí mật.
Tôi biết trong mắt anh ấy không có chỗ cho con tôi, nữa là giờ cháu lại thế này. Tôi cũng biết anh ấy rất yêu và đau khổ khi không đến được với tôi. Tôi muốn chấm dứt lắm nhưng vì quá yêu anh mà tôi không biết phải làm sao. Tôi định thay số điện thoại mà không làm được. Mỗi khi anh nhắn tin, tôi chỉ sợ khi tôi thay số, anh sẽ lo lắng, buồn vì khi yêu, chúng tôi không biết nhà cửa của nhau. Nhưng tôi cũng sợ, nếu chấp nhận làm người tình, tôi sẽ là người mẹ không ra gì khi con đang như vậy. Tôi cũng sợ vợ anh ấy biết. Tôi muốn quên đi anh ấy mà không làm được. Các bạn cho tôi lời khuyên, xem tôi phải làm thế nào?
Theo VNE
Đúng là đồ khùng ấy!
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Khang sau khi nhận điện thoại của cô bồ cũ rồi hấp tấp xin phép đi ngay, tôi sôi gan. Đúng là đồ khùng!
Chẳng hiểu tại sao trên đời này lại có một gã si tình như vậy. Đã hai lần bị bồ "đá" để chạy theo thằng khác, vậy mà khi cô ta quay lại, anh vẫn hồ hỡi, phấn khởi y như thể mới được người ta nhận lời yêu.
Ngọc Hân, người yêu của Khang làm việc cho một công ty quảng cáo. Cô rất đẹp. Có lần Khang đưa người yêu đến công ty chơi, ai cũng trầm trồ khen anh chàng "lù đù vác cái lu mà chạy". Khỏi phải nói, lúc đó mặt Khang vênh váo cỡ nào...
Được chừng 2 tháng thì một bữa nọ, Khang cáo bệnh xin nghỉ. Anh em đến thăm về bảo tôi: "Hắn bị bồ đá, bệnh thất tình". Cái bệnh ấy coi vậy mà rất nguy hiểm. Khang nghỉ làm ở nhà, sau đó đi nhậu, tự té xe gãy tay, phải nghỉ thêm 1 tháng. Tôi đến thăm, anh ta bảo: "Xin lỗi chị... Tôi có thể đem công việc về nhà làm. Cũng may là bị gãy tay trái".
Khang kể với tôi là Ngọc Hân yêu một anh chàng người mẫu làm chung công ty. Cô nói, hai người làm chung nghề, dễ cảm thông hơn. "Nói vậy thôi chớ tôi biết Ngọc Hân yêu tên kia vì hắn là con ông giám đốc một hãng phim"- Khang nói mà không nhìn tôi. "Thôi, ráng tĩnh dưỡng cho khỏe. Đàn bà con gái thiếu gì, hơi đâu bận tâm vì người không thương mình"- tôi an ủi Khang.
Lành bệnh, Khang đi làm trở lại. Khoảng 3 tháng sau, anh ta đột ngột hỏi tôi: "Nếu chị là tôi thì khi Ngọc Hân quay lại, chị sẽ đối xử như thế nào?". Tôi tròn mắt: "Có chuyện đó nữa sao?". Khang kể, Ngọc Hân quay lại, khóc lóc xin tha lỗi. "Cô ấy nói không hợp với tên kia nên đã chia tay và muốn quay lại với tôi. Mấy hôm trước, tôi có sang giúp Ngọc Hân sơn lại nhà. Cô ấy chăm sóc tôi từng li, từng tí...".
Nghe Khang kể, tôi rất bực mình. Vậy là anh chàng đã xiêu lòng, còn hỏi tôi làm gì? "Tôi nghĩ chị là sếp, chị có kiến thức, có kinh nghiệm... những lời góp ý của chị thường đúng...". Nhìn vẻ mặt tươi rói của Khang, tôi sẵn giọng: "Nè, lần sau mấy chuyện như vầy, tự quyết định và đừng có nói cho tôi biết nghen. Nếu là tôi, tôi không bao giờ yêu một gã đàn ông không biết tự ái, không có lòng tự trọng như anh. Cái thứ đàn ông như anh, có cho tôi cũng không thèm... Cả công ty đều nói anh khùng...".
Nói xong, tôi chợt nhận ra hình như trong giọng nói của mình có điều gì đó giống như là sự hờn ghen. "Thì đàn ông vốn yếu đuối, khùng điên mà chị. Có anh hùng nào qua nổi ải mỹ nhân đâu?"- Khang chống chế bằng nụ cười thật hiền.
Lại còn thế nữa. Thôi, mặc xác anh ta đi.
Cái phòng thiết kế sáng tạo của tôi có 12 nhân viên, tôi rất quý mọi người vì anh em làm việc hết lòng, lại đùm bọc thương yêu nhau. Trong đó, không hiểu sao tôi đặc biệt chú ý tới Khang. Có lẽ vì anh ta là người rất giỏi chuyên môn nhưng lại "khờ ệch" chuyện đàn bà, con gái... Làm việc với nhau đã lâu, tôi chứng kiến cuộc tình của Khang từ đầu đến cuối.
Họ quay lại với nhau được khoảng 6 tháng thì Khang lại nhậu xỉn và té xe. Nhưng lần này chỉ bị trầy trụa sơ sơ chớ không gãy tay, gãy chân như trước. Anh em đến thăm về bảo: "Cô Ngọc Hân lại nói lời chia tay anh ấy nữa rồi". Tôi ngồi thừ người, nghĩ ngợi: Không hiểu nổi cô gái kia và cũng không hiểu nỗi gã khùng này...
"Nè, mấy người yêu đương kiểu gì vậy? Hoặc là yêu, hoặc là không chớ sáng nắng, chiều mưa như vậy là sao? Bộ mấy người... khùng hết rồi hả?"- tôi nói với Khang khi đến thăm anh ta. Khang rót nước mời tôi và lại cười hì hì: "Ai mà biết được lại có thằng đẹp trai hơn, giàu có hơn... Chị là sếp, chị có kiến thức, có kinh nghiệm thì chị phải biết rõ, con người ta sống ở đời luôn vươn tới những điều tốt đẹp mà. Nếu cô ấy muốn kiếm một người đàn ông có thể bảo bọc cho mình thì điều đó cũng chính đáng chớ sao!".
Tôi thấy miệng Khang cười mà ánh mắt buồn rười rượi nên không nỡ la rầy.
Thú thật, làm việc với Khang lâu năm, tôi quý con người này vô cùng và thèm được ở vào vị trí của Ngọc Hân. Thế nhưng, trong mắt Khang, tôi đơn thuần chỉ là sếp trưởng phòng, là một người "có kiến thức, có kinh nghiệm" nhờ đi học ở nước ngoài về và là em ruột của giám đốc công ty! Trong mắt Khang, tôi như một người chị dù tôi nhỏ hơn anh ta 4 tuổi...
Lần thứ 3 tôi thấy Khang "hồ hỡi, phấn khởi" trở lại là cái hôm mẹ Ngọc Hân bệnh. Cô nàng gọi điện cho anh. Khang bỏ mọi thứ chạy tới đưa mẹ Ngọc Hân vào bệnh viện, chăm sóc tận tình; ngày nào cũng xin về sớm để lo cơm cháo cho cả người bệnh lẫn người không bệnh. Thế là họ lại vui vẻ bên nhau. Tôi bó tay với Khang rồi. Trên đời này sao lại có kẻ yêu mê muội, mù quáng đến như vậy?
Bẳng đi một thời gian, tôi chợt thấy Khang rất lạ. Anh ít nói, ít cười; không vừa làm vừa huýt sáo và ca hát vang mỗi khi có ý tưởng mới như trước. Các nhân viên trong phòng cũng nhận ra điều này. Họ thậm thụt bảo tôi: "Chắc là bị cô Ngọc Hân cho ăn đá nữa rồi!". Tôi cũng nghĩ vậy và lặng lẽ quan sát cũng như chờ xem khi nào thì Khang lại tự té xe!
Rồi sự chờ đợi của tôi cũng đến. Sáng thứ bảy tuần trước, Khang gọi điện: "Xin phép chị hôm nay tôi không tới công ty. Hôm qua tới giờ tôi sốt cao và nhức đầu quá". Giọng Khang đúng là của người đang bệnh. Chẳng hiểu sao, tôi bỗng thấy lo lo. Khang ở nhà trọ một mình, đau bệnh gì cũng phải tự lo. Hồi nào tới giờ, có nóng sốt, nhức đầu thì Khang cũng mò tới công ty để anh em chăm sóc, còn lần này... Tôi nghi ngờ: "Anh lại nhậu xỉn và té xe nữa phải không?". Khang bảo: "Tôi bệnh thiệt mà".
Tôi buông điện thoại, nghĩ thầm, chắc lần này bệnh thiệt.
Buổi chiều, tôi về sớm, tự tay nấu cháo và xách tới. Vừa thấy tôi mở gà mên cháo ra, Khang hít hít mũi rồi phì cười: "Cháo hành...". Tôi lườm anh: "Ăn đi, đừng có lộn xộn". Khang nhìn tôi không nói thêm gì mà chậm rãi múc từng muỗng cháo nhấm nháp y như thể một thực khách thanh tao đang thưởng thức cao lương mĩ vị chớ không phải một người bệnh đang ăn cháo giải cảm!
Tôi không bỏ qua một cử chỉ nào của Khang từ cái nhíu mày đến động tác liếm môi... Đã mấy lần anh định nói gì đó nhưng lại thôi. Chờ Khang ăn xong, tôi lấy thuốc cho anh uống rồi bảo: "Nằm nghỉ đi, tôi rửa chén xong sẽ về cho anh nghỉ ngơi".
Tôi gom chén muỗng ly tách trên bàn đi xuống bếp. Nói là bếp cho sang chứ thật ra chỉ có cái bếp gas mini, 1 cái nồi và mấy cái chén, 2 cái muỗng, 2 đôi đũa... Đàn ông độc thân là vầy sao? Bất giác tôi thấy chạnh lòng, giá mà người đàn ông này không thuộc về người khác thì tôi có thể yêu anh và mang đến cho anh nhiều thứ hơn là một cái bếp lạnh lẽo như vầy...
Tôi mở nước trong lavabo và vì không tìm thấy miếng rửa chén nên tôi cứ lấy tay kỳ cọ mãi mọi thứ bám trên ly tách. Tôi đứng bên vòi nước đủ lâu để có người sốt ruột mò xuống. Khang đứng sau lưng tôi nhưng không nói gì. Tôi chột dạ, có cảm giác cơn sốt của Khang đã truyền sang mình. Người tôi nóng ran. Tôi không dám quay lại cho đến khi có người lên tiếng: "Tháng này tiền nước nhà anh tăng gấp đôi là vì em đấy".
Tôi tưởng mình nghe nhầm. Khang gọi tôi là "em" và xưng "anh", điều mà từ trước đến nay, chưa bao giờ anh dám. Tôi run bắn người, không dám quay lại. Khang thò tay tắt nước rồi bất ngờ cầm lấy tay tôi xiết nhè nhẹ: "Cám ơn em vì tất cả... Em biết không, hôm trước Ngọc Hân cũng đã đứng chỗ này và khóc khi nghe anh nói rằng, giờ đây khi nghĩ về cô ấy, anh không còn thấy trái tim mình đau nhói hay đập rộn ràng như trước. Lâu rồi, trong những giấc mơ của anh không còn hình bóng cô ấy... Lần đầu tiên kể từ khi yêu nhau, anh thấy mình kiên quyết, mạnh mẽ như thế trước Ngọc Hân... Thế nhưng anh cũng thấy, để từ bỏ một tình yêu thật không dễ dàng...".
Tôi nghe không sót một lời nào của Khang nhưng tôi không hiểu hết những gì chứa đựng trong đó. Tôi gỡ tay anh ra và ngạc nhiên khi thấy mắt mình nhòe đi. Tôi không biết nói gì với anh bởi tôi không muốn là kẻ đi ăn mày tình yêu. Tôi yêu anh, điều đó là chắc chắn nhưng tôi cũng có đủ niềm kiêu hãnh để từ chối nếu anh chỉ dành cho tôi một nửa trái tim.
Tôi đã nhắn cho anh như vậy sau khi về đến nhà. Và từ hôm đó đến nay, đã 1 tuần lễ trôi qua mà anh vẫn chưa hết sốt, nhức đầu; vẫn nằm lì ở nhà và "xin phép làm việc qua mạng". Anh em đến thăm về bảo tôi: "Anh Khang nói chừng nào chị tới thăm anh ấy mới khỏi bệnh".
Mọi người đâu biết là tôi nóng lòng muốn gặp anh đến thế nào. Nhưng tôi nhất quyết không đi đâu cả bởi tôi không muốn là kẻ thay thế trong trái tim anh... Lần này không phải anh mà chính tôi mới là đồ khùng...
Theo VNE
Thật ra thì tôi đúng hay là sai? Khi thấy Quân vung tay lên, toàn thân tôi như tê dại. Trong tích tắc, tôi hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình. "Bốp", một âm thanh khô khốc vang lên. Tôi tỉnh lại trong bệnh viện và một lúc sau mới biết mình bị đánh vỡ đầu... Tôi nhớ lại mọi chuyện. Khi Quân dọa: "Tao sẽ giết mày, thằng phản...