Anh có hối hận khi lấy em hay không?
Chị sắp ra đi, chị chẳng còn sống đươc bao lâu nữa khi chị biết tin mình bị ung thư. Nhưng chị không nói cho anh biết, chị định giấu cả cái gia đình này cho tới ngày chị ra đi.
Thế nhưng, căn bệnh quái ác cứ hành hạ chị, ngày ngày chị bị đau mà không dám nói với ai. Anh đi làm về bận rộn tối ngày, lại bù đầu vào máy tính. Chị vẫn là người vợ tận tụy, lo cho anh từng bữa ăn, giấc ngủ. Mỗi lần chị đau là chị lại cố gắng kìm chế lại, hoặc làm ra giường kêu mệt, bảo anh giúp chị. Anh vục vặc:
- Giúp gì mà giúp, việc của đàn bà, cô không thấy tôi trăm công nghìn việc thế này à?
Nghe anh nói vậy, chị lại cười và nói trong hơi thở yếu:
- Ơ hay, em mệt thì em mới nhờ anh, chứ nếu không mệt thì em đã làm hết. Từ trước giờ anh có thấy em nhờ vả, sai bảo anh bao giờ không?
Chị nói đến đó thì mệt quá, thiếp đi, ngủ lúc nào không hay biết, cơn đau cũng qua nhanh.
Sắp tới ngày sinh nhật chị, chị nói với anh rằng:
- Anh à, em đã đặt vé giá rẻ cho vợ chồng mình đi Đà Lạt rồi đó. Em thích được đến đó một lần, nghe nói ở đó thơ mộng, lãng mạn, thích lắm!
Anh không thèm ngẩng mặt lên nhìn chị, chỉ nói:
- Tôi bảo cô đi bao giờ mà cô đặt vé, tôi không thích đi du lịch. Vợ chồng lấy nhau rồi thì cố gắng mà tiết kiệm, chi tiêu cho hợp lý. Chưa có sự đồng ý của chồng mà đặt vé, thích đi thì cô đi một mình đi, tôi không rảnh. Tôi còn phải kiếm tiền.
Rất ít khi anh xưng tôi với vợ, có lẽ lần này anh giận chị, giận vì chị không nói với anh một tiếng mà tự ý làm. Thật ra, chị muốn được đi nên chị mới làm thế, chị còn sống được bao lâu nữa đâu. Chị muốn được một lần đi du lịch cùng anh, nhất là trong những ngày cuối đời. Thế mà anh không nói với chị một câu an ủi. Anh có thể từ chối nhưng không nặng lời như vậy. Anh có thể nói: “ Sao em không hỏi ý anh mà đã tự quyết định?”. Hoặc là “anh không biết hôm đó có rảnh để đi cùng em không, lẽ ra em phải nói trước để anh sắp xếp công việc”.
Chị nghĩ như vậy nhưng chỉ là chị nghĩ, còn anh không làm thế. Bấy lây nay, anh vẫn là người vô tâm như vậy. Dường như anh không bao giờ chủ động dành cho chị một điều gì bất ngờ, và anh cũng không bao giờ nói với chị một câu ngọt ngào khi chị tự ý đưa ra quyết định. Tính anh bảo thủ, anh thích mình là người quyết. Tính anh ưa ổn định, anh cũng không có sở thích đi nơi xa, nhất là du lịch. Còn chị thì ngược lại. Vợ chồng yêu nhau cần có những kỉ niệm, cần có những ngày tháng vun đắp tình yêu như những chuyến du lịch dài ngày. Nhưng anh chỉ thích ru rú vói 4 bức tường và làm việc. Tiền thì đâu có nhiều nhưng anh cứ thích như vậy.
Video đang HOT
Anh đưa chị vào viện trong trạng thái rất yếu, chị không còn sức lực để cố gắng nữa. (Ảnh minh họa)
Chị lấy anh mấy năm nay cũng giống như người giúp việc trong nhà. Chị hiểu, trái tim anh yêu chị và đến bây giờ vẫn còn yêu chị. Chỉ là, anh khô khan cộc cằn, anh không ưa những thứ lãng mạn, cầu kì, cũng không thích thể hiện cho người khác biết. Có những đêm chị nằm bên cạnh anh thủ thỉ: “Anh có hối hận vì lấy em không, vì chúng mình hay giận dỗi vô cớ, vì em hay trách cứ anh vô tâm, không quan tâm tới em?. Lúc đó, anh nửa đùa nửa thật: “Còn đang nghĩ…”.
Tức là, ngày hôm nay có thể anh không hối hận vì lấy chị, nhưng ngày sau nữa, anh sẽ hối hận nên anh mới trả lời như vậy. Không sao, bây giờ anh chưa nói là hối hận vì lấy chị là được rồi. Những yêu cầu của chị, anh luôn cho rằng quá đáng, vì anh không thích như vậy, còn chị thì luôn luôn đòi hỏi. Cuộc sống vợ chồng mà cứ trong 4 bức tường như thế, thật sự nhạt nhẽo biết bao. Anh đâu có hiểu điều đó, vì anh không bao giờ đặt địa vị của mình vào chị.
Anh chị chưa có con vì kiêng cữ, và đến khi chị biết mình bị bệnh, chị càng không muốn có con. Chỉ là anh nghĩ chị không muốn sinh con cho anh, còn mải vui, ham chơi nên mới thế. Anh càng giận chị nên những yêu cầu của chị, anh càng phớt lờ và không bao giờ nghĩ sẽ chiều theo ý chị. Nên chị càng sống đau khổ, tủi thân và chán nản khi những ngày cuối cùng của cuộc đời, chị không thể hạnh phúc trọn vẹn bên anh.
Anh như thế mà chị vẫn yêu anh hết lòng, hết dạ. Chị càng yêu anh bao nhiêu thì lại càng đau đớn trước sự thờ ơ của anh. Chị khóc rất nhiều và càng như thế, bệnh của chị càng trầm trọng hơn. Đến khi chị không gượng dậy được nữa, chị nằm bẹp giường và chị ngạt thở, anh đã hoảng hốt vô cùng.
Anh đưa chị vào viện trong trạng thái rất yếu, chị không còn sức lực để cố gắng nữa. Chị đã khóc rất nhiều và giờ đây, chị cảm nhận được hơi ấm của anh, chị lại quên hết tất cả những gì anh đã vô tâm đối xử với chị. Anh đợi kết quả xem chị làm sao. Bác sĩ hớt hải ra tìm người nhà của chị. “Ai là người nhà của bệnh nhân N?”.
Anh chạy vào cúi xuống kính cẩn bác sĩ. Vị bác sĩ nói:
- Vợ anh bị thế này lâu chưa, sao không trị liệu?
Bị gì cơ hả bác sĩ?
- Ung thư giai đoạn cuối chứ còn gì nữa? Anh không biết à?
- Ung… thư? Bác sĩ nói đùa ấy ạ? Vợ tôi sao lại ung thư?
Không còn thời gian nữa, chị ấy không sống được bao lâu, mời người nhà đưa về nhà để chăm sóc cho tốt những ngày cuối
Nước mắt anh rơi, anh ngồi gục xuống ghế như một kẻ bại trận trong đau đớn. Anh khóc như một đứa trẻ, anh phải đấm vào ngực mình để tim bớt đau. Anh nhớ lại những ngày chị ở bên anh, chị nhờ anh rửa bát, chị nhờ anh lấy đồ, chị nhờ anh mọi thứ nhưng anh chưa bao giờ động tay vào. Vì anh coi đó là việc của đàn bà, không hề hiểu cho chị.
Đêm ấy, anh nằm ôm chị vào lòng như ngày hai người mới cưới. Anh bây giờ không còn là người chồng vô tâm hay trách cứ vợ, chỉ biết lao đầu vào công việc nữa. (ảnh minh họa)
Anh nhớ lại lúc chị đòi anh đi Đà Lạt du lịch, anh đã quát vào mặt chị như thế nào. Trời ạ, bây giờ anh mới hiểu tại sao chị không sinh con cho anh, vì chị biết, mình không còn sống được bao lâu nữa. Anh đau khổ nhận ra số phận của người vợ bất hạnh khi lấy phải người chồng vô tâm như anh. Thật sự lúc này anh cảm thấy hối hận vô cùng.
Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của chị. Mấy tháng nay, chị đã gầy đi trông thấy vậy mà người chồng vô tâm như anh bây giờ mới nhận ra. Trời ạ, tại sao trên đời lại có người chồng như anh. Anh khóc lóc nói với chị: “Em à, anh xin lỗi. Chúng mình sẽ đi Đà Lạt em nhé, đi đâu cũng được chỉ cần làm em thích”.
Nước mặt chị lăn dài, chị khóc vì xúc động, rồi chị lại cười nói với anh rằng: “Ừ, chúng mình sẽ đi Đà Lạt và sẽ có những ngày tháng thật vui vẻ, giống như ngày mình yêu nhau anh nhé”. Nghe chị nói tới đó, anh đã khóc như một đứa trẻ, gục đầu vào chị mà khóc. Anh chưa bao giờ thấy mình bỉ ổi như lúc này.
Đêm ấy, anh nằm ôm chị vào lòng như ngày hai người mới cưới. Anh bây giờ không còn là người chồng vô tâm hay trách cứ vợ, chỉ biết lao đầu vào công việc nữa. Anh trở thành người khác. Chị ôm anh, nằm lên tay anh ngủ và thủ thỉ: “Anh à, anh có hối hận vì lấy em không? Em không sinh con cho anh cũng không thể ở bên anh cả đời này”.
Anh ôm chị thật chặt như không muốn chị rời xa anh, muốn giữ mãi thân xác này. Anh nói với chị: “Không, anh chưa bao giờ hối hận vì lấy em cả. Em là người vợ tuyệt vời, anh thật sự rất yêu em. Chỉ là anh quá vô tâm, con người anh là thế, anh sinh ra đã có người khác nuông chiều mình nên anh quên mất trách nhiệm làm chồng. Anh đã để em phải cô đơn suốt thời gian qua. Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh nhé, anh sẽ bù đắp cho em, chúng ta sẽ hạnh phúc tới già”. Nói vậy nhưng lòng anh đau như cắt vì anh biết, thời gian của chị không còn nhiều nữa.
Một đời người, một người vợ, một gia đình, tất cả với anh lúc này nó quý giá đến nhường nào. Anh quá hối hận vì những gì mình đã làm. Giá như anh đối xử với chị tốt hơn, quan tâm hơn thì lúc này, anh cũng bớt đi sự áy náy và đau khổ. Bây giờ thì anh lại càng hiểu câu nói, khi mất đi một thứ gì đó, ta mới nhận ra nó quan trọng biết nhường nào. Và hạnh phúc khi ở bên, hãy biết vun đắp và níu giữ, đừng để tuột mất và hối hận cả đời. Anh chị sợ, cả đời này anh phải hối hận vì đã để tuột mất chị, người vợ tuyệt vời của anh…
Theo Khampha
Ở chung với mẹ chồng, chẳng dám 'yêu'
Câu chuyện của tôi nói ra thì người khác có thể sẽ cười bảo tôi &'vạch áo cho người xem lưng', chuyện không hay ho gì còn mang ra tâm sự.
Nhưng thật tình, dù là tế nhị tôi cũng muốn nói để mọi người hiểu, tôi thật lòng nên làm thế nào để có cuộc sống thoải mái hơn.
Tôi lấy chồng, gia đình có bố mẹ chồng và chồng tôi. Thế nên, chuyện ở chung là đương nhiên, không có gì phải bàn cãi nữa. Vì chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà. Tôi dù có muốn ra ngoài ở đến mấy thì cũng không dám mở lời vì nói ra chỉ tổ chồng bảo tôi không biết điều. Thế nên, tôi chịu cảnh sống chung với bố mẹ chồng dù lòng tôi lo lắng vô cùng những điều không hay.
Tôi về nhà chồng làm con dâu thảo, cố gắng làm mọi việc để người ta không dị nghị mẹ chồng con dâu. Mẹ chồng tôi khó tính cực kì nên tôi càng thận trọng trong từng lời ăn tiếng nói của mình. Tôi vốn là người không so đó tính toán mọi chuyện, nên tôi cảm thấy, việc ở nhà mẹ và làm những việc gia đình cũng không có gì nặng nhọc.
Nhưng, nhà chồng tôi chật, bố mẹ nằm gian trong, chúng tôi nằm gian ngoài, mọi sinh hoạt gia đình cảm thấy rất khó khăn. Vợ chồng có vui vẻ với nhau cũng không dám to tiếng, không dám nói gì, chỉ sợ bố mẹ nghe thấy thì không hay. Thú thực, nhiều khi muốn &'yêu' chồng tôi cũng không dám, phải đợi bố mẹ đi ngủ hết thì may ra mới làm gì thì làm. Nhưng những lúc như thế, tôi cứ nơm nớp lo có người phát hiện, hoặc bố mẹ lại đi ra ngoài đi vệ sinh thì không hay.
Vậy nên, cuộc sống ở nhà chồng với tôi mà nói thực sự rất khó khăn. Tôi cảm thấy bức bách vô cùng. Vợ chồng nên có chốn riêng tư, đằng này ngủ cũng tơ hơ ra, chỉ có mỗi cái rèm che thì làm sao mà tự nhiên được. Ban ngày cũng như ban đều, hễ có người vào chơi là không dám nằm, lại phải dậy. Tôi có nói với bố mẹ là cố gắng tích cóp xây thêm phòng nhưng mẹ tôi nhất định không chịu. Mẹ tôi bảo, như thế còn hơn khối nhà, người ta còn chẳng có hai gian, bây giờ nhà mình có hai gian còn đòi hỏi gì.
Bây giờ, cả tháng tôi không dám cho chồng động vào người mình vì sợ. Tôi sợ người khác bắt gặp, sợ có tiếng động và sợ bố mẹ biết chúng tôi đang vui vẻ. (ảnh minh họa)
Nghe mẹ nói tôi chán hẳn. Tại sao mẹ lại có suy nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy bất lực, không dám tin là mình lại sống với người mẹ chồng cổ hủ như thế. Tôi có nói cho mẹ nghe rằng, vợ chồng tôi còn trẻ, người ta ra vào mình nằm ra đó không tiện. Với lại, không có phòng riêng thì mọi sinh hoạt hai vợ chồng đều khó khăn. Nhưng nói chỉ là nói để đấy.
Từ ngày đó, mẹ mặt nặng mày nhẹ với tôi, mẹ khó chịu vì tôi cứ đòi hỏi. Tôi bảo mẹ không nên như thế thì mẹ cho rằng tôi láo, cãi mẹ này kia. Cảm thấy chán nản, tôi không muốn nói gì thêm nữa. Tôi đã cố gắng bảo chồng mình động viên mẹ nhưng có vẻ mẹ không hài lòng, mẹ nhất định không nghe theo lời vợ chồng tôi.
Bây giờ, cả tháng tôi không dám cho chồng động vào người mình vì sợ. Tôi sợ người khác bắt gặp, sợ có tiếng động và sợ bố mẹ biết chúng tôi đang vui vẻ. Nói chung, chuyện không nên kể nhưng không kể không được. Tôi đề xuất với chồng ra thuê nhà trọ ở riêng. Bản thân tôi thấy mình là người con dâu quá tử tế rồi, không còn lời nào để nói nữa. Vậy mà bố mẹ tôi nhất định không hài lòng về tôi. Cái chuyện ở riêng mẹ còn làm khó tôi nhiều, tôi cảm thấy chán nản quá.
Chồng tôi cũng nghe lời bố mẹ, với lại anh không muốn ra riêng vì nghĩ thương bố mẹ. Vậy còn tôi thì sao, hay tôi chỉ là người dưng nước lã, chỉ là người vợ không máu mủ ruột thịt gì với nhà anh? Bây giờ, tôi bất lực rồi. Tôi nhất quyết đòi ra ngoài ở còn chồng thì cứ ậm ờ. Nếu như anh không chịu, tôi mặc kệ. Từ nay tôi sẽ không làm gì, không chăm chỉ, có xấu thì cho xấu luôn. Tôi chẳng cần bận tâm nữa. Tôi đã quá chán nản rồi!
Theo VNE
Hay là sống thử xem sao! Tôi quen ban gai đa hơn 2 năm. Tinh tinh 2 đưa rât hơp nhau. Thât long tôi cung muôn tiên tơi hôn nhân nhưng môi lân ban tơi chuyên đo thi cô ây gat đi. Gân đây, tôi lai đê câp đên chuyên cươi xin thi cô ây bao răng "hay la chung minh sông thư môt thơi gian xem sao rôi...