Anh có hiếu hay nhu nhược?
Sao tôi cảm thấy rằng lấy anh, tôi không thể có được hạnh phúc như mình mong muốn. Tôi là công nhân trong một xí nghiệp may đã nhiều năm, ở đó hầu hết là nữ nên tôi ít có cơ hội tiếp xúc với bạn trai, lại làm ca nên càng khó…
Đến bây giờ 26 tuổi rồi tôi mới quen được với một người, anh ấy lớn hơn tôi 5 tuổi, có nghề nghiệp đàng hoàng, anh ấy lại là con út nên ai bảo tôi có phước, nếu lấy được anh thì không phải lo gì. Anh chị của anh đã lập gia đình và có nhà riêng cả rồi.
Quen nhau nửa năm anh mới dẫn tôi về nhà giới thiệu, mẹ anh rất tự hào về anh, bà bảo rằng anh là người mẫu mực, hiếu thảo vì không nhậu nhẹt, cờ bạc, tiền bạc đi làm về đưa hết cho mẹ… Hồi đó mới quen anh ấy không để ý lời nói đó, bây giờ tôi mới thấy rằng anh không chỉ có hiếu với mẹ mà còn lo cho chị gái và gia đình anh trai còn hơn cả tôi. Không phải tôi ghen tỵ đâu chị ạ, dù chúng tôi sắp cưới nhau rồi nhưng tiền bạc mẹ anh cũng nắm giữ hết, muốn gì anh phải xin, làm việc gì cũng mẹ anh đồng ý thì anh mới dám làm.
Còn chị gái anh dù đã có chồng nhưng sai gì là anh đi ngay dù đang đi chơi với tôi. Như mới đây tôi đến nhà anh để cùng anh lên trung tâm thành phố (cách nhà khoảng 20 cây số) để xem giá cả và một số kiểu đồ cưới nhưng chị gái anh gọi điện thoại đến nhờ chở chị ấy đi công chuyện, thế là anh bảo tôi chờ anh đi một lát rồi về ngay nhưng anh đi rất lâu, chờ sốt ruột tôi bỏ về nhà mình, xong chuyện anh qua năn nỉ nhưng đã muộn không thể đi được.
Càng ngày tôi càng thấy chán, gần anh tôi chẳng thấy vui (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau chuyện đó tôi rất giận, tôi nhớ lại trước đây nhiều lần tiền của tôi dành dụm anh hay hỏi mượn cho anh trai anh làm ăn. Tôi không hẹp hòi gì nhưng tôi nhận ra rằng anh lo cho gia đình bên anh chứ không lo gì cho cuộc sống riêng của chúng tôi trong tương lai, mọi chuyện đến đâu anh hay đến đó và chuyện gì cũng do mẹ anh quyết định còn anh không có ý kiến gì cả, chỉ biết làm theo. Có lần tôi thử hỏi: “Hồi đó anh dẫn em về ra mắt, nếu mẹ không đồng ý em thì anh làm sao?”. Không ngờ anh trả lời ráo hoảnh: “ Thì thôi chứ sao, làm con trước hết phải có hiếu với cha mẹ”. Tôi không còn nhớ khi đó mình có cảm giác hoang mang như nào nữa.
Càng ngày tôi càng thấy chán, gần anh tôi chẳng thấy vui. Lẽ ra chúng tôi phải đi đăng ký kết hôn rồi nhưng tôi tìm cách trì hoãn. Tôi cũng lớn tuổi, là con gái lớn trong nhà mẹ tôi muốn tôi lấy chồng cho bà yên tâm nhưng càng gần anh, tôi chẳng yên tâm chút nào. Tôi có nên tiến tới hôn nhân với anh hay nên chấm dứt?
Sao tôi cảm thấy rằng lấy anh, tôi không thể có được hạnh phúc như mình mong muốn mà chỉ thấy buồn…
Mong các anh chị cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Đôi giày người dưng trước cửa phòng ngủ tôi
Sau chuyến công tác dài ngày trở về, tôi đến thẳng cơ quan báo cáo công việc rồi xin nghỉ buổi chiều. Về đến cửa nhà, tôi vui thấy cửa ngoài khóa, cửa trong khép hờ, thế là vợ có nhà. Tôi nhẹ nhàng dắt xe vào và định làm cho vợ ngạc nhiên.
Loanh quanh tầng một không thấy vợ đâu, tôi tiếp tục đi nhẹ nhàng lên tầng hai. Bất chợt đập thẳng vào mắt tôi là một đôi giầy nam sáng bóng trước cửa phòng ngủ. Tôi vô cùng sửng sốt, trái tim như chết lặng.
Tôi nhanh chóng tiến lại gần, định đạp tung cánh cửa nhưng không hiểu sao chính giây phút ấy tôi lại lặng lẽ quay đi, rời khỏi ngôi nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng ức chế.Thay vì đi uống rượu giải sầu, tôi quyết định ra ngoại thành câu cá để tìm sự tĩnh lặng. Lặng lẽ một mình, giờ tôi mới hiểu tại sao nhiều người đi câu cá mà cần câu không có lưỡi câu. Tôi dần hồi tưởng về quá trình hai vợ chồng lấy nhau xem có điều gì của mình với vợ khuất tất lắm không.
Vợ tôi là giáo viên, không xinh nhưng ưa nhìn, tính tình hơi nóng nảy nhưng tốt bụng, thỉnh thoảng hay gây sự với tôi toàn những việc lặt vặt trong nhà. Cuộc sống hai vợ chồng công chức, sống dựa bằng đồng lương săn siu vừa đủ không đến nỗi nào. Hơn sáu năm chung sống, hằng ngày sau buổi chiều tan tầm, vợ về đón con và nhanh chóng cơm nước, dạy con học. Tôi không làm được nhiều giúp vợ con vì công việc bận rộn và hay phải đi công tác xa. Mỗi khi cả nhà sum họp ăn cơm, tôi hay nhận giúp cô ấy bằng cách ngồi đơm cơm. Không có điểm gì khiến tôi không hài lòng với cô ấy.
Trời bắt đầu nhá nhem, tôi lủi thủi ra về, tìm cái gì đó ăn rồi vào công viên đi dạo lang thang. Lâu rồi tôi mới có thời gian sống cho chính bản thân mình, tôi cảm nhận những khoảng lặng trong tâm hồn vẫn còn đủ chỗ trống cho chính tôi núp vào đó.
Đã gần 11 giờ đêm, tôi thong thả về nhà. Cửa vẫn khép hờ hững như ban chiều. Tôi từ từ dắt xe vào cùng lúc vợ từ tầng hai xuống. Cô ấy tươi cười đon đả, trách tôi sao chiều tắt máy điện thoại không liên lạc được. Cô ấy nói biết tôi công tác về nên xin nghỉ làm chiều, tôi chỉ cười qua loa. Vợ vẫn chờ cơm tôi, con đã ngủ.
Trong lòng tôi rất ngạc nhiên sao cô ấy diễn giỏi thế.
Xong bữa, tôi lên cầu thang trước, cô ấy đi sau. Đập ngay vào mắt tôi vẫn là đôi giầy hồi chiều trước cánh cửa phòng đang khép. Tôi thản nhiên đứng nhìn ra cửa sổ ngoài hiên dù trời đã rất khuya. Vợ lại gần và đưa cho tôi một cốc nước cam, rồi thả ngay dưới chân tôi đôi giày sáng bóng với nụ cười tươi rói.
Tôi sững sờ trong khi vợ hồ hởi kể huyện sáng nay đến thăm cô bạn mới khai trương cửa hàng giầy, tiện thể cô ấy mua tặng tôi.
Tôi chợt nhận ra một lỗ hổng nguy hiển còn ẩn chứa trong niềm tin chân thành của một gia đình. Thầm cảm ơn người vợ hiền đã ở bên tôi với tư cách không chỉ là bạn chung thân ngủ chung giường mà còn gắn bó với tôi quên hết thời gian và sự vất vả, cần mẫn nâng niu từng mảnh vụn yêu thương trong cuộc đời để ghép thành một thế giới hạnh phúc nhỏ xinh mà suốt đời tôi sẽ cảm thấy yên bình khi ẩn mình trong đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì sex em không thể chia tay anh Cứ mỗi khi định chia tay thì cơn "thèm sex" của hai đứa lại trỗi dậy khiến chúng em không thể xa nhau. Em năm nay 27 tuổi, người yêu em 25 tuổi. Hai đứa em quen nhau từ tháng 3 năm 2011. Thời gian đầu mới tiếp xúc em cảm thấy chúng em rất hợp nhau,có thể nói chuyện hàng giờ khi...