Anh có dám hôn vào vết sẹo mổ đó không?
Câu hỏi này một dạo ầm ĩ trên mạng và đã nhận được vô vàn những chia sẻ, những bình luận. Có người cũng hỏi tôi: Là anh, anh có dám hôn không?
Là tôi, tôi có dám hôn không?
Không! Bởi việc hôn lên vết sẹo mổ ấy chả có ý nghĩa gì sất nếu như bạn không “nhìn” ra vết sẹo mổ ấy (và còn biết bao vết sẹo mổ khác trong trái tim cô ấy!)
Nó giống như cách nhiều người nói về tôi: Ông này viết thế chứ chắc gì đã yêu vợ! Hay: Nịnh vợ để đi cưa gái. Hoặc: Có lỗi với vợ nên mới viết nịnh vợ… Việc hôn lên vết sẹo mổ hẳn nhiều người cũng sẽ nói thế: Chỉ để ra cái vẻ mà thôi!
Tôi nghĩ, hơn ai hết, người vợ mới là người hiểu nhất về chồng mình, về tình yêu mà chồng dành cho mình. Có người hôn lên vết sẹo mổ ấy mỗi ngày nhưng chắc gì đã khiến vợ cảm động? Hay như những bài viết của tôi, nếu không phải vợ tôi, chắc gì đã thích đọc, thích nghe, và thấy thích? Tôi nghĩ, mỗi người phụ nữ đều có một “khẩu vị chồng” cho riêng mình. Và việc của mỗi ông chồng là hãy trở nên “hợp khẩu vị” của vợ mình chứ không phải vợ hàng xóm!
Thế nên tôi mới nói: Hãy học cách “nhìn” vết sẹo mổ!
Là “nhìn” thấy những gì vợ mình đã làm vì mình, vì gia đình nhỏ này.
Nếu vết sẹo mổ khiến cô ấy sợ hãi: hãy hôn lên nó!
Nhưng là để nói: Đừng sợ, luôn có anh ở đây!
Video đang HOT
Nhưng là để nói: Đừng sợ, anh vẫn luôn yêu em!
Có một điều, bao nhiêu đàn ông hiểu: Người phụ nữ, vợ anh, không chỉ có 1 vết sẹo mổ như thế này! Anh có nhìn ra không?
Như “vết sẹo mổ” của những cuối tuần bơ vơ vì chồng bận những thứ chả thể hiểu nổi.
Như “vết sẹo mổ” của những côi cút ngay giữa gia đình chồng.
Như “vết sẹo mổ” của cô đơn dằng dặc có chồng cũng như không, không sẻ chia, đối thoại được.
Như “vết sẹo mổ” của lòng tin bị đổ vỡ, sứt sẹo về chồng mình.
Hãy “nhìn” ra nó!
Đáng tiếc thay, nhiều đấng ông chồng không biết “nhìn”. Cứ nói yêu vợ hàng ngày nhưng đâu có “nhìn” ra những gì vợ mình mong đợi? Cứ nghĩ viết ra 1 bài như ông Tú viết là vợ thích mê mà biết đâu rằng bài viết xét cho cùng chỉ là thứ ngôn ngữ hào nhoáng?
Có ông chồng nói: Tôi đi làm quần quật mang tiền về nuôi vợ, cô ấy không hiểu sao mà còn đòi hỏi tôi? Hẳn đó là những ông chồng bị “mù vợ”! Ông chồng ấy không “nhìn” thấy rằng vợ ông ấy đã làm gì mà chỉ nhìn thấy ông ấy đã làm gì.
Tôi không dám tự nhận mình là người yêu vợ nhất bởi tôi biết ngay trong chính những bạn bè tôi, nhiều người chồng yêu vợ gấp tỉ lần tôi. Và tôi cũng không ham cái danh yêu vợ nhất ấy. Nhưng tôi có thể tin được rằng vợ tôi happy với những gì tôi đã, đang và sẽ còn làm cho vợ mình. Tôi biết vợ mình hạnh phúc đủ khi làm vợ tôi. Vậy là đủ!
Biết vợ mình cần gì ở mình! Tôi nghĩ đó không phải là một đòi hỏi! Mặc dù nói thật, với tư cách đàn ông, nhìn ra vợ mình cần gì ở mình là rất khó. Và đó là lý do tôi xuất bản cuốn “Em muốn có một cuộc tình già với anh” để các bà vợ viết ra những điều họ muốn ở chồng họ. Tôi nghĩ đó cũng là cách ngắn nhất – nhanh nhất – trực diện nhất để đàn ông “mù vợ” nhưng không mù chữ có thể làm được, “thấy” được những ước muốn của vợ!
Tôi nghĩ, một người chồng trước hết hãy là một người chồng của riêng vợ mình. Tức là ngoài anh ra, không ai có thể làm chồng cô ấy tốt hơn anh được. Bằng nếu anh không trở thành người chồng ấy thì hãy để cô ấy đi lấy chồng khác. Nhưng nhất định, nếu anh yêu cô ấy, hãy khiến cô ấy hạnh phúc, thế thôi!
Luôn không là quá muộn để các đấng ông chồng nhìn lại vợ mình, “nhìn” thấy những “vết sẹo mổ” trong trái tim vợ mình! Nếu các anh còn yêu vợ mình!
Theo Facebook Hoàng Anh Tú
Đôi lần, em tưởng mình đã chết vì cô đơn...
Lúc còn trẻ, cứ nghĩ cô đơn là thoải mái. Nhưng cả một khoảng dài sau này mà vẫn sớm tối một mình thì mới thấy, thật ra cũng không thoải mái như mình nghĩ.
Lúc nào cũng một mình, em tưởng chừng mình đã chết vì những cô đơn- Ảnh: Minh hoạ.
Cuộc nói chuyện đầu tiên giữa chúng tôi là vào khoảng hai tháng trước. Khi tôi vừa mở ứng dụng tìm bạn của mình, cô ấy nhắn tin.
Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, thích nằm giường tận hưởng những ngày chẳng ồn ào, thích ăn táo phải được gọt vỏ, thích ăn cam không thích uống nước cam, thích rán trứng với bơ thay vì dầu tỏi, thích thức khuya và nằm lười đến trưa, thay vì ngủ sớm vào mỗi tối.
Cả ti tỉ thứ tưởng chừng 24 năm qua chẳng thể tâm sự với ai, vậy mà giờ cũng có người cạy lòng mình ra nói. Chỉ mỗi chuyện hơn cả tháng rồi, vẫn chưa biết mặt nhau.
Tôi còn nhớ hôm đó là một tối thứ bảy, trở về nhà sau một ngày dài tăng ca, nhận được tin nhắn cô ấy mở lời, liệu có cơ hội nào để gặp nhau không. Tôi hỏi lý do, cô ấy gượng bảo:
"Lúc nào cũng một mình, em tưởng chừng mình đã chết vì những cô đơn.
Một mình trên giường bệnh, một mình trở về nhà, một mình nấu bát cháo, một mình ngồi nhìn đến chim cá, cây cỏ còn có bạn có đôi.
Em thèm có người ở cạnh mình thôi. Sợ nhỡ một ngày ai cũng quên mất sự hiện diện của em, thì chắc em là kẻ đáng thương nhất rồi ...".
Sau nửa tiếng, tôi theo địa chỉ tìm đến. Nhà cô ấy nằm ở phía bắc thành phố, giữa những dãy ngói sờn màu tôi chưa một lần đặt chân qua. Cô ấy dặn cửa không khoá, tôi có thể dễ dàng vào nhà.
Giữa khoảng hiên trồng đầy hoa, cô ấy ngồi đấy, chiếc áo dài tay chẳng thể che hết những vết sẹo chịt chằng vì lấy ven, chiếc mũ len màu hồng nhạt che đi một phần từng khiến cô ấy mặc cảm vì sợ người ngoài sẽ nhìn thấy. Chúng tôi nhìn nhau thật lâu như vậy, vì muốn giữ mãi khuôn diện người kia trong mắt mình.
Hai ngày sau, hồng trắng rơi trước hiên nhà, năm tháng sau này, tôi chẳng thể nào cùng cô ấy bước qua.
Buồn cười là vào những ngày rã rời như thế này, giữa cuộc đời mình lại chẳng thể nắm lấy một bàn tay.
Cô đơn đời này, xem như vẫn đấy ...
Theo Doisongphapluat
Thương vụ ái tình (Phần 6) Người đàn ông kia cúi đầu xuống một lúc, rồi tháo cái mũ bucket trên đầu xuống. Một gương mặt sần sùi và gớm ghiếc hiện ra trước mặt Hưởng, với một vết sẹo rạch ngang mặt. Tuy nhiên điều đó không thể ngăn Hưởng nhận ra được anh ta. Diệu Hoa nhận ra, giờ mình mới thật sự mất hết tất cả....