Anh có còn yêu mưa?
Ngày đó, khi cơn mưa bất chợt rơi xuống thành phố, khi cơn gió lạnh đã làm em cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn, nhưng cũng chính ngày đó, em có được một người con trai bên cạnh mình.
Em đã luôn cảm ơn ông trời vì ngày mưa mùa đông đó, tay em lạnh cóng, môi em run run và anh, anh đã nắm chặt tay em, đưa em đi dạo phố. Em đã nói là “Đừng về” khi mà anh đã đưa em về gần nhà. Uhm, chúng mình là bạn, chỉ là bạn đơn thuần, anh, một anh chàng vui tính với mái tóc dài dài, khuôn mặt sáng sủa và nụ cười mà ngay lần đầu nhìn thấy em đã cảm thấy có cái gì đó không ổn rồi. Em, lúc đó, một người vừa bị người yêu đầu bỏ rơi chạy theo một người con gái khác chỉ vì em không chịu thay đổi bản thân mình cho “hợp gu” với bạn bè của anh ta. Em cũng đã buồn, nhưng qua nhanh vì lúc đó anh là một điều gì đó cuốn hút em rồi.
Cũng ngày mưa đó, mình đã có những phút giây thật đẹp bên nhau, mình đi dưới mưa, kể cho nhau những câu chuyện đời thường, chuyện cha mẹ, chuyện của riêng nhau. Lưng anh ấm lắm, có lẽ chẳng bao giờ em quên được hơi ấm đó trong những chiều đông giá lạnh, em đã bảo:”Lưng anh như một chiếc lò vậy”. Rồi nụ hôn của hai đứa, ngượng ngiụ và ngây ngất, và em đã nhận ra tình yêu đích thực của mình. Anh cứ thế, dịu dàng, đằm thắm, em cứ nhìn chăm chú vào anh không rời. Đôi mắt anh đầy niềm tin và sự ấm áp, bờ môi anh đẹp đẽ mà em chỉ muốn giữ chọn cho mình.
Thời gian trôi, chúng ta có một bài hát riêng, một nơi hẹn hò, một điều ấp ủ, một bí mật. Em yêu anh nhiều hơn. Nhưng sóng gió chợt đến khi tình mình đẹp nhất, những ký ức của anh làm em và cả anh phiền lòng. Anh không dám giới thiệu em với bạn bè anh vì sợ một người trong nhóm bạn thân buồn. Anh giấu kín, còn em cứ tung tăng chạy nhảy và không biết điều gì xảy ra phía trước. Một ngày, có một người con trai khác đến, nói yêu em, tìm một chút bình yên bên em. Lạ thật, lúc đó chúng ta đang có những vết rạn nứt, chúng ta đang loay hoay gắn lại, vậy mà có người lại lôi em đi. Em không yêu, chưa bao giờ yêu người đó, nhưng đó là một tình thương, một sự toan tính mà người kia đã dành cho em. Rồi em mắc lỗi, em đi chơi với người đó. Và chúng ta chia tay. Nhưng em với người kia chỉ có vậy, em đã khóc rất nhiều và mong anh trở lại.
Anh bước đi, vô tâm, mặc em khóc. Đã nhiều đêm em thức trắng, đã nhiều lần em khóc thầm, và em đã bi lụy quá nhiều. Bạn bè cũng buồn cho anh và em, nhưng họ đều khuyên em hãy từ bỏ. Em cảm thấy đơn độc, em lang thang những nơi ta hẹn hò, chưa bao giờ em dám nghe lại bài hát của anh và em một mình. Em chỉ biết xin lỗi và trách mình mềm yếu. Em vẫn sống bên anh như một người bạn, nhưng em cảm giác anh không còn thấy sự tồn tại của em, anh cáu gắt, quên mất sự có mặt của em, anh đổ lỗi cho em, và rồi, em lại khóc. Anh có người yêu mới, em không hay biết, bạn bè giấu em, bạn bè ai cũng biết trừ em. Có lẽ họ cũng muốn nói, có lẽ họ chỉ sợ không ngăn được em khóc, và em sẽ sụp đổ. Nhưng em cuối cùng em cũng biết, và em nói: “Anh hãy hạnh phúc”. Em chỉ mong thế, và đêm về em khóc. Em là người yếu đuối và mau nước mắt lắm phải không anh?Em đã ích kỷ khi chỉ muốn người mình yêu cho mình gặp những người bạn thân thiết của anh?Em nghĩ là không. Em không yếu đuối, vì mỗi lần vấp ngã, em đã đứng lên, em trưởng thành hơn, cứng cỏi hơn, những giọt nước mắt rơi chỉ để vơi bớt đi nỗi đau trong lòng chứ không phải em muốn cầu xin gì cả. Em không ích kỷ, vì em là người yêu của anh mà. Nhưng thôi, điều đó cũng đã qua.
Một thời gian sau, anh nói: “Anh chia tay rồi”. Người buồn nhất có lẽ là anh nhưng em cũng thật buồn. Em đã nghĩ anh tìm được niềm vui trong cuộc sống và đã có người bên anh, chăm sóc cho anh. Nhưng bây giờ anh lại một mình. Cái mong muốn quay lại bên anh lại được nhen nhóm trong em, nhưng. Nhưng có một bàn tay khác đang nắm lấy tay em và dẫn em đi. Người đó tốt và thật sự yêu em. Anh cũng đã khuyên em nên yêu người đó thật nhiều. Một buổi chiều mùa thu, sương bay trên mặt hồ, em nghĩ sẽ sắp lạnh rồi. Anh ngồi chỗ hẹn, còn em đứng nhìn anh từ phía xa.
Chúng ta còn yêu nhau không anh?Em muốn chạy đến bên anh, nhưng sao đôi chân em không dám bước. Liệu một lần nữa có mưa bay giống như bụi, có anh, có em?Mỗi mùa đông em sẽ đan khăn cho anh, và mỗi lần em khóc anh sẽ lại lặng im?Anh này, anh có còn yêu mưa?. ..
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhớ anh người yêu dấu!
Hôm nào cũng như hôm nào, ngoài trời lạnh rét căm căm. Với nỗi đau tưởng chừng không thể nào nguôi ngoai. Từng giọt nước mắt mỗi đêm, hay những nỗi ấm ức mà không thể kể cho ai hiểu được.
Đây là cảm xúc diễn ra trong tâm hồn em. Nó đang diễn ra song song. Nó làm em vui vì nhớ anh, làm em hạnh phúc khi nghĩ đến anh, làm em có thể cười khi nghĩ đến anh, có thể mơ mộng khi nghĩ đến tình yêu. Làm em tương tư. Em đang nhớ anh rất nhiều, nụ cười, ánh mắt ( lần đầu tiên anh đã nhìn em rất lâu), hình dáng. Em tự hỏi anh có yêu em không? Tại sao lại làm cho em yêu anh đến thế. Hàng ngày e còn fải nhìn thấy anh gặp anh. Nhưng mà giữa chúng ta có khoảng cách. Em chưa bao giờ yêu ai nhanh đến thế. Em lại nhớ từng câu nói của anh. Nếu như hôm ấy anh không đứng sát cạnh em, không nhìn em lâu thế, và không trò chuyện với nhau. Thì em đâu có yêu anh nhiều đến vậy chứ. Anh ơi! anh là vi cứu tinh của 1 cô gái. Em đang rất buồn nhưng khi gặp anh em thấy vui lắm.
Những nỗi buồn đã tan biến mất nếu như có anh bên cạnh. Em muốn điều đó sẽ diễn ra. Và được hạnh phúc cùng anh. Nỗi đau của em sâu tận trong tim. Chính là dằm trong tim. Nhưng chỉ có anh có thể làm tan biến nỗi đau đó. Em chỉ cười và thật sự đang cười khi có anh và nghĩ đến anh. Cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc do em cố gắng. Nó sẽ là sự thật nếu như có anh bên em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một nửa hư hư thật thật Em viết cho anh lần này nữa thôi, để hy vọng trút cạn những suy nghĩ về anh, về những điều chưa thật sự đến nhưng đã thật sự qua đi... Anh, một người đàn ông bình thường, bình thường ở cái mức người ta chỉ mong được bình thường như thế. Cao tầm 1m7, mặt ưa nhìn, có vài tài vặt, có...