Anh có còn nhớ khuôn mặt em không
Có lẽ anh chưa bao giờ yêu em. Em biết là thế. Một năm quen nhau, một tháng yêu nhau và em phải vật vã suốt 3 tháng trời vì chúng mình chia tay. Với anh hình như chẳng có gì thay đổi. Không có bóng dáng của sự đổ vỡ, chẳng có biểu hiện của sự đau lòng.
Anh nhẹ nhàng thanh thản thay thế em bằng một hình bóng người con gái khác. Và đến bây giờ em vẫn đau lòng vì chúng ta chia tay chỉ vì một lí do rất củ chuối: “Em quá ngoan”. Còn anh thì có quá nhiều ham muốn. Em cứ tưởng cái sự ngoan là một lợi thế trong tình yêu của chúng ta, anh sẽ tin tưởng và hạnh phúc vì yêu một người phụ nữ đáng tin cậy nhưng em đã nhầm.
30 tuổi nhưng anh chưa một lần xác định bến đỗ của tình yêu, anh chưa bao giờ tìm vợ và mẹ của các con anh. Em đau lòng khi nghĩ rằng nếu em không bản lĩnh thì em đã thêm một số nữa trong dãy số cấp số cộng bạn tình của anh.
Anh không thiếu phụ nữ, em biết thế. Anh đa tình, em lại càng biết. Và anh không chung thủy, em biết hết đó chứ. Sao em không thể đìều chỉnh cảm xúc của mình anh nhỉ. Sau một thời gian em lại phải nghe ca khúc “Anh sẽ đến”. Em phải mượn lời Quang Dũng để được nghe giọng của anh. Sinh nhật em, anh còn chẳng nhớ, không một lời chúc, không một cuộc gọi. Với anh hình như em không tồn tại.
Video đang HOT
Sinh nhật anh em đã gửi tất cả các bức thư chưa gửi mà em đã viết trong giai đoạn em khổ đau nhất. Em không hy vọng một sự hồi đáp cho cuộc tình giang dở của chúng ta.
Em chỉ muốn mình nhẹ lòng, muốn mình thoải mái và em tưởng em đã quên anh, quên hẳn anh nhưng em đã nhầm. Hôm nay em lại phải nghe lại ca khúc của anh, lời của anh và ngặm nhấm tình yêu của anh. Anh hãy mau cưới vợ nhé. Hãy mau ốn định nhé, my beloved của em.
Lâu rồi em không gọi anh như thế và cũng chưa người nào được em gọi như thế. Em chẳng biết anh có còn nhớ khuôn mặt của em nữa không? Liệu em đã bao giờ là “người yêu dấu” của anh chưa Beloved?
Em mong sự bình yên. Và em biết rằng mình không nên gặp nhau. Nếu gặp nhau chỉ để nhắc lại câu biệt li thì đừng gặp anh nhé. Em không muốn đâu anh ạ. Và em phải thừa nhận một điều rằng em yêu anh. Và em mong sự bình yên
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một ngày, một tháng, một năm và một đời
Bị người mình yêu thương nhất lừa dối và phụ bạc, đau quá đi. Em tưởng chừng như em không còn tiếp tục sống được nữa. Mất con đã làm em đau đớn lắm rồi, vậy mà mất anh còn làm em đau đớn đến tột cùng.
Chưa bao giờ em hận anh cho dù anh đã đem niềm tin của em ra đùa giỡn. Nhưng em thương anh vì anh đã phải sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà không có hai chữ "gia đình". Và giận anh bởi vì anh là con trong ngôi nhà này mà anh không chịu làm cho những người sinh ra anh hiểu được như thế nào là "xứng đáng để làm cha làm mẹ" , và chính anh cũng đang chọn vết xe đổ này để tiếp tục cuộc đời còn lại của anh. Tiếp tục sống như vậy thì biết bao giờ anh mới có được hạnh phúc của chính anh. Yêu anh thật đó, mất anh có thể em sẽ sống không nổi nhưng em chấp nhận rời bỏ anh để không phải ngày ngày nhìn anh đi lại với người khác.
Đã có lần em từng nghĩ, anh đùa giỡn với em cũng được, có người khác sau lưng em cũng được, chỉ cần anh sống bên em, để em tự tay mình chăm sóc anh đúng nghĩa là một người vợ dù chỉ 1 ngày thôi cũng được. Nhưng anh ơi! Cho dù em có yêu thương anh nhiều như thế nào đi chăng nữa thì lòng em cũng không thể nào chia sẻ anh với bất kỳ một người nào khác. Anh biết không giờ em như người mất trí, 24h của em giờ chỉ là ngày mà không có đêm. Em sợ đêm lắm, nhắm mắt lại là em thấy anh, em nhớ vô cùng mùi cơ thể, mùi mồ hôi của anh, bao nhiêu là hình ảnh của anh lại ngập về trong trí nhớ của em. Tưởng tượng, em bắt em phải nghĩ rằng anh đang nằm bên em, đợi em gãi lưng cho anh ngủ, phải nghĩ rằng anh vẫn còn ở bên em như trước đây.
Chỉ có một đêm thôi mà biết bao nhiêu là giấc ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, nhìn xung quanh rồi lại trở về là em. Em sợ lắm khi trời tối, sợ vô cùng khi phải ngủ một mình, em hình như đã không còn ngủ được nữa, đêm với em giờ cũng như ngày. Rõ ràng là anh đối xử với em quá tồi, anh luôn tự đi tìm cho anh những người đàn bà khác sau lưng em. Đâu ai bắt em phải yêu anh, vậy mà tại sao em lại vẫn phải cứ yêu anh? Tại sao em lại không làm chủ được bản thân em như trước nữa?
Tại sao em lại hồ đồ như em bây giờ? Tại sao? Rõ ràng anh là người đàn ông tồi tệ nhất mà em từng gặp mà? Em chấp nhận đau một ngày, một tháng, một năm và cũng có thể là một đời người còn lại của em để quên được anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một tháng nữa mình về với nhau Còn không đầy 1 tháng nữa là em sẽ cùng anh về sống cùng một mái nhà. Nhưng em được quyền gọi anh là chồng yêu của em vì hai vợ chồng mình đã đăng ký kết hôn từ 5 tháng trước rồi và chỉ đợi đến ngày 1/8 này anh sẽ chính thức đón em về làm vợ anh sau 6 năm...