Anh có biết anh là cả bầu trời với em không?
Anh là cả bầu trời vì em thấy mình được che chở và có cảm giác an tâm về mọi thứ trong cuộc sống.
Tuy thời gian mình quen nhau trước khi cưới không dài không đủ để anh yêu em đúng nghĩa (như anh nói) nhưng với em từ lúc xác định lấy anh mọi suy nghĩ, tâm tư tình cảm của em đều hướng về anh. Em cảm nhận được sự ấm áp, an toàn khi ở bên anh, em đã tin anh cũng có tình cảm với mình. Em ghi nhớ tất cả những điều anh nói với em trước khi cưới cả những mong muốn của anh với vợ thế nào và luôn cố gắng để làm được những điều đó. Gia đình mình dù có hơi phức tạp một chút, có đôi lần em rớt nước mắt vì ấm ức, tủi thân nhưng em luôn nghĩ anh đã làm việc vất vả căng thẳng rồi không đươc để anh phải để ý đến những chuyện không muốn giữa vợ và gia đình mình nữa. Anh bảo thấy yên tâm về em khiến em cảm thấy rất vui và tự hứa mình phải cố gắng.
Do đặc thù công việc nên thời gian trong ngày của em không nhiều để nghĩ về anh, các con nhưng gia đình mình gần như chiếm gần hết suy nghĩ của em. Có những lúc em thấy mình rất hạnh phúc, em đã từng tin tưởng anh tuyệt đối. Em luôn thấy anh tự tin, quyết đoán và là chỗ dựa vững chắc của mẹ con em. Em nghĩ chuyện gì anh cũng giải quyết được, nói hơi quá là em rất tự hào về chồng em. Trong đầu em lúc nào cũng chỉ nghĩ hôm nay chồng thích ăn gì, mấy giờ đi làm về, cái này chồng có thích không… vì thế mà anh luôn là người quan trọng nhất, là chỗ dựa ấm áp, an toàn nhất về tinh thần với em nên mọi thứ gần như em dựa dẫm hoàn toàn vào anh. Với em anh là cả bầu trời vì em thấy mình được che chở và có cảm giác an tâm về mọi thứ trong cuộc sống.
Em rất muốn tìm lại bầu trời của mình và cảm nhận được một gia đình hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Anh cũng bận nên ít có thời gian với gia đình và quan tâm nhiều đến vợ, em hiểu và cũng hơi tủi thân nhưng chẳng bao giờ dám trách anh. Gần đây anh dường như đã thay đổi, anh hay về muộn hơn, anh ít nói chuyện và tâm sự với vợ hơn, hay chê vợ (mặc dù em biết anh chỉ có ý muốn em tốt hơn) nhưng em vẫn thấy chạnh lòng và cảm thấy tự ti nữa. Có những lúc em hỏi hay nói gì đó anh dường như chẳng muốn trả lời. Rồi cộng với chuyện cái tin nhắn có ảnh đó và thái độ lúc đó của anh làm em rất hoang mang, thú thật là em đang cảm thấy bầu trời của em bị sụp đổ vì lòng tin của em bị lung lay. Anh nói anh suy nghĩ quá vì những chuyện vớ vẩn trêu đùa đó làm anh mất lòng tin của vợ, nhưng không phải chỉ vì chuyện đó đâu anh, nhiều thứ cộng lại mới làm em có những suy nghĩ theo hướng tiêu cực vậy.
Video đang HOT
Em càng ngày càng khó cảm nhận được tình cảm, sự quan tâm của anh, em chỉ cảm nhận được sự không vừa lòng vừa ý với vợ của anh, em có hai đứa con rồi em cũng không thể quan tâm đến mình và chồng được nhiều nữa nhưng anh làm em thấy nản vì mọi cố gắng của mình dường như không đáng kể. Lấy nhau được gần 6 năm rồi chồng với em vẫn như ẩn số vậy.
Có thể do anh vốn ít nói và không hay thể hiện tình cảm nên em hiểu lầm anh. Nhưng vợ chồng không phải là để chia sẻ sao anh? Anh luôn giữ trong lòng làm em thấy khó hiểu, em cảm thấy anh đang thay đổi… Em luôn mong muốn vợ chồng có thể nói chuyện chia sẻ và tâm sự với nhau nhiều hơn, hiểu nhau hơn. Có thể anh không tin nhưng với em tình cảm quan trọng hơn vật chất rất nhiều, em chỉ cần một câu hỏi han khi mệt mỏi, một câu chúc mừng vào dịp ngày lễ hay kỉ niệm nào đó, một câu động viên hay an ủi để cố gắng hơn vì nó thể hiện sự quan tâm và tình cảm dành cho nhau. Với em chồng vẫn là tất cả. Em rất muốn tìm lại bầu trời của mình và cảm nhận được một gia đình hạnh phúc trong đó mọi người quan tâm, yêu thương chia sẻ với nhau thật lòng! Anh giúp em và cùng cố gắng được không anh?
Theo VNE
Cố tình có thai anh vẫn không chịu cưới
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý, tìm đủ mọi cách để khuyên, thậm chí cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
"Anh có thật sự yêu em?", câu trả lời luôn là: "Yêu hay không em phải biết chứ, không yêu em mà anh lại lo cho em thế à". Anh bảo em muốn gì được nấy, nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì bố mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới, chỉ muốn em là vợ không hôn thú, sống cùng anh?
Anh à, chúng mình yêu nhau đến nay hơn 3 năm, vui buồn, đau khổ, thất vọng và từ bỏ cũng có. Ngay từ đầu em không nghĩ chúng mình yêu nhau bởi anh là bạn trai của bạn thân em, nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau, chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.
Một dịp tình cờ xuống Hải Phòng, anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn, và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi, vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn, hết xe về, hai đứa lại quay về phòng trọ, nhưng mọi người trong xóm đều về quê, xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em, em sợ không biết làm thế nào, anh trấn an "Không sao đâu, ai ăn thịt mà sợ".
Đêm đó em không ngủ, cứ thấp thỏm thức giấc, anh ngủ ngon lành, gần sáng em mới chợp mắt được một lúc, người mệt rã rời. Tạm biệt anh với lòng tôn trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không chống cự được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói "Làm vợ anh nhé" lúc đó em vui sướng, hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng mình cũng đến tai bạn em, người yêu cũ của anh, nó bảo em chính là người khủng bố, cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm, có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè, người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.
Ra trường em về quê làm, nghĩ làm tạm vì lương thấp, trong khi làm hồ sơ một số nơi không được, yêu anh em càng quyết tâm làm việc ngoài Hà Nội, nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi, nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm, trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh, mới đầu em cứ tưởng anh không còn bố mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Sau này em mới biết bố mẹ anh vẫn ở quê.
Thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc, em làm ở quê với mức lương tối thiểu, anh còn đi học thêm, chẳng có tiền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp, khó khăn, vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc, chúng mình có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con, anh còn phải xin tiền chú học thì làm sao lo cho được em và con.
Em nhất quyết để lại nuôi, khổ mấy em cũng chịu, nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả, không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói, trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy thất vọng như thế, em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số tiền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ tối thiểu, gánh nặng sẽ đè lên vai bố mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay ngân hàng chưa trả được, lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm, em cũng không muốn bố mẹ vất vả thêm nữa.
Ảnh minh họa
Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai, đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em quyết định bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được, trời mưa tầm tã, gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi về quê em, cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có tiền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy tiền đi. Em khóc, anh ôm em và an ủi, mình nghèo, phải cố gắng cho con có đầy đủ hơn bố mẹ nó. Sau hôm đó, em buồn rất nhiều, chỉ muốn được nghe giọng của anh, nghe anh nói, nhưng anh bận, bận suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em, lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng, buồn nhiều lắm, không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác, chúng ta cùng cố gắng nhé.
Mọi chuyện cứ thế trôi, em sống khép kín hơn rất nhiều, công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết, em đừng suốt ngày cưới xin, mệt người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn, gần 50 tuổi mới cưới, lại lấy gái đôi mươi, chỉ được vài năm là ly hôn. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên, nêu ý kiến, thậm chí đã cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
Theo VNE
Bạn trai luôn đòi hỏi Sau một tuần xa nhau, anh đi đám cưới bạn ở tỉnh khác, lúc gặp nhau anh lại đòi hỏi, muốn gần gũi, em từ chối, anh tỏ ra khó chịu. Em và anh quen nhau rất tình cờ, gọi là anh nhưng người đó nhỏ hơn em một tuổi. Em bất chấp sự phản đối từ nhiều phía để yêu anh. Chưa...