Anh chiếm hết tâm trí em
Anh yêu à, vậy là mình đã yêu nhau được 2 tháng rồi. Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, vẫn đủ để em nhận ra em đã yêu anh nhiều như thế nào
Ngày đầu tiên mình gặp nhau, em không một chút rung động. Những đau đớn mất mát trong tình yêu ở tuổi 22 đã làm băng giá trái tim em. Em nghĩ anh cũng giống như tất cả những người con trai khác, chợt đến rồi chợt đi trong cuộc đời em sau những cuộc tình chóng vánh. Ở cái tuổi 22, cuộc đời đã dạy cho em nhiều thứ hơn những gì mà em tưởng tượng. Sau vết thương tình đầu, em đã cứ tưởng rằng tình yêu đã chết trong lòng em Nhưng rồi anh đến, như một cơn gió mát thổi tung mọi u buồn trong trái tim em. Sau ngày đầu gặp gỡ không mấy ấn tượng để lại, anh đã dần dần làm em thay đổi bằng chính tình yêu say đắm của anh.
Có lẽ trên thế gian này sẽ không có ai yêu em nhiều như anh đã yêu em. anh làm trái tim em thổn thức. Và em biết rằng em đang yêu, yêu say đắm và nồng cháy. Em dần dần mở rộng trái tim mình để đón anh vào. Nụ cười của anh, giọng nói ấm áp của anh, vòng tay ngọt ngào của anh, tất cả, tất cả đã làm tảng băng tuyết trong trái tim em tan vỡ. Hàng đêm, em thổn thức với những tin nhắn chứa đựng sự quan tâm chăm sóc .Và giờ thì em chợt nhận ra rằng, từ khi mình quen nhau chưa một ngày nào anh quên nhắn tin gọi điện hỏi xem em thế nào? Em đang rất rất hạnh phúc anh ạ, em là người con gái hạnh phúc nhất khi có anh bên đời Mỗi lần mình giận nhau vì những hờn dỗi vu vơ của em, anh đều thứ tha. Em biết, em là đứa con gái ngang ngạnh bướng bỉnh lại nhõng nhẽo nhưng anh vẫn yêu và không hề đếm xỉa gì đến những tật xấu ấy của em.
Anh có biết em cảm thấy thế nào không? Anh không chỉ là một người yêu của em mà còn như một người chồng đích thực của em vậy Mọi thứ anh làm cho em , ánh mắt nụ cười mà anh dành cho em tất cả đủ để em nói với anh ba từ: EM YÊU ANH Trước mắt em, cuộc đời còn rất dài, và sau này ai biết tình yêu mình sẽ ra sao, nhưng em vẫn mãi tin rằng anh và em, đôi ta sẽ cùng nhau đi hết con đường dài, thiên đường của em là được ở bên anh trọn đời này Bên nhau trọn đời anh yêu nhé!Chắc anh chẳng bao giờ biết những lời này của em. Khi anh đến, em không nghĩ mình sẽ có tình cảm thật đặc biệt với anh. Nhưng em lại chờ mong tin nhắn của anh mỗi đêm, lại thấy có đôi chút hờn giận khi anh không quan tâm tới em, lại thấy nhớ anh thật nhiều khi đêm về. Anh chiếm hết tâm trí em. Anh nói em là người đầu tiên của anh, anh sẽ không bỏ cuộc. Em thấy vui, thấy hạnh phúc nhưng em lại từ chối anh, chỉ muốn xem anh như một người anh mà em yêu quý. Sao anh không đến sớm hơn, và tại sao anh lại nói lời thương em vào lúc đó. Anh ngốc lắm biết không?
Những ngày này em buồn và suy nghĩ thật nhiều, em sợ làm tổn thương anh một lần nữa. Vì anh là người sống nội tâm và thật sâu sắc biết bao. Em có thể bình yên không, có thể bình yên trong vòng tay anh được không. Em ước gì thời gian quay lại một lần nữa, để ngày đó không xảy ra, thì bây giờ tâm hồn em đã bình yên bên anh. Em không thể ngờ quên anh lại khó khăn đến vậy. Thế mới biết, anh quan trọng đối với em đến nhường nào! Suốt cả ngày em lao đầu vào công việc để mong quên được anh, nhưng khi đêm về thì em lại không thể gạt anh ra khỏi tâm trí. Em đã khóc nhiều lắm anh biết không? Có những lúc tự nhiên nước mắt cứ chảy ra khi em đang cố dỗ giấc ngủ đến với mình. Cảm giác cô đơn, trống vắng khi thiếu anh đã khiến em không thể tự lừa dối lòng mình được nữa. Em nhớ anh nhiều lắm, em muốn nhìn thấy anh, muốn lại được nghe những lời yêu thương, những chăm sóc, nâng niu anh vẫn dành cho em. Em nhớ lắm cảm giác được ôm anh thật chặt, thật chặt để cảm nhận sự bình yên của tình yêu nồng nàn anh vẫn dành cho em.
Còn bao nhiêu điều nữa em luôn mong muốn ở anh. Em thèm cảm giác được nhõng nhẽo hay hành hạ anh để anh phải năn nỉ em. Em ước ao được nghe tiếng nói của anh hay chỉ 1 cái nhắn tin anh gửi cũng được. Vậy mà anh cứ im lặng để em rã rời. Em không muốn khóc nhưng em cũng không thể ngăn cản được nó đừng chảy ra. Em khóc vì tủi thân, vì hạnh phúc với cảm giác lại được gần bên anh, lại được nhìn thấy ánh mắt si tình của anh dành cho em…Bởi em đã quen với ánh mắt đó rồi. Em chỉ muốn nó dành riêng cho em mà thôi. Em yêu anh nhiều lắm phải không anh? Anh có cảm nhận được điều đó không? Có bao giờ anh sẽ phụ lại tình yêu em dành cho anh không? “Em vẫn biết yêu là sẽ đau, chia tay là sẽ khổ” nhưng chưa bao giờ em ngờ được rằng nỗi đau ấy lại lớn đến thế. Em vẫn đang khóc khi ngồi viết cho anh những dòng chữ này đấy anh có biết không, em ước rằng anh sẽ chạy đến…ôm em vào lòng để em được khóc trong niềm hạnh phúc khi biết em vẫn có anh trong đời em! Em yêu anh…yêu nhiều lắm!
Video đang HOT
Đó là những cảm xúc bấy lâu nay em để trong lòng. Hôm nay em nói ra để anh ko còn cảm giác buồn vì em nữa. Có thể anh đọc sẽ thấy nó kỳ kỳ là lạ, nhưng anh hãy tin rằng, đó là những lời chân tình mà em vẫn giữ cho riêng mình. Giờ đây khi thấy cần phải nói ra để anh hiểu em nhiều hơn. Thật lòng em muốn anh thay đổi nhiều lắm, nhưng cũng thật vô lý lắm phải ko anh?Em không thể tải hết cảm xúc của mình trên trang NET. Nhưng em nghĩ rằng anh biết là em muốn anh thay đổi những gì mà. Đã có lần em cũng gửi mail như thế này và em cảm nhận được rằng anh buồn em nhiều lắm, nên em chỉ giải bày những tâm sự của mình trên blog của em mà thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chào sự khờ dại thủa đầu đời con gái
Mùa này Hà Nội bắt đầu vào Đông, cái gió se se bầu trời mây ảm đạm của một thành phố xa lạ đưa em về với nỗi nhớ quê hương nhớ phố núi Sapa chìm trong những màn sương mù vây kín và đưa em về với nỗi nhớ anh...
Em gặp lại anh ở nơi này giữa lòng thủ đô, trái tim của một đất nước là nơi luôn được soi sáng mỗi đêm bởi ánh đèn cao áp là nơi những âm thanh đêm vẫn mang đầy sự náo nhiệt.Nhưng càng sáng càng ồn ào thì lại dội về trong em những đêm trăng sáng tỏ không gian tĩnh lặng trong trẻo khi một cái cựa mình của gió cũng làm lay động màn đêm.Đấy là đêm của phố núi Sapa.
Em đặt bút viết cho anh những dòng này khi trái tim em đã có sự ngự trị của một hình bóng khác, không phải là anh chính em cũng không lý giải ngọn nguồn cho những mâu thuẫn diễn ra trong mình. Trái tim rộng lớn lắm nhưng nó không thể chứa đựng được người thứ 2, tâm trí thì lại khác. Em vẫn nghĩ về anh những dòng suy nghĩ miên man không đầu không cuối về một chuyện tình đã qua, nốt nhạc đầu trong một bản nhạc trầm bổng của cuộc sống này. Nghĩ về anh nghĩ về tình đầu khờ dại.
- "Ta thích mi,mi có thích ta không"
- "Có, ta cũng thích mi thật lòng đấy"
Ngô nghê quá những câu nói mang sắc màu của 2 đứa nhóc đang lớn 2 đứa nhóc đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời 18 tuổi cứ nghĩ sẽ nắm tay nhau bước qua cổng trường đại học và bước vào đời. Anh và em cứ hồn nhiên như thế thoả sức rong chơi trên những ngọn đồi bạt ngàn thông của vùng núi cao nụ cười cho đi với ánh mắt ngập tràn hạnh phúc hay những con đường đêm được soi sáng bởi ánh trăng,bởi chòm sao.
Anh choàng tay ôm lấy em, ôm cả gió vào lòng gói trọn trong đó là mong ước được chở che. Em dịu dàng nép vào bờ vai anh với niềm tin về một tình yêu đầu cũng sẽ là tình yêu cuối. Nhưng khi còn mải mê trong sự ngây thơ đó em quên mất rằng tình yêu thật sự như một ly cocktail nhiều màu nhiều vị nhưng chua chát ngọt lịm nhấp môi nhiều lẫn cũng khiến người ta say.Và em đã say như thế,say trong thứ men đầu mờ ảo.
Đêm hôm đấy bầu trời vẫn sáng, gió vẫn len lén luồn vào khung cửa nhu muốn thổi tung tất cả mang cho em sự tỉnh táo khi yêu nhưng không thể. Em yêu và dâng hiến, yêu và cho đi, yêu và mộng tưởng vào sự diệu kì của ràng buộc.
Nhưng cuộc sống vẫn vậy lúc nào cũng như một viên pha lê đa sắc diện và cho em nhận thấy thuộc về nhau một cạch trần trụi như thế cũng không níu giữ được sự thay đổi của một trái tim. Em ngã, ngã rất đau xuống hố sâu của sự tuyệt vọng của một niềm tin khi vẫn là nụ cười ấy vẫn ánh mắt ấy nhưng lại dành cho một người khác, không phải là em!
Cú ngã quá đau em trầy xước tưởng chừng như không bao giờ có thể đứng lên được, tấm ga trải giường trắng thẫm vệt máu ám ảnh em qua từng giấc mơ. Em vỡ vụn trong bế tắc những suy nghĩ về tương lai của một đời con gái. Em lê những bước chân rã rời trong miền quá khứ, giấu tất cả những nỗi buồn thật sâu, em vẫn sống vẫn cuời thật tươi với ánh mắt buồn bã. Nhưng nụ cuời đấy không kéo em lên mà ngược lại còn dìm em xuống sâu hơn.
Những ngày Tết là cái cớ để người ta say, uống cho say rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại say đến khi tìm thấy mình trong gương em vẫn là một kẻ thất bại.
Ngày tháng vẫn trôi theo quy luật tròn một tháng trước kì thi tốt nghiệp lớp 12, một thoáng thôi nhìn thấy mẹ cặm cụi bên bàn làm việc bỗng dưng mọi tế bào trong em như sống lại sự thức tỉnh của người lạc lối trong rừng sâu nhìn thấy ánh sáng cuối con đường. Thu hết can đảm,tìm lại chút bản lĩnh duy nhất còn sót lại em nhìn về tương lai về hai kì thi quan trọng chờ em ở trước mặt. Em lấp đầy chính mình bằng sách vở, các lớp học thêm và những đêm thức trắng.
Một chiều mùa hè của 3 tháng sau đó cầm tờ giấy báo đỗ đại học trong tay em không cười cũng chẳng thể rơi nước mắt nữa.Lòng bình ổn như mặt hồ lặng gió.Mọi chuyện đã khác đi.
Buổi chiều này khi Hà Nội đang chậm rãi bước những ngày vào đông em tình cờ gặp lại anh giữa phố phường tấp nập. Vẫn là anh đấy người đã trao cho em tình yêu đầu tiên với tất cả ngọt bùi. Sâu một góc nào đó trong tâm hồn, trái tim em rung lên thật khẽ, vết thương không lành lại tấy đỏ đau nhức. Nhưng cũng còn một nơi khác, đó là lý trí. Bản lĩnh đẩy em bước qua anh với nụ cười bình thản.
Chai sạn rồi những cảm xúc kia, cuộc sống cuốn em đi, em không đánh mất mình nhưng em đã thay đổi. Em vẫn yêu tình yêu đầu tiên đến cháy lòng. Nhưng em lại không còn yêu anh. Đó là cái kết cho mối tình đầu. Em buồn vì nó tan vỡ như người ta vẫn thường nói. Em đau vì nó đã lấy đi của em quá nhiều, nhưng em cũng vui vì em biết tự xoa dịu vết thương và đứng dậy,bước tiếp sống tiếp hoàn thiện hơn.
Thôi chào anh nhé, cho mặt trời lại sáng, em chào anh chào sự khờ dại thủa đầu đời con gái...
Theo Eva
Bao nhiêu thời gian đủ để em quên anh! Anh àh! Ngày gặp anh em không nghĩ mình sẽ để hình bóng anh trong tim em như thế này đâu. Em cứng rắn và mạnh mẽ lắm, em luôn đóng kín cửa trái tim mình với những người bạn cùng tuổi. Nhưng không hiểu sao với anh em lại mở cửa trái tim mình. Em đã để cho hình bóng anh len...