Anh chỉ là một bóng hình
Bich à! Anh không nghĩ rằng khi xa em anh lại nhớ em nhiều đến như thế.giây phút đầu tiên anh nhìn thấy em, trái tim anh rung lên theo những cung bậc lạ thường. Rồi đây anh biết mình đã chẳng còn những tháng ngày vô tư lự, sóng gió tình yêu đã cuốn anh vào trò chơi của nó rồi.
Người ta nói yêu là khổ, anh cũng biết vậy mà sao… anh chẳng thể né tránh. Khi ánh mắt em nhìn anh, lung linh như muôn ngàn vì sao đêm nhưng cũng ánh lên ánh lửa mặt trời rọi sâu vào trong trái tim anh.
Anh còn quá trẻ và còn nhiều trách nhiệm trên vai. Anh không thể lơ đãng để chỉ thương nhớ em. Nhưng em ơi, khi yêu tiếng nói con tim thường mạnh mẽ. Lời của lý trí chỉ còn như một cơn gió nhẹ cố gắng thoảng qua để người ta biết rằng nó còn đang tồn tại. Anh đã yêu em? Tình yêu đến thật nhanh rồi có ra đi như thế không em?
Yêu là tìm thấy niềm hạnh phúc trong nước mắt, trong đau khổ đợi chờ, trong nhớ nhung mong đợi, phải như thế không em.
Giây phút nào để anh có thể quên em, có chăng là những giây phút anh thiếp mệt ngủ quên trong đêm vắng sau những tin nhắn chúc em ngủ ngoan. Ngày cho hết ngày, đêm về rồi, trăng đã lên cao nhưng sao anh vẫn thế, vẫn nhớ em không nguôi. B ơi! Hãy nói cho anh biết rằng em đang chịu thử thách của tình yêu. Người muốn biết anh có thực lòng và chung thuỷ hay không. Hãy nói với anh rằng em luôn ở bên anh, cùng anh vượt qua tất cả để có thể đến bên nhau em nhé.
Anh biết làm sao đây khi bỗng dưng anh trở thành kẻ nhút nhát.Anh muốn nói với em bao lời nhưng sao phút đối mặt,anh chẳng thể nói lên câu.Anh muốn mang đến cho em một niềm hạnh phúc nho nhỏ, nhưng em vô tình không nhận ra. Và, đôi khi anh muốn được vuốt ve mái tóc em,anh không thể làm được.anh trở nên khờ khạo mất rồi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngẫu hứng cafe đắng
Ly cafe đắng. Lần đầu tiên hẹn cafe cùng anh, thật bất ngờ vì anh cũng có cùng một gu cafe giống em, cafe đen không đường. Có bao giờ anh tự hỏi vì sao anh thích thứ đồ uống đắng ngắt ấy không?
Với em, em thích nó không phải vì em là một con nghiện cafe nặng mà vì sự đơn giản đến tinh tế nhưng cũng thật đặc biệt của nó. Hay trong sâu thẳm tâm hồn của em thì ly cafe đắng là hiện thân cho chính mình. Em thích sự đơn giản nhưng trong cái đơn giản ấy lại phải là một "sự đơn giản hoàn hảo". Em có quá khó hiểu không? Chắc là có, vì chính em cũng cảm nhận được, em là một người khó hiểu. Nhưng đổi ngược lại nếu em chỉ là một ly cafe, thì khi đã quen với vị đắng vốn có của nó, sẽ cảm thấy không thể thiếu được, cũng như khi đã hiểu được sự khó hiểu của em, mọi thứ lại trở thành đơn giản. Vì sao không thể thiếu được cafe? Vì cafe có chất gây nghiện mà. Cafe thì thế? Còn em thì sao? Cafe đen đặc biệt bởi khi uống mỗi loại cafe khác nhau, sẽ cảm nhận được thật rõ ràng hương vị khác nhau của từng loại. Em không đặc biệt nhưng em khẳng định em là duy nhất, không giống ai và cũng không ai giống em.
Cafe đâu chỉ có đắng đúng không anh? Trong vị đắng còn có chút ngọt ngào rất riêng của cafe. Có giống như em phía sau sự gàn dở khó hiểu, đôi khi cũng rất lãng mạn với thơ, với nhạc hay không? Thật may cho một đứa như em vì còn sót lại được chút dư vị ngọt ngào của người con gái. Cafe chỉ đắng với những người thưởng thức được nó, nhưng cafe lại ngọt với những người cảm thụ được thứ thức uống này. Và em, luôn sẵn sàng xù lông nhím lên để bảo vệ chính mình trước những cám dỗ của cuộc đời. Nhưng ẩn bên trong một cá tính mạnh thì cuối cùng em cũng vẫn chỉ là con gái, vẫn đôi khi cảm thấy mất thăng bằng với cuộc sống, cảm thấy yếu lòng, thấy mệt mỏi và đuối sức. Dù đắng hay ngọt thì đó vẫn là một ly cafe, em cũng vậy. Dù khi thể hiện được cá tính của mình, hay khi chui vào trong góc tối của tâm hồn để lẩn trốn, em vẫn cứ là em. Mỗi vùng miền khác nhau, cách uống cafe của họ cũng khác nhau. Lấy ví dụ giữa Hà Nội và Sài Gòn thôi nhé! Cafe ở Hà Nội - một ly nhỏ ít đá và đậm đặc hơn so với cafe của người Sài Gòn - luôn là một ly thật đầy nhiều đá và hơi nhạt. Em thích cafe Hà Nội vì đơn giản em sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Em yêu từng góc phố, từng con đường, yêu những con người ở đất Tràng An này. Cafe Hà Nội cũng giống như tâm hồn mỗi con người Hà Nội vậy, đậm đà và quyến rũ, hài hòa và lãng mạn. Em cũng là một người Hà Nội. Đã quá nhiều lí do để em thích cafe rồi đấy. Nhưng không phải em thích cafe vì những lí do ấy đâu, em thích chỉ đơn giản vì em thích thôi, không cần lí do. Anh cũng đừng bao giờ hỏi em vì sao em yêu anh nhé! Em yêu anh đơn giản vì em yêu anh. Nếu như có bất cứ một lí do nào thì với em, tình yêu chẳng còn là tình yêu nữa. Anh biết chưa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Biết mình vẫn có thể yêu Có nhiều người con gái khi đi qua tình yêu thường để lại trong trái tim một vết thương mà tưởng như theo thời gian vẫn không thể nào lành được. Tôi yêu thương và dành trọn cho người yêu tất cả suy nghĩ nhưng tình yêu ấy đã ra đi. Tôi nghĩ tôi không thể yêu ai, không thể trải lòng mình...