“Anh chị đưa tôi lên đây để hành tôi thế này à?”
Thấy dáng tôi dắt xe về là mẹ chồng lại bắt đầu chửi rủa: “Anh chị đưa tôi lên đây để hành tôi thế này à? Cả ngày ôm con cho như ô sin rồi mà đến 9h tối vẫn chưa được ăn tối”.
ảnh minh họa
Chào chị Thanh Huyền với tâm sự: “Tâm sự của người vợ phát rồ với những bổn phận của đàn bà”!
Đọc tâm sự của chị, ngẫm lại mình, tôi cũng thấy chẳng hơn gì hoàn cảnh của chị. Từ ngày lấy chồng, cuộc sống của tôi cũng thay đổi 180 độ. Nhưng chỉ khác là tôi không phát rồ với chồng mình mà là với mẹ chồng.
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày tôi về ra mắt nhà chồng. Đôi tay gân guốc già nua của mẹ chồng run run nắm lấy tay tôi như thầm gửi trọn một niềm tin yêu, thương mến. Giây phút ấy, tôi cũng rưng rưng biết ơn bà – người đã sinh ra anh. Nhưng giờ đây, sau vài tháng chính thức sống cùng bà, mọi thứ trong tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Chồng hơn tôi ngót chục tuổi. Chúng tôi yêu nhau tròn 5 năm mới quyết định làm lễ cưới. Anh là con út trong một gia đình nghèo có 4 anh chị em, cha mẹ làm nghề nông.
Trước khi đến với tôi, anh từng làm nhiều nghề mưu sinh rồi sau này mới vào đại học. Tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên khi tôi mới học năm thứ nhất. Sự già dặn, từng trải của anh đã lưu dấu trong tôi khiến tôi chẳng thể nào quên được.
5 năm yêu nhau có thể nói là quãng thời gian đẹp nhất của hai đứa. Mọi người đều mừng cho tôi bởi có được người yêu hiền lành, chân chất. Bạn bè bảo, mẫu người như vậy sẽ hợp với tôi vì tôi là người sống dung dị, chân thành.
Chúng tôi kết hôn với hai bàn tay trắng. Thậm chí, đám cưới xong tôi phải gom hết số tiền vàng gia đình cho để đem bán lấy tiền trả nợ đám cưới cho nhà chồng.
Một năm sau, con gái bé bỏng của chúng tôi cất tiếng khóc chào đời trong căn nhà trọ trên thành phố mà chúng tôi thuê. Bố mẹ tôi ở tỉnh xa, lại đang công tác nên mẹ chồng lên ở cùng và giúp vợ chồng tôi trông nom cháu.
Video đang HOT
Ngày bà lên thành phố chăm con chăm cháu, tôi đón bà bằng niềm hân hoan và biết ơn vô hạn. Tôi thực sự không lấy làm phiền toái vì ngày còn ở nhà với bố mẹ đẻ, bà nội tôi cũng ở cùng. Bố mẹ và chị em tôi rất mực kính trọng nội.
Nhưng tôi đã lầm vì không phải người già nào cũng giống nhau. Từ ngày mẹ chồng lên ở cùng, cuộc sống của vợ chồng tôi đã đảo lộn hoàn toàn.
Đầu tiên là chuyện chồng tôi bận đi học đi làm tối ngày, mẹ chồng còn lạ lẫm với cuộc sống phố thị từ chuyên bếp núc đến chợ búa cũng như sử dụng máy móc trong nhà. Thế nên tôi còn đang ở cữ vẫn phải tự tay làm tất cả. Sau khi hết ở cữ, mẹ luôn lấy lý do không quen các thiết bị trong nhà nên việc nhà nghiễm nhiên vẫn là do tôi đảm nhiệm.
Bực nhất là khi chồng tôi đi làm về định lăn vào giúp vợ thì mẹ chồng nhất định ngăn lại. Bà bảo rằng: “Đàn ông phải lo việc lớn, không thể làm mấy việc… đàn bà!”. Chồng tôi thoạt đầu rất bất ngờ nhưng trước ánh mắt cương quyết của bà, anh cũng đành rút lui.
Lại thêm, lấy cớ lạ nhà không ngủ được, mẹ chồng tôi không cho con trai vào ngủ cùng vợ con. Bà bảo anh ra phòng khách nằm cùng bà cho bà đỡ buồn.
Ban đầu tôi ủng hộ việc chồng ngủ ở phòng khách vì nghĩ mẹ còn lạ lẫm. Thế nhưng sau này tôi mới biết, bà làm vậy vì không muốn con trai ngủ cũng phòng với vợ ở cữ vì sợ con trai bà ngu đi và yếu sinh lý?! Với lại, bà sợ con trai phải đêm hôm thức giấc pha sữa cho con nhỏ mà vất vả và hao mòn cơ thể.
Con dâu ở cữ, mẹ chồng đã không giúp gì được cho con thì thôi. Đằng này, cứ đến 2 ngày cuối tuần, căn nhà trọ 22m nhà tôi như một cái chợ. Bà gọi điện cho các cháu ruột, cháu họ đến phòng trọ của tôi nấu nướng, ăn uống.
Nếu như trước đây tôi thích tụ tập cho vui thì khi có con nhỏ chuyện ấy quá thường xuyên khiến tôi mệt mỏi và không thoải mái. Nhất là khi các cháu về, lại chỉ có một mình tôi cặm cụi dọn bãi chiến trường bày ra.
Hơn nữa, cả đông người quá, con tôi cũng ngủ không ngoan và hay bị giật mình vì tiếng trò chuyện, cười đùa của bà và các cháu. Tôi mở lời nói với chồng để anh góp ý cho mẹ bớt gọi cho các cháu tụ tập thì chồng trách tôi ích kỉ và khăng khăng nếp sống quê anh tình cảm vậy.
Thời điểm này, kinh tế gia đình tôi vô cùng khó khăn vì có thêm con nhỏ và chồng tôi lại đi học lên cao hơn. Con được 3 tháng tuổi tôi phải nhận làm thêm sổ sách tại nhà. Con 4 tháng tuổi, tôi đi làm trở lại nhưng lương kế toán tại công ty nhỏ cũng không được bao nhiêu. Vì thế, hết giờ làm tôi cũng nhận làm thêm đến 9 giờ tối mới về.
Song mệt mỏi về thể xác đến đâu tôi cũng chịu được. Nhưng những mệt mỏi về tinh thần với mẹ chồng làm tôi tủi thân và ức chế.
Thời gian gần đây, thấy con dâu làm thêm giờ về muộn, tối nào hễ về đến nhà, tôi cũng thấy mẹ chồng đang đợi tôi. Thấy dáng tôi dắt xe về là bà lại bắt đầu chửi rủa: “Anh chị đưa tôi lên đây để hành tôi thế này à? Cả ngày ôm con cho như ô sin rồi mà đến 9h tối vẫn chưa được ăn tối”.
Mà khổ, tôi có bắt bà đợi vợ chồng tôi về ăn cơm đâu. Sáng nào trước khi đi làm, tôi cũng chuẩn bị thức ăn tinh tươm cho cả 2 bữa. Bà chỉ việc vi sóng lại là có thể ăn rồi. Vợ chồng tôi cũng bảo bà cứ ăn cơm trước, không phải đợi 2 con về. Song bà nhất định không ăn tối trước nhưng cứ thấy con dâu về là chửi bới ầm ĩ. Những lúc như vậy, tôi phải cố nhịn và xin lỗi bà. Một tay bế con, một tay nhanh chóng lo dọn dẹp cơm nước cho mẹ chồng ăn.
Tại sao phụ nữ cứ quàng thêm cái thiên chức làm vợ, làm dâu, làm mẹ là lại thấy mệt mỏi và ức chế thế này chứ? (Ảnh minh họa)
Mới đây nhất, bên họ hàng nhà chồng có người phải nằm viện. Vợ chồng tôi bảo đi thăm song còn bận công việc chưa thu xếp vào thăm được ngay. Mẹ chồng tôi tỏ rõ vẻ không hài lòng ra mặt. Bà bảo thẳng với con dâu: “Cái loại dâu không biết đến nguồn gốc, họ hàng”.
Bà còn phàn nàn với hàng xóm: “Thằng Ph. nhà tôi số khổ. Nó lấy được con vợ xấu người xấu cả nết”. Tôi nghe lại được ấm ức lắm nhưng chẳng dám đôi co lại vì sợ lại ầm nhà.
Mấy hôm nay, cứ đi làm về nhà, tôi lại thấy mặt mẹ chồng nặng như đeo đá. Tôi thực sự mệt mỏi nên chẳng còn muốn hỏi bà tại sao lại vậy. Tại sao phụ nữ cứ quàng thêm cái thiên chức làm vợ, làm dâu, làm mẹ là lại thấy mệt mỏi và ức chế thế này chứ?
Theo VNE
Gái phố khổ sở làm dâu quê
Vừa đón dâu về nhà, tôi đã phải thay vội quần áo để rửa 30 mâm bát đĩa mới dọn.
Tôi là con út trong nhà nên từ nhỏ đã quen được bố mẹ chiều chuộng, ít khi phải động chân động tay vào bất cứ việc gì. Bởi vậy, tôi hay rất ỷ lại việc nhà cho mẹ nên chẳng làm được trò trống gì. Tôi nấu ăn thì tệ, bát đũa, xoong nồi không rửa ẩu thì cũng sứt mẻ, vỡ là chuyện thường tình. Bố mẹ tôi vẫn thường mắng mỏ: "Sau này về nhà chồng chưa nổi ba hôm người ta đã lót tay lá chuối dắt ra khỏi cửa". Tôi chỉ cười xòa trước câu nói đó bởi tôi luôn nghĩ rằng, cũng còn lâu lắm mới đến cái ngày ấy. Hơn nữa, con gái bây giờ hiện đại, bố mẹ chồng cũng trẻ, cũng hiện đại, chắc gì đã bắt con dâu làm việc nhà? Tôi cứ nghĩ mọi việc đơn giản và vô tư như những gì vẫn diễn ra hàng ngày, xung quanh cuộc sống không bị bó buộc của tôi.
Năm cuối đại học, tôi bắt đầu có cảm tình với một bạn nam khoa khác. Anh hơn tôi hai tuổi, chững chạc và tâm lý. Tôi thích mẫu người đàn ông biết lo cho gia đình bởi tôi vốn không phải là đứa con gái đảm đang, chăm chỉ. Duy chỉ có điều anh sinh ra và lớn lên ở quê, còn tôi gái "phố" nên có đôi chút khác nhau.
Từ nhỏ, tôi đã quen với lối sống phóng túng, ít bị gò bó từ phía gia đình. Còn anh sinh ra trong một gia đình có học, nề nếp với đủ những nguyên tắc sống. Nhưng "Ghét của nào trời trao của nấy", tôi yêu ngay phải một anh trai làng với những yêu cầu chuẩn mực về người phụ nữ Việt Nam: con gái thì phải "đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên", phải biết "nữ công gia chánh"... Anh không bắt tôi phải làm theo khuôn mẫu đó nhưng vẫn thường ý tứ nhắc nhở tôi như vậy bởi, bố mẹ anh đều là những người có học thức, gia giáo.
Mặc dù ghét những lề thói nhưng tôi lại vô cùng yêu anh. Đã bao lần tôi quyết tâm học để thay đổi bản thân nhưng càng học lại càng tệ bởi nó đã ngấm vào máu, ăn sâu vào tôi tự bao giờ. Dù có ghi nhận những thay đổi tích cực của tôi nhưng anh cũng đành phải "bó tay" bởi không dễ gì đào tạo tôi trong một sớm một chiều. Nhưng cuối cùng, đám cưới của chúng tôi cũng diễn ra suôn sẻ thuận lợi bởi, những lần ra mắt bố mẹ anh, tôi đều cố gắng che giấu thật tốt những khiếm khuyết của bản thân mình.
Làm dâu quê quả là một khó khăn đối với cô gái phố như tôi (Ảnh minh họa)
Nhưng điều gì đến cũng sẽ phải đến. Những ngày đầu làm dâu tôi đã không lường trước được những công việc nhà. Ngay sau khi đón dâu về nhà chồng, tổ chức ăn cỗ xong, tiệc trà xong xuôi, tôi lập tức phải thay quần áo để rửa 30 mâm bát. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi rửa nhiều bát đến như vậy. Sau khi rửa xong, vừa tủi thân vì phải xa bố mẹ gần một trăm cây số, vừa mệt mỏi vì phải rửa hàng đống bát đũa để chứng minh nàng dâu đảm đang, tôi khóc nức nở trước sự ngạc nhiên của mấy đứa em đang rửa bát cùng. Chắc ai cũng nghĩ rằng, tôi tủi thân vì đang nhớ nhà nhưng thực sự tôi thấy sốc khi lần đầu tiên mình phải dọn dẹp nhiều đến thế. Chưa kể trong lúc rửa bát, tôi đã nhỡ tay đánh vỡ tới gần chục cái bát con khiến đám em của tôi cũng phải trợn tròn mắt vì bất ngờ.
Hôm sau, tôi đã bị gọi dậy từ lúc mờ sáng để đi chợ cùng mẹ chồng, làm bữa cơm thân mật gọi là "lại mặt" với họ hàng. Ra chợ, cái gì tôi cũng thấy hay bởi chợ quê nhiều đồ lạ mắt hơn chợ phố. Tôi la cà hết hàng cháo trai, rồi sang hàng bánh đúc chấm tương...món gì tôi cũng muốn thử khiến mẹ chồng tôi cũng đành phải chiều cô dâu "phố".
Cả buổi sáng hôm đấy, ngoài việc nhặt rau, rửa rau, tôi không phải lo bất cứ việc gì. Có lẽ sau buổi tối hôm trước, mọi người cũng đã bắt đầu nhận ra bản chất của dâu mới nên ai cũng bảo tôi cứ đi dạo cho khuây khỏa, việc bếp đã có người lớn làm hết rồi. Dù bớt lo một chút nhưng tự bản thân tôi cảm thấy mình có chút vô dụng, thừa thãi tay chân bởi vô tình tôi đã làm mất mặt nhà chồng trước họ hàng, làng xóm.
Lên Hà Nội, tôi quyết định đi học một lớp nữ công gia chánh để nâng cao kỹ năng, tay nghề quyết tâm nấu cho bố mẹ chồng một bữa cơm đàng hoàng tử tế, sửa đổi lại bản thân. Nghĩ lại mấy ngày làm dâu ở quê rửa bát thì bát vỡ, rán nem thì nem cháy khiến tôi vô cùng xấu hổ... Nhưng cũng chính vì điều đó khiến tôi có quyết tâm hơn để học nữ công gia chánh.
Sau ba tháng học nấu ăn, cuối cùng bố mẹ chồng tôi cũng đã có được một bữa cơm lành, canh ngọt do cô con dâu mới nấu. Tôi cảm thấy trong lòng phấn khởi, có chút thích thú và vô cùng hạnh phúc khi được mọi người trong gia đình thưởng thức và tấm tắc khen ngon.
Theo VNE
Quý bà hồi xuân "Dạo này cứ đặt mình xuống là tôi mơ thấy 'cảnh ấy'. Lão nhà tôi thì ngáy khò khò, sao mà khó chịu. Lâu lắm rồi không 'gì', chẳng nhẽ giờ lại lay lão dậy để...". Chồng Phương thỉnh thoảng lại hỏi: "Bà dạo này bị sao ấy nhỉ? Ai đụng chạm gì bà mà cứ cáu kỉnh, gằm gè chồng con thế?"....