Anh cầu hôn tôi nhưng vẫn lén lút đi với người khác
Tôi không hoàn toàn tin tưởng anh nên bí mật tìm hiểu về mối quan hệ của hai người, họ nhắn tin, gọi điện hàng ngày, những dòng tin nhắn yêu thương mùi mẫn.
Tôi đau khổ không biết có nên làm đám cưới với anh hay không.
Tôi là kế toán văn phòng, anh là tài xế xe tải đường dài cho công ty vận tải. Tôi và anh là đồng hương, quê tôi và nhà anh chỉ khác huyện, cách nhau gần 30 km. Nhờ mai mối chúng tôi tìm hiểu nhau, lúc đầu tôi chỉ nghĩ cứ làm quen, dù sao thêm một người bạn thì bớt đi một kẻ thù. Suy nghĩ của tôi khi đến với anh chỉ có vậy, nhưng đúng là không ai biết trước được điều gì.
Sau gần một năm anh kiên trì theo đuổi, mỗi chuyến đi của anh nhanh thì 7 đến 10 ngày, có khi nửa tháng, tình yêu của chúng tôi lớn dần qua những cuộc điện thoại và những lần anh về đến TP HCM lại vội vã hẹn uống cà phê. Bên tôi anh tỏ ra rất vui vẻ, dẫn tôi về phòng anh (anh sống chung cùng mấy đứa em), dẫn đi thăm anh em họ hàng, anh cũng nói với tôi về chuyện đám cưới.
Tôi chưa có tình cảm nhiều với anh nhưng nghĩ anh 37 tuổi, cái tuổi mà người đàn ông mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, tôi cũng chỉ cần người đàn ông như anh làm chỗ dựa cho đời mình.
Video đang HOT
Chuyện bắt đầu từ khi anh kể cho tôi nghe vấn đề tình cảm của anh. Cách đây gần 6 năm, anh quen cô gái ngoài Hà Nội, làm thợ uốn tóc, đã có gia đình, sống cùng ba mẹ chồng và chồng nhưng anh chồng không có khả năng có con.
Cô đến với anh để xin đứa con (theo lời anh nói), hai người qua lại một thời gian cô ta vẫn không có con, đi khám hóa ra cô bị tắc ống dẫn trứng. Vợ chồng cô đi thụ tinh nhân tạo rồi sinh được hai đứa con trai đến nay được gần một tuổi.
Hiện hai người vẫn qua lại mỗi khi anh ra Hà Nội, cô kia biết anh quen tôi và sắp cưới nhưng hai người vẫn không dừng lại. Anh nói hoàn cảnh cô ấy tội lắm, chồng không ra gì, mình cô phải lo lắng mọi việc trong gia đình và con cái.
Anh nói sau khi cưới tôi sẽ chuyển qua chạy đường ngắn, không ra Hà Nội nữa, có vợ con rồi nhiều cái phải lo, từ từ không gặp nhau nữa sẽ quên cô ấy.
Tôi không hoàn toàn tin tưởng anh nên bí mật tìm hiểu về mối quan hệ của hai người, họ nhắn tin, gọi điện hàng ngày, những dòng tin nhắn yêu thương mùi mẫn. Chưa bao giờ anh nhắn cho tôi như vậy.
Vừa rồi anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Chúng tôi đã tính đến chuyện đầu năm sẽ tổ chức đám cưới nhưng lòng tôi vẫn chưa đi đến quyết định cuối cùng, sợ sau này nếu anh không quên được cô ấy thì tôi sẽ khổ. Tôi thương anh rất nhiều nên đắn đo suy nghĩ. Mong nhận được lời khuyên từ các anh chị.
Theo PNT
'Chồng à! Em không phải trụ cột gia đình'
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng.
"Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi nhỏ lửa biết đời nào khê" - đôi khi em ước gì vợ chồng mình cứ lớn tiếng, để em có cơ hội "bớt lời" và cảm nhận được ngọn lửa ấm áp vẫn nhen lên trong gia đình mình. 4 năm rồi, chính sự im lặng của anh làm em khao khát một điều không giống ai - những cuộc "chiến tranh" giữa chúng ta.
Em đi qua nhiều mối tình. Anh theo đuổi em hơn 5 năm thầm lặng. Thời trung học, những rung động đầu đời với cậu bạn cùng lớp rồi đến khi em vào đại học, trước những săn đón của các cậu bạn cùng khóa, em cũng cà cỡn, chẳng từ chối ai và cũng không đến với ai. Anh biết, nhưng im lặng và âm thầm quan tâm như một người anh, một người yêu không chính thức. Bạn bè hỏi, em bảo "anh hàng xóm", chưa bao giờ nhận anh là bạn trai. Đó là khi em vào năm 3 đại học, em bận bịu với bài vở, bạn bè, gần như quên hẳn anh. Anh giận, không liên lạc, em mới thấy mình như mất một báu vật. Em quáng quàng tìm kiếm và chấp nhận làm "người yêu chính thức của anh".
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng. Trong những cuộc chơi với bạn bè em, anh cứ thế tháp tùng bên cạnh, không ý kiến, không phàn nàn. Em nghĩ, tính anh hiền lành hiếm thấy, em càng "có phước" hơn người. Cưới nhau, chúng ta có một gia đình nhỏ tương đối ổn định, đủ để hãnh diện với bạn bè. Em nghĩ, hạnh phúc thật giản đơn, sẽ chẳng có sóng gió nào khi anh thì quá cục mịch, ít nói, còn em thì trầm tĩnh và không thích tranh cãi...
Nhưng em nhầm. Chính sự lặng im, kiệm lời bất chấp tình huống của anh đã biến thành "liều thuốc độc" ngấm vào lòng em, làm em trở thành con người cộc cằn, thường xuyên tuôn những lời độc địa chỉ muốn để anh lên tiếng phản bác. Anh không thay đổi. Anh giao hết mọi quyết định vào tay em chỉ với câu nói "em muốn sao thì làm vậy!". Mẹ bệnh, em là người quyết định nằm bệnh viện nào; Tivi trong nhà hỏng, em là người quyết định mua nhãn hiệu nào; Mở tài khoản ngân hàng, cũng em là người quyết định chọn ngân hàng nào, gởi bao lâu; Tệ hơn, chuyện mua bảo hiểm, chọn trường cho con cũng chính em là người đắn đo, suy nghĩ một mình. Đứng trước những vấn đề đó, nếu được hỏi, anh cứ "bản cũ soạn lại", không ý kiến, rồi im lặng lên nhà ngồi xem thời sự.
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. (ảnh minh họa)
Em tự hỏi, anh vô tâm, xem là chuyện nhỏ nên hời hợt để em lo, hay anh không xem trọng gia đình mình, hoặc giả anh là người đơn giản và dễ tính, nên thế nào cũng được? Anh quan tâm đến vấn đề xã hội, quốc gia ở tận đâu đâu. Anh kể với em rành mạch rằng có bao nhiêu bé chết vì vắcxin, những nước nào đang đói khổ vì chiến tranh, nhưng tuyệt nhiên chưa nghe anh dặn dò theo dõi con kỹ khi đi tiêm ngừa... Sao thế anh ơi?
Bốn năm rồi, trước sự im lặng của anh, em "bất đắc dĩ" trở thành trụ cột gia đình và là một "người hùng" gánh vác mọi thứ. Anh đều đặn mang hết lương tháng về nhà, rồi hài lòng để em đưa lại vài triệu chi tiêu hàng tháng. Có khi trong ví hết sạch tiền tiêu, anh cũng im lặng, không hề hỏi em để em đưa tiền. Em tự thấy thương anh thì nhét tiền vào ví anh, không thì anh cứ thế mà chịu. Sao thế anh ơi?
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. Anh cũng lặng im không nói, không giải thích, lẳng lặng dìu em lên giường ngủ. Anh không biết, em thèm biết bao nhiêu được anh cằn nhằn, được cãi vã rồi giận hờn nhau để có cơ hội làm lành và thấy cuộc hôn nhân của chúng mình còn nhiều thiếu sót mà phấn đấu, lấp đầy những khoảng trống. Thà như thế em sẽ vui vẻ chấp nhận hơn là củi lửa lạnh tanh, ngôi nhà chẳng có tiếng nói, âm thanh gia đình ngoài những suy nghĩ tiêu cực và sự thổn thức trong lòng em.
Câu nói "im lặng là vàng" giờ đây trở thành hố sâu ngăn cách vợ chồng mình. Đôi khi em nghĩ, anh có phải đang ở trọ trong ngôi nhà này, anh đã lạc nơi nào rồi, làm sao đưa anh về đây?
Theo VNE
"Rủ" tôi có thai xong, anh có người mới Anh phũ phàng dẫn tới trước mặt tôi người con gái anh yêu, anh bảo, đó là cô gái anh lựa chọn. Nhiều lần anh dụ dỗ tôi có bầu Yêu nhau được 2 năm, chúng tôi đã có tình cảm gắn bó thân thiết. Tình yêu những ngày đầu thật mặt nồng, nhiều kỉ niệm đẹp. Chúng tôi yêu thương nhau hết...