Anh cần một người vợ đoan chính!
Con xin lỗi! Nhưng con chỉ mới sang Pháp có sáu tháng. Và, nếu như con đi đằng đẵng suốt hai năm thì sao ạ? Chẳng nhẽ con sẽ phải nuôi con cho người đàn ông khác sao?
Đã bao năm trôi qua, cuộc sống của mỗi người giờ đây đều đã khác nhưng, câu chuyện của vợ chồng Hải vẫn khiến không ít người thân và bạn bè của họ phải bàng hoàng khi nhớ đến.
Ngày ấy, Hải và Thương đến với nhau trong sự vun vén, ủng hộ của cả hai gia đình. Sau gần một năm cưới nhau, Hải được cơ quan cử sang Pháp để quản lý công ty con ở bên ấy. Dẫu biết cảnh vợ chồng son đang mặn nồng phải sống xa nhau là điều rất khó, nhưng họ vẫn yêu thương nhau và hứa sẽ chung thủy, son sắc tình nghĩa vợ chồng.
Nào đâu, trong một lần gặp lại bạn cũ, Thương đã gặp lại Phan Anh, mối tình đầu của cô từ thời học Đại học. Tình cũ không rủ cũng về, hai người họ lại lao vào nhau, yêu nhau như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra trong cuộc sống của họ. Và rồi, họ lại bắt đầu hẹn hò, bắt đầu yêu đương, bắt đầu từ cái nắm tay thật chặt cho đến nụ hôn nồng nàn, say đắm,… Và, dường như họ cố tình quên đi tất cả: người vợ hiền của anh ở nhà, người chồng tội nghiệp của Thương ở Pháp, gia đình, họ hàng và những lời đàm tiếu của bạn bè và đồng nghiệp.
Hải ở Pháp nhưng dường như mọi thông tin về vợ, anh đều nắm rất rõ. Từ khi nghe phong thanh về chuyện Thương thường đi lại với nhân tình, Hải đã nhờ bạn bè thuê một thám tử tư để theo dõi “hoạt động” của cô vợ yêu quý của mình. Mặc dù đêm nào anh cũng gọi điện về cho vợ, đêm nào anh cũng được nghe những lời nói ngọt ngào và sự ân cần, quan tâm của vợ… nhưng dường như những tình cảm của anh dành cho vợ đã không còn mặn nồng như trước.
Sáu tháng công tác ở Pháp, anh xin về Việt Nam nghỉ phép và không thông báo trước cho gia đình. Ngày anh về, người đầu tiên anh muốn gặp không phải là cô vợ yêu của mình, cũng chẳng phải gia đình thân thích… và anh đã đến thẳng cơ quan của anh chàng thám tử tư để nhận lấy một số tấm “ảnh độc” mà anh ta đã mất công theo dõi vợ mình trong suốt mấy tháng qua!
Thương đã có một khoảng thời gian lãng mạn bên người tình
Đợi mãi đến 10 giờ đêm vẫn chưa thấy vợ về. Hải đi ra, rồi lại đi vào, lên gác hút thuốc, rồi lại ra sân hóng gió. Gần 12 giờ đêm, một chiếc xe ô tô đậu trước ngõ nhà mình và cô vợ duyên dáng của anh bước ra khỏi xe của người đàn ông lịch lãm ấy… Đang ngoảnh mặt lại bịn rịn chia tay với nhân tình thì Thương hoảng hốt khi nhìn thấy Hải đứng trước mặt mình.
- Anh… anh về lúc nào? – Thương lắp bắp.
- Anh về từ chiều, nhưng đợi mãi không thấy em về. Cũng sợ em đang bận việc gì đấy nên anh không dám gọi.
- Sao anh không báo trước cho em? Sao anh lại về đột ngột như thế này?
- Anh về… Hình như em không vui?
Video đang HOT
- Không… em vui lắm! Anh vào nhà đi! Em sẽ nấu cái gì đấy cho anh ăn nhé!
- Anh ăn bên nhà bố mẹ lúc tối rồi. Em vào nhà nhanh kẻo lạnh.
…
Chưa bao giờ hai người cảm thấy căn phòng ngủ của mình bức bối như thế này cả. Trong bóng đêm tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Hải và tiếng sụt sùi khóc của Thương.
- Anh à! Em xin lỗi…
- Về chuyện gì?
- Sao anh không hỏi ” Em đi đâu về? Đi với ai? Và, tại sao lại về muộn?”
- Thì anh đã nhìn thấy em bước xuống từ xe của Phan Anh rồi. Em đi đâu, làm sao anh có thể quản lý được nếu như anh đang ở Pháp?
- Em xin lỗi! Tha thứ cho em nha anh! Em đã làm chuyện có lỗi với anh! Nhưng, em hứa… em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa – Thương khóc nức nở.
- Chẳng nhẽ, những gì bạn bè anh nói đều là sự thật? Anh đi chưa đầy một tháng, vậy mà ở nhà em đã hẹn hò với người đàn ông khác. Tại sao lại như vậy hả em?
- Em xin lỗi…
- Thôi! Em ngủ đi! Đừng bận tâm nữa… Có gì mai vợ chồng mình nói chuyện tiếp. Anh mệt mỏi lắm rồi!
…
Đêm thứ hai. Hải vẫn nằm im như một pho tượng. Chưa bao giờ, cô thấy sự im lặng của chồng lại đáng sợ như thế này? Thương vòng tay qua người anh, nhỏ nhẹ:
- Anh à! Tha thứ cho em, anh nhé!
- Anh sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện nếu như em thật lòng thú nhận với anh những gì đã xảy ra sau khi anh sang Pháp.
Thương “ngoan ngoãn” kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện nhưng cô đâu biết, đấy là một “kế hoạch” đã được Hải vạch ra từ trước…
Hôm sau, vợ chồng Thương tổ chức bữa liên hoan nho nhỏ mời hai bên gia đình nội ngoại đến dự vì ngày kia, Hải đã phải sang Pháp để tiếp tục chuyến công tác của mình. Trong bữa cơm, mọi người chuyện trò với nhau rất vui vẻ, ai cũng mừng cho vợ chồng Hải và Thương đã cố gắng để có được những thành công như ngày hôm nay.
Nếu như Hải ở Pháp đằng đẵng hai năm thì Thương sẽ ra sao khi cô luôn được người tình chăm sóc?
Dường như mọi việc diễn ra đều rất tự nhiên. Trong lúc cả hai gia đình đang ngồi uống nước và chuyện trò rôm rả, Hải đứng dậy thưa: “Con có một câu chuyện muốn thưa với bố mẹ hai bên gia đình!” và Hải đi về kệ tủ, ngồi xuống mở đầu đĩa trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
” Khi anh sang Pháp được hai tuần, em được đám bạn cũ rủ rê đi uống nước và hát karaoke. Trong bữa liên hoan ấy, em đã gặp lại Phan Anh… Ban đầu, em chỉ có một chút cảm giác nuối tiếc cho mối tình đầu ngày xưa… Nhưng rồi, em cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại như vậy nữa… Cũng chỉ vì thiếu thốn tình cảm và sự gần gũi, yêu thương của anh nên em đã không kiềm chế được những cám dỗ ngọt ngào khi ở bên anh ấy. Chúng em thường xuyên hẹn hò nhau cho đến khi anh bắt gặp…”.
Sau khi những lời “thú nhận” của Thương dừng lại, anh mở tủ và lấy ra một loạt ảnh đưa cho mọi người: “Đây là những tấm hình con nhờ bạn con chụp hộ ạ!”
Thương nào đâu biết, đấy là những tấm hình cô cùng Phan Anh cùng sánh bước vào nhà nghỉ ở ngoại thành Hà Nội và “vui vẻ” với nhau trên bãi biển Đồ Sơn. Khi mọi người được mắt thấy, tai nghe, Hải lẳng lặng ngồi xuống, lịch sự thưa chuyện với bố mẹ vợ.
- Bố mẹ à! Cách đây hơn một năm, gia đình con cũng đã đến nhà bố mẹ để xin cưới Thương cho con. Và hôm nay, cũng trước mặt hai gia đình mình, con muốn xin phép bố mẹ, cho chúng con được ly hôn. Con biết, đây không phải là quyết định dễ dàng nhưng chắc chắn, sẽ là quyết định đúng đắn nhất cho chúng con!
- Ai trong đời chẳng một lần vấp ngã… Thương cũng vậy thôi! Cũng vì hoàn cảnh vợ chồng xa cách nên đã đẩy Thương vào trường hợp ấy. Con phải bao dung một chút, con à.- Bố Hải nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Con xin lỗi! Nhưng con chỉ mới sang Pháp có sáu tháng. Và, nếu như con đi đằng đẵng suốt hai năm thì sao ạ? Chẳng nhẽ con sẽ phải nuôi con cho người đàn ông khác sao? Con không thể chấp nhận được một người vợ như vậy! Chúng con sẽ ly hôn trước khi con tiếp tục sang Pháp công tác.
- Đấy cũng là lỗi một phần của mẹ. Cũng do mẹ không dạy dỗ nó nên người. Nhưng mẹ hiểu, đàn ông khó có thể tha thứ cho những lỗi lầm ấy của vợ mình. Con hãy quyết định theo ý của con. Bố mẹ sẽ không giận con đâu. – Mẹ Thương vừa nói, vừa khóc trong sự đau khổ, bẽ bàng…
Thương đã nghe được tất cả câu chuyện từ đầu đến cuối. Cô không ngờ được chồng mình lại có thể theo dõi và biết tường tận mọi chuyện như vậy! Giờ đây, cô chỉ biết lặng lẽ khóc trong sự nuối tiếc, xót xa và xấu hổ.
Không có lý do gì để Thương không kí vào giấy ly hôn được nữa! Hải chỉ muốn trả lại sự “tự do” cho cô và anh cũng nhường lại tất cả gia sản trong gia đình và ngôi nhà anh đã cố gắng gây dựng bằng chính sức lao động của mình cho Thương…. tất cả những gì quý giá nhất trong gia đình, anh đều dành cho Thương hết.
Đã gần 5 năm trôi qua. Nhưng câu chuyện của vợ chồng họ đã để lại cho chúng tôi không ít suy ngẫm và ám ảnh. Người trách Hải quá nhẫn tâm khi nói chuyện với bố mẹ vợ, kẻ thì khen anh bản lĩnh khi đã dám vạch trần sự thật trần trụi của Thương trước mặt hai gia đình… nhưng, đấy cũng là bài học quý giá cho những cô vợ không đoan chính và dẽ xiêu lòng trước những cám dỗ như Thương.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì đó là anh
Em không biết viết gì, nói gì chỉ biết lúc này đây em rất buồn. Suốt mấy tháng nay em đã không thể quên được anh, quên đi một người đã quan tâm đến em như đối với những người con trai khác, tại sao nhỉ? Đã rất nhiều lần em tự hỏi mình như vậy, các cuộc gặp gỡ với những người con trai khác, cũng giống như anh đã từng nói với em hiện tại "chúng chẳng có ý nghĩa gì".
Ngày đầu tiên em và anh gặp nhau là trong công việc, cái ngày hình ảnh về anh không đọng lại một chút gì trong em, vậy mà sao bây giờ em lại thế này cơ chứ, ngồi đây viết và nghĩ về anh.
Giờ đây em nhận thấy mình thật ngốc nghếch và nông cạn. Trong suốt thời gian chúng ta gặp nhau chắc là em đã làm cho anh mất nhiều thời gian và vô nghĩa phải không? Thời gian đó em chỉ biết nhận những tình cảm của anh giành cho em, anh thấy em vô tâm lắm phải không?. Nhưng anh có biết, trong lòng em đã thay đổi rất nhiều, em đã nghĩ đến anh rất nhiều, tất cả những điều anh nói về bệnh của mẹ anh, về những ngày anh, gia đình anh vất vả trước căn bệnh của mẹ, về những người trong gia đình anh, về các cháu, về bạn bè của anh, về công việc em đều vẫn nhớ, vẫn nghĩ và em thấy chúng ta có quan điểm, cách suy nghĩ giống nhau chỉ có điều lúc đó với bản tính của mình em đã không thể thể hiện ra cho anh biết thôi, em đã nghĩ em có thể và sẵn sàng chia sẻ những điều đó với anh.
Anh có biết, trong em có hai con người luôn tồn tại, một con người cởi mở, vui vẻ và vô tư trước mọi người nhưng đó chỉ là đánh lừa, để mọi người không nhìn em với ánh mắt thương hại mà thôi. Em, một con người phía trong chứa đầy nỗi đau, thấm thía được sự mất mát, luôn cảm thấy cô đơn, luôn mong muốn được chia sẻ, được giãi bày. Với anh, em nghĩ em đã tìm thấy người có thể chia sẻ.
Anh biết không, Nỗi đau khi nghĩ và nói về bố với em vẫn vậy, mặc dù đã 5 năm trôi qua kể từ khi bố mất. Em đã kìm nén, che giấu cảm xúc, nỗi cô đơn, mất mát và những giọt nước mắt trước mọi người, luôn tránh nhắc đến bố và em đã làm được điều đó rất xuất sắc. Vậy mà, khi anh ở bên, em nói chuyện về bố, em vẫn khóc nhưng trong lòng em đã cảm thấy đỡ đau xót hơn, vì em đã tìm thấy sự đồng cảm, sự tin tưởng, sự ấm áp mà anh mang đến.
Em vẫn nghe bài hát "Vì đó là em" do Quang Dũng hát đó, anh còn nhớ đã nói gì với em về bài hát đó không nhỉ? Em vẫn nhớ, nhớ rất rõ cả những điều khác anh đã nói và em chắc chắn rằng tình cảm anh giành cho em là thật lòng, nhưng tại sao nó lại ra đi nhanh như vậy nhỉ?
Em ước gì có thời gian có thể quay lại để em có thể biểu lộ tình cảm của em dành cho anh nhiều hơn hay anh có thể kiên nhẫn với em hơn một chút biết đâu mỗi quan hệ của chúng ta sẽ không như thế này, em sẽ không cảm thấy buồn chán như bây giờ. Nhưng tất cả chỉ là điều ước không thể xảy ra phải không? Anh nói chuyện với em như một người bạn khó thế à?
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Bắt ghen" Thuở bé, thi thoảng tôi lại được má dắt theo để đi "bắt ghen". "Đối tượng" có thể là cô công nhân vẻ ngoài dễ coi, có thể là cô bán quán có hoàn cảnh đáng thương, cũng có thể là một cô nhân viên văn phòng tình cờ quen biết ba tôi qua công việc... Ba tôi không say mê đắm đuối...