Anh ấy yêu em hay là tiền nhà em?
Em đã từng bị xâm hại khi còn nhỏ và anh ấy chấp nhận chuyện đó. Nhưng gần đây em có cảm giác rằng, anh ấy đến với em chỉ vì nghĩ gia đình em giàu có.
Em thấy mình thật may mắn khi anh ấy chấp nhận quá khứ của em (Ảnh minh họa)
Có lẽ từ khi sinh ra em đã bị số phận an bài với nỗi khổ. Khi em nhỏ gia đình em rất lục đục. Ba em là người đàn ông không phải của gia đình. Mặc dù nhà em rất giàu có nhưng các cả mấy anh chị em trong nhà đều không có điều kiện được đi học. Ba em không cho đi vì cho rằng học nhiều cũng không để làm gì. Mẹ em lại là người phụ nữ nhu nhược nên không thể thay đổi được bố. Cũng may các bác hàng xóm thấy em có tố chất nên xin ba em cho em đi học. Ba cho đi nhưng để đi học được em đã phải tự bươn chải lấy.
Khi em mới 5 tuổi, cái tuổi còn quá nhỏ để hiểu chuyện em đã bị một người thân trong dòng họ xâm hại. Lúc đó em cũng không hiểu được chuyện ấy khủng khiếp đến nhường nào. Nhưng khi trưởng thành em mới hiểu mình đã phải chịu đựng một nỗi đau khổ tột cùng.
Năm nay em 24 tuổi, đủ trưởng thành để có một gia đình cũng như một tình yêu cho riêng mình. Nhưng ám ảnh về một gia đình đau khổ, về bản thân khiến em thấy không có đủ tự tin để có thể chấp nhận một ai đó. Và em cũng không tin có một người nào đó có thể chấp nhận mọi thứ về con người cũng quá khứ của em.
Rồi em cũng tìm được một người. Em để ý đến anh vì anh rất đàng hoàng, không tỏ ra trăng hoa bên bọn con gái như đám con trai em vẫn thấy. Càng ngày em càng để ý đến anh ấy nhiều hơn và em em đã yêu anh ấy. Em cảm thấy ông trời thật tốt với mình vì cuối cùng anh cũng đáp lại tình cảm của em.
Em sợ một ngày nào đó anh sẽ phát hiện ra mọi chuyện sẽ rời xa em nên em đã kể cho anh nghe mọi chuyện, cả cái quá khứ đau buồn và đáng sợ đó. Anh chấp nhận tất cả và tình cảm của chúng em ngày càng sâu đậm hơn.
Video đang HOT
Mọi chuyện sẽ là rất tuyệt vời nếu không có một ngày, em phát hiện ra một điều anh ít hơn em 1tuổi. Trước khi đến với em anh đã có người yêu. Khi đến bên em là lúc anh đang suy sụp trong tình cảm. Người yêu của anh bỏ rơi anh vì anh quá nghèo, không thể chăm sóc cho cô ấy, hơn nữa anh còn học hơn hai năm nữa mới ra trường. Có lẽ cô ấy không đợi được trong khi cô ấy lại rất xinh đẹp và được nhiều người để ý.
Thỉnh thoảng em lại thấy anh buồn. Một người đàn ông tưởng chừng cứng rắn và từng trải qua những ngày tháng quân ngũ lại có thể rơi nước mắt thì chắc đó phải là thứ có tác động đến tâm lý nhiều lắm. Em biết được điều đó khi em đến chỗ anh bất ngờ mà không báo trước. Lúc đó em lờ mờ nhận ra rằng, em không thể thay thế được cô gái ấy.
Rồi một ngày em quyết định hỏi anh: “Nếu có một ngày cô ấy quay về và nhận lỗi với cậu thì cậu nghĩ sao?” anh nhìn xa xăm và trả lời rằng: “Người ta sẽ không trở về đâu.” Em cảm thấy buồn vì em biết anh vẫn chưa quên hẳn người ấy.
Anh thường hay gợi ý mời em về quê anh chơi. Anh nói khi về chứng kiến gia cảnh nhà anh em sẽ không còn yêu anh nữa. Nhưng với em tình cảm đâu phải là thứ có thể dùng tiền mua được. Hơn nữa em đủ tự tin mình có thể lo cho bản thân được không nhất thiết phải dựa dẫm vào gia đình nhà chồng hay khiến chồng phải khổ.
Em cũng nói với anh như thế và anh chỉ cười. Nhưng càng ngày em càng nhận ra, hình như anh rủ em về nhà anh không phải để xem nhà như anh nói. “Em có thể không đẹp bằng cô ấy nhưng em có nhiều điểm mà cô ấy không có” – đấy là những lời anh đã nói. Dù anh không nói thẳng sự thật, nhưng em thấy rõ có sự so sánh ở đó. Ý anh là em có bằng đại học và nhà em có điều kiện hơn nhà cô ấy.
Sinh nhật em, anh có tới tham gia nhưng không chuẩn bị quà. Cái em cần không phải là giá trị của món quà mà là sự quan tâm của người yêu đối với mình. Khi cả phòng em chờ đợi và không biết anh có chuẩn bị quà đúng như em đợi không? Vậy mà anh tới không hề có một món quà nào cả. Lúc đó em không biết phải nói và làm gì để khỏi xấu hổ vì tất cả các bạn đều biết anh biết rõ hôm đó là sinh nhật em (Anh ấy hỏi một bạn trong phòng).
Anh ấy có yêu em thật lòng không hay chỉ vì tiền (Ảnh minh họa)
Rồi một ngày anh nói với em rằng: “Nếu sau này không có con em nghĩ thế nào về chuyện này?”. Em không hiểu lắm nhưng có vẻ như anh khó có thể có con được. Em không biết chuyện này có ảnh hưởng nhiều hay không nhưng em tin nếu tình cảm đủ lớn thì chẳng có gì là không thể chấp nhận được. Vả lại giờ đây y học phát triển chuyện đó vẫn có cơ hội để chạy chữa.
Hôm trước, anh đòi về nhà em bằng được, em không đồng ý. Em nói thế nào anh cũng không nghe, trốn cũng không được nên em đành phải để anh về. Sau khi về tới nhà em, nghe mẹ em nói chuyện dường như anh cũng thấy nhà em không có điều kiện như anh nghĩ. Vậy là anh từ bỏ ý định không dẫn em về nhà anh nữa.
Em học về thương mại và mới ra trường, chật vật mãi cuối cùng cũng xin được một chân bán hàng. Em rất vui vì ít nhất cũng tự nuôi được bản thân. Giờ ra trường xin việc đâu phải là đơn giản. Khi em khoe với anh có vẻ anh không vui lắm. Anh nói “học gần 5 năm ra trường mà cũng chỉ như người chẳng đi học’”. Em thấy tình cảm dành cho em vẫn vậy. Nhưng điều đó có thể sai lầm, vì nó chỉ là cảm nhận của em mà thôi. Và với em đây lại là mối tình đầu, em thực sự khó khăn trong việc nhận biết tình cảm của người đó có thật lòng với mình hay không?
Em sống trong nỗi đau quá khứ lâu quá nên cũng không dễ chấp nhận người khác ngay được. Em cần lắm một bờ vai để nương tựa, một người để có thể ôm vào lòng nhưng em không cần nhiều hơn nữa. Ở cạnh người yêu, ôm hôn là chuyện có thể chấp nhận được vì dù sao chúng em yêu nhau cũng được một năm rồi. Nhưng em chỉ muốn ngồi cạnh và tựa vào vai anh mà thôi. Em không có hứng thú với ôm hôn hay cái khác. Có phải em mắc bệnh gì không?
Gia đình em ngăn cản chuyện tình cảm của em. Lí do là vì anh trẻ tuổi hơn em, gia đình lại nghèo, còn học hơn 2 năm nữa, trong khi đó em lại không còn trẻ gì. Em không lo vấn đề tài chính vì có thể giải quyết được. Cái mà em lo lắng là người ta có thật lòng yêu em hay không? Sau này nếu người con gái đó trở về hoặc một cô gái nào khác giống cô ấy, anh sẽ ra đi vậy thì em đau khổ vô cùng. Khó khăn lắm em mới chấp nhận được một người đàn ông, em không nghĩ là em có thể chấp nhận được người khác nữa.
Theo VNE
Bao giờ em mới quên được anh?
Em mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh nghĩ về người đàn ông mà em đã dành trọn trái tim mình.
5 năm rồi, 5 năm qua, trải qua bao sóng gió, bao thăng trầm, cuộc sống của em cũng luôn biến động, chỉ có một điều, hình ảnh của anh không phai mờ trong trái tim em. Em vẫn một lòng một dạ nhớ về anh như ngày xưa vậy.
Với người khác, có thể họ sẽ cho em là kẻ ngu ngốc khi ôm mộng mãi một mối tình như vậy. Nhưng anh à, chỉ có ai từng yêu, từng trải qua những cuộc tình chân thành mới cảm nhận được sự khổ đau của người con gái như em. Em đã yêu anh quá nhiều để rồi, khi anh phản bội em, em chẳng thể nào mở lòng với ai được nữa.
Suốt thời gian chia tay nhau, em đã khóc ròng rã 3 tháng trời, em đóng kín cửa, giam mình trong phòng, không tiếp xúc với một ai. Vì em không muốn nhìn thấy người khác và cũng không muốn họ thấy khuôn mặt ỉu xìu, khó chịu của em. Em thật lòng không thể tiếp chuyện được ai, không thể nào cười được. Chỉ cần em thức là em nghĩ tới anh, là em lại đau lòng và khóc. Anh không thể cảm nhận được tình yêu của em, không thể cảm nhận được em yêu anh nhiều thế nào đâu. Vì khi anh ra đi, anh đã không còn yêu em nữa.
Anh đã dành tình cảm cho người con gái khác, người con gái xinh đẹp và giàu có hơn em. Trong mắt anh, em chỉ là một kẻ qua đường, em không còn giá trị nào nữa khi anh đã buông bao nhiêu lời yêu thương, hạnh phúc. Em đã níu kéo anh, van xin anh, dù biết đó là hành động đớn hèn, nhưng em không thể làm khác. Vì em cảm thấy, mình không thể nào sống thiếu anh.
Anh có vợ, có con, còn em vẫn cô đơn một mình. Tìm một người đàn ông để em yêu hết lòng, dành trọn trái tim mình thật sự là quá khó. (ảnh minh họa)
Và rồi, thời gian trôi đi, mãi tới mấy năm sau em mới dám tin là anh đã có vợ. Anh cuối cùng cũng cưới người con gái đó. Vì đó là người mang lại cho anh hạnh phúc, ấm no, mang lại cho anh cuộc sống giàu sang, không như những gì anh sẽ có với em. Em biết, ai cũng mong muốn cho mình có một cuộc sống hạnh phúc, giàu có nhưng một người đàn ông mà dựa vào người phụ nữ của mình để phất lên thì thật không đáng mặt đàn ông đâu anh ạ. Biết vậy mà em không thể nào quên được anh.
Nhiều khi em còn tưởng anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để đến 5 năm qua, em vẫn mang hình bóng của anh. Nhiều khi muốn quên mà không thể nào quên được. Em nhớ anh đến quay quắt con tim. Em không dám tin là em đã mất anh mãi mãi.
Anh có vợ, có con, còn em vẫn cô đơn một mình. Tìm một người đàn ông để em yêu hết lòng, dành trọn trái tim mình thật sự là quá khó. Nhưng, em phải lấy chồng, còn phải sinh con, làm sao bây giờ anh? Chẳng lẽ ông trời lại khiến em trở thành người không ra gì sao, lại khiến em sống một cuộc đời không hạn phúc, toàn là khổ đau và nước mắt sao? Anh à, bao giờ anh mới ra khỏi trái tim em, bao giờ hình bóng anh mới thôi lảng vảng bên cạnh em. Em thật lòng mệt mỏi quá rồi, em muốn quên anh, quên mãi mãi, để em có thể mở lòng yêu thương một ai đó và bên người đó trọn đời! Làm ơn hãy ra khỏi trái tim em đi anh, 5 năm rồi, quá đủ để em quên một người, đừng hành hạ em thêm nữa!
Theo VNE
Ngán... Tết đến tận cổ! Những ngày Tết là niềm vui đối với người này nhưng lại là nỗi ám ảnh của người khác. Người lớn mong đến Tết để được ăn ngon, mặc đẹp, có thời gian nghỉ ngơi, du lịch. Trẻ con mong Tết để được đi chúc ông bà, cô chú... rồi nhận lì xì. Tuy nhiên, với nhiều người, Tết là nỗi ám ảnh,...