Anh ấy là đàn bà
Hậu đám cưới, điều khiến Mai thất vọng nhất là chồng cô ngày càng trở nên… đanh đá.
Dù đã lên dây cót rằng sẽ có nhiều thói xấu của đối phương mà cô phải chấp nhận nhưng Mai không tránh khỏi sững sờ. Long – chồng cô – ngày nào là một anh chàng ngọt ngào, ga lăng thì giờ lộ rõ hình ảnh của một bà “hàng tôm hàng cá”.
Cứ buổi chiều đi chợ, Mai đều cố gắng lựa đồ ngon, nấu những món chồng thích. Nhưng Mai vừa bước chân về đến cửa, Long đã chặn lại, giở các túi thức ăn vợ mua ra xem. “Em mua bao nhiêu tiền một lạng thăn này. Đưa đây để anh cân lại”, Long vừa nói vừa xách túi thịt đặt lên bàn cân trong bếp.
“Giời ạ, nó cân thiếu cho em rồi đây này. Mà thịt mua sao trông xỉn màu thế. Em mua 25 nghìn à?”. Nghe chồng nói vậy, Mai nói chữa: “Em mua quen nên bà ấy để rẻ thôi”. Nào ngờ Long rỉa róc: “Mua phải chọn thật kỹ càng, lấy cái tươi cái ngon. Làm cái gì cũng úi xùi. Quen với biết thì để làm gì. Thời buổi này chả tin bố con thằng nào cả. Em gà mờ thế thì cái con mụ bán thịt đấy vớ bẫm”. Mai nghĩ thầm, “có vài nghìn thì vớ bẫm nỗi gì”. Thấy Long quá chi ly nhưng cô biết không thể đối đáp lại miệng lưỡi của chồng nên đành im lặng cho yên cửa yên nhà.
Những điệp khúc chê bai, thuyết giảng cứ lặp đi lặp lại khiến Mai phát chán – Ảnh minh họa
Đến bữa cơm, Long hết chê món này mặn, món kia xào chín kỹ quá rồi chỉ dẫn Mai phải làm thế nọ, thế kia. Hai tai Mai lùng bùng suốt bữa, cô cố và cho xong bát cơm rồi đứng dậy, bỏ mặc chồng chưng hửng. Có mỗi bữa cơm tối để hai vợ chồng được vui vẻ bên nhau nhưng cuối cùng lại trôi qua nặng nề và mệt mỏi đến vậy. Rồi đồ đạc trong nhà, Mai tự mua thì Long thể nào cũng sẽ không ưng ở một điểm nào đó, chả bao giờ Long hài lòng với lựa chọn của vợ.
Video đang HOT
Những điệp khúc chê bai, thuyết giảng cứ lặp đi lặp lại khiến Mai phát chán. Cô đành nghĩ ra một kế. Mai bảo chồng. “Đợt này cơ quan em nhận thêm mấy dự án nên phải đi làm về muộn. Anh cầm tiền đi chợ cho em nhé. Anh thích món gì thì nấu, còn em ăn gì cũng được tất”. Kỳ thực, Mai ở lại cơ quan chơi trồng rau, bắt sâu trên Facebook hoặc hẹn bạn đi mua sắm đến 7h mới về.
Từ việc chợ búa, Mai rừa dần cả việc mua sắm cho chồng. Thói chê bai của Long cũng chả vì thế mà thuyên giảm, hàng ngày vẫn những điệp khúc: “Cái con mụ hàng rau gian thế, nghìn rưởi một mớ rau, mình đưa hai nghìn mà không thèm trả lại. Mai phải nhắc mới được”, “Cái chai giấm này mới mở mà đã có váng rồi, bọn bỏ mẹ làm ăn thế nào không biết…”. Nhưng đối với Mai, cô không phải là “mục tiêu” của Long như trước thì cũng là điều nhẹ nhõm lắm rồi. Đó là chuyện ở nhà, nhưng ra đường Mai cũng nhiều phen bẽ mặt vì chồng.
Mấy hôm Mai ho suốt, chồng chở đi khám. Vừa vào đến nơi, Long đã nhanh chân chen lấn xếp sổ, còn huých cả vào người một cụ già. Mọi người đều nhìn Long rất khó chịu. Quay lại chỗ Mai, Long chỉ một bác đứng tuổi oang oang với vợ: “Thời buổi này còn ai mặc quần ống loe nữa chứ. Quê đến thế là cùng”. Long nói khá to, khiến người đàn ông kia quay phắt lại nhìn. Mai ngượng chín mặt, kéo áo Long thẽ thọt: “Họ mặc gì kệ họ. Họ lớn tuổi rồi lại ở quê ra. Mà không phải anh cũng quê Thanh Hoá đấy à mà còn chê ai”.
Ngồi một lúc, Long nhăn nhó: “Mấy bà bác sĩ này làm ăn lâu thế không biết” rồi sấn ra chỗ xếp sổ, lật lên xem sắp tới lượt Mai chưa. Cô y tá nhắc: “Anh ra ngoài kia, đến lượt sẽ gọi”. Long không nghe, vẫn vào lật tìm sổ cho bằng được. Mấy bác sĩ và y tá bên trong phòng tỏ ra rất bực mình, mắng Long: “Anh đi ra ngoài. Phải đeo khẩu trang vào vì đây là khoa truyền nhiễm”. Tưởng Long sẽ im lặng làm theo, ai ngờ anh vênh mặt lên cất giọng the thé đầy thách thức: “Không đeo đấy, làm gì được nhau nào”. Nghe vậy, các bác sĩ đều phẫn nộ đứng dậy. Trông thấy cách hành xử, Mai ngồi im như thóc, cúi gằm mặt. Lát sau hé mắt ngẩng lên, thấy chồng ngúng ngẩy bỏ ra ngoài, Mai mới thở phào nhẹ nhõm. “Ơn trời, Long không quay lại đây, không các bác sĩ lại biết anh là người nhà của cô thì đến ngượng”.
Theo GĐVN
Đầu năm dẫn vợ đi chúc Tết mà tôi gặp ngay 2 trận bẽ mặt
Tôi lấy tay thúc nhẹ vào tay vợ, thế mà vợ vẫn chẳng hiểu ý tứ gì cả.
Vợ tôi cái gì cũng giỏi ngoại trừ việc ăn nói. Việc nấu một đám tiệc như tiệc sinh nhật, đám giỗ với vợ tôi chỉ là chuyện nhỏ. Vợ tôi nấu ăn, trang trí món ăn cực kì ngon và đẹp mắt. Chính tôi gục ngã cũng vì tài nghệ nấu ăn của cô ấy.
Bố mẹ tôi cũng thích con dâu lắm. Cứ nhà nào có đám giỗ, đám tiệc là mẹ tôi lại bảo vợ xin phép nghỉ làm đi cùng bà. Tới đó bà lại để vợ tôi trổ tài và nhận được hàng tá lời khen ngợi. Nhưng trước khi đi đâu, mẹ tôi đều phải dặn dò vợ tôi cách nói chuyện cho hợp lòng người khác.
Tính vợ tôi rất thẳng, thẳng đến vô duyên. Có lần mẹ tôi dẫn vợ đi dự tiệc sinh nhật cháu họ. Vợ tôi lao vào bếp nấu nướng như một thói quen. Nhưng người ta chưa kịp khen đã phải ngả nghiêng vì độ vô tư của vợ tôi.
Mẹ tôi về kể lại mà vẻ mặt bà chẳng biết là đang cười hay mếu. Mẹ nói vợ tôi đang chiên tôm xù thì thấy chị họ tôi giã mắm. Hình như không vừa mắt, vợ tôi nói thẳng: "Chị giã mắm cứ như giã cá ấy. Nhìn cách chị pha mắm đã không ngon rồi". Chị họ tôi nóng mặt nên bỏ luôn không làm nữa. Trong bữa cơm, vợ tôi còn chê món cá kho tộ của một chị khác là quá mặn. Nói chung cô ấy cứ nói kiểu "ta đây biết hết" khiến ai cũng không ưa.
Vợ tôi thẳng tính đến vô duyên. (Ảnh minh họa)
Dịp Tết này là Tết đầu tiên vợ tôi ở nhà chồng. Cô ấy lo chu toàn mọi thứ. Mấy năm trước nhà tôi đều mua chả nem, thịt làm sẵn cho nhanh vì không muốn mẹ vất vả. Năm nay có vợ tôi, mọi thứ thay đổi hẳn. Vợ tôi làm thịt bò ngâm giấm, làm chả thủ, nem chả, bánh chưng, dưa kiệu, mứt dừa. Món nào cũng đầy ắp, ăn vào thích mê vì ngon.
Nhưng cái tôi lo nhất chính là cái miệng của vợ. Và đúng là tôi không lo xa. Ngay mùng 1 Tết, tôi đã được dịp bẽ mặt với mọi người vì dẫn vợ đi chúc Tết cùng.
Nhà đầu tiên tôi dẫn vợ đến là nhà chú thím tôi. Vừa vào nhà ngồi, thím tôi đã dọn lên món me rim đường thím tự làm. Vợ tôi ăn thử một quả rồi buông ngay lời chê mà tôi chưa kịp nhắc. "Me này thím làm ngọt quá, rim quá chín nên me cũng teo hết nhìn chả ngon gì hết". Thím cười cười nhưng có vẻ không được vui.
Tôi và mọi người nhiều lúc đỡ không nổi những lời vợ nói. (Ảnh minh họa)
Lúc về, tôi dặn vợ nhớ chú ý ăn nói đừng để đầu năm mà mất lòng. Vợ dạ vâng ngoan lắm. Thế mà tới nhà tiếp theo, vợ tôi làm tôi thêm một trận bẽ mặt.
Chẳng là em họ tôi đang tuổi dậy thì nên rất thích mặc đồ trắng đen. Vợ tôi vừa thấy em mặc cái váy trắng đi từ cầu thang xuống thì nói thật to: "Tết nhất mà em mặc váy như váy tang thế kia? Con gái phải ý tứ chứ em".
Em họ tôi bất ngờ lắm. Vì đang tuổi lớn nên nó chẳng biết kìm chế cảm xúc như người trưởng thành. Nó nói luôn: "Chị vô duyên nhỉ? Em thích mặc gì là chuyện của em chứ. Liên quan gì đến chị?".
Vợ tôi sững người, mặt mày cứ đỏ lên vì tức và ngượng. Anh chị tôi phải nói đỡ cho không khí bớt căng thẳng. Em họ tôi trước khi đi còn liếc mắt nhìn vợ tôi kiểu chẳng ưa.
Trên đường về, vợ tôi cứ mắng nó hỗn xược. Nhưng vợ tôi lại không nhận ra cái sai trong cách ăn nói của chính mình. Tôi mệt mỏi quá. Phải làm sao để vợ tôi ăn nói ý tứ hơn đây?
Theo Afamily
Khủng hoảng vì suốt Tết nhà chồng chỉ 'ăn ăn uống uống' Truyền thống "đoàn kết - vui vẻ" trong nhà tôi càng dâng lên cao khi không khí Tết đến xuân về ngập tràn ngõ xóm. Nhưng với tôi là nỗi ám ảnh, đến mức ngủ cũng giật mình. ảnh minh họa "Làm dâu nhà này thì xác định phải vất vả" - mỗi lần Tết đến là tôi nhớ như in lời mẹ...