Anh ấy đã bất chấp tự trọng dùng sức mạnh để ‘trấn áp’ tôi
Tôi đang là sinh viên năm 4, vào năm thứ 3 tôi có nói chuyện phiếm với một người trên mạng để xả stress, tôi và người đó chưa từng gặp nhau bởi không xác định với người ta và cũng chỉ coi đó như một người bạn ảo, chẳng có ý nghĩa gì cả. Sau một thời gian người đó thích tôi, tôi từ chối, cũng không liên lạc lại vì bận việc học hành.
Trong khoảng thời gian gần đây, tôi gặp chuyện buồn, người yêu đi xa, chúng tôi phải chia tay nhau mãi mãi. Tôi rất chán nản và thất vọng, lại vào Yahoo, thấy người đó vẫn nói nhớ tôi. Trong lúc buồn chán tôi đã chia sẻ cho anh chuyện của mình và người yêu, anh đã an ủi tôi. Những ngày tiếp theo anh xin số điện thoại, mong muốn có thể nói chuyện như những người bạn, tôi đồng ý. Nhắn tin qua lại nhưng tôi không hề có tình cảm gì, chỉ coi như một người bạn. Sau một thời gian anh hẹn gặp, ban đầu tôi không muốn vì thực sự không có ý định tiến xa, cùng lúc đó tôi biết sự thật người yêu không hề ra đi mà chỉ nói dối vì đã yêu một người khác. Quá buồn phiền và thất vọng, tôi quyết định gặp anh bạn kia để cho thoải mái về tâm lý. Buổi đầu tiên và thứ 2 chúng tôi chỉ gặp nhau trong công viên, nói chuyện lịch sự. Tôi cũng nghe anh kể về gia đình, cảm thấy anh gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống. Anh cũng có một quá khứ không được tươi đẹp, nhưng tôi chấp nhận và mong muốn có thể giúp anh có niềm tin vào cuộc sống. Qua nói chuyện, tôi biết anh có nhiều tính xấu như nghiện thuốc lá, khi uống rượu vào không thể kiểm soát được mình, thêm nữa, thấy anh cũng yếu đuối và hết lòng với bạn bè.
Tôi xin anh để về nhưng không được, anh bắt tôi phải ở qua đêm nhưng tôi không đồng ý.(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Có một lần anh rủ tôi đi uống rượu cùng bạn, đó là lần đầu tiên tôi sợ hãi khi chứng kiến cơn say của anh. Anh không thể kiểm soát mình, liên tục nói yêu tôi và còn quỳ xuống để cầu xin tình yêu nữa. Tôi đưa anh vào nhà nghỉ, đợi lúc anh ngủ rồi bỏ về, để lại 250.000 đồng tiền phòng. Sau lần đó anh nói rất yêu tôi, tôi nói nếu anh hứa bỏ được rượu và thuốc lá, tu chí làm ăn, tôi sẽ cố gắng mở lòng. Anh đồng ý, hứa sẽ nghe lời. Tôi cố gắng quan tâm và lắng nghe anh nhiều hơn. Được vài ba ngày anh cũng làm việc rất chăm chỉ và vui vẻ, rồi mọi chuyện lại xảy ra. Một người bạn cũ rủ anh đi nhậu, sau buổi nhậu, anh nói dối tôi ra gặp để trả tiền. Nhìn thấy anh say lè nhè, lại còn nói dối, tôi rất tức giận, mắng anh và đòi chia tay.
Lúc này anh như một người khác, đập các quán bên đường, ném đồ vào người đi đường và chửi tục. Tôi rất sợ hãi, liền kéo anh đến một vỉa hè vắng người, ngồi ở đó cho anh đỡ say, tôi hỏi địa chỉ nhà để gọi xe đưa anh về nhưng anh không chịu. Anh cầu xin, khóc lóc, bảo tôi đừng chia tay và nếu chia tay anh sẽ tự vẫn, anh còn đi ra giữa đường như muốn chết vậy. Sau đó kinh khủng hơn, anh kéo tôi đến một nhà nghỉ, lôi tôi lên phòng, trên đó có một mảnh kính bị vỡ, anh liền đập ra và bảo sẽ cùng chết. Tôi xin anh để về nhưng không được, anh bắt tôi phải ở qua đêm nhưng tôi không đồng ý. Tôi nói rõ ràng với anh về mọi chuyện, còn nói dối yêu anh ta chỉ vì tiền, nhưng anh vẫn không hề thay đổi, từ khóc lóc cầu xin đến dọa nạt.
Anh bảo nếu không yêu được tôi thì anh sẽ giết tôi rồi tự sát. Tôi lấy tay giằng mảnh thủy tinh nên bị đứt tay, sau đó cầu xin anh hãy tha cho tôi. Lúc đó anh như một con người khác vậy, rồi anh bắt đầu đòi “quan hệ”, dùng sức mạnh để trấn áp tôi. Tôi bảo nếu như tôi đồng ý thì từ nay sẽ chia tay và hãy cho tôi về nhà, anh đồng ý. Tôi bị cưỡng hiếp trong sự ê chề, nhục nhã, rồi bỏ đi trong sự đau đớn, mấy hôm nay anh liên tục gọi điện nhắn tin, nhưng tôi không nghe máy. Tôi rất sợ bị trả thù, giờ nên phải làm sao đây. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Afamily
Em trao cho anh tình yêu, chứ không phải cái bánh 'bóc' để 'trả tiền'
Tôi trao anh tình yêu, nên chỉ muốn nhận về tình yêu. Tôi không phải cái bánh để anh "bóc" rồi trả tiền". Những gì anh đã tặng, tôi xin gửi lại, vì ở đó chẳng có tình yêu.
Người đàn ông cao ngạo trong anh có lẽ đang tự hỏi, sức mạnh nào khiến tôi từ bỏ anh như vậy? Cũng đúng thôi, vì trong mắt mọi người, anh là hình mẫu lý tưởng cho một tấm chồng. Biết bao cô mong ngóng anh còn không được. Thế nên cái chuyện tôi bỗng dưng bỏ anh là điều khiến nhiều người ngạc nhiên lắm. Nhưng đó là điều khiến tôi khác họ. Tôi không phải cái bánh, để anh "bóc" rồi "trả tiền". Tôi cần tình yêu, thứ tình yêu đích thực. Khi anh không làm được cho tôi điều đó, thì tôi ra đi mà chẳng cần đòi hỏi bất cứ điều gì.
Tôi còn nhớ, khi tôi nói lời chia tay, anh đã đặt lên bàn một xấp tiền coi như "đền bù tuổi xuân" vì tôi và anh đã gắn bó bên nhau và tôi trao cho anh tất cả. Tôi cảm thấy thật khinh bỉ anh và thêm tiếc nuối những năm tháng mình đã dành cho anh. Anh coi tình yêu và sự dâng hiến của tôi chỉ là một món đồ và giờ, dù anh không thể có được nó, anh vẫn cao ngạo chi một khoản tiền để "bồi thường thiệt hại". Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến anh không đáng được yêu thương rồi.
Tôi không phải cái bánh để anh bóc ăn rồi trả tiền. Những gì anh đã tặng, tôi xin gửi lại vì ở đó chẳng có tình yêu. (Ảnh minh họa)
Anh mua cho tôi nhiều thứ, anh chi nhiều khoản tiền cho tôi khi yêu nhau và nhiều người nghĩ rằng tôi sung sướng khi có được anh. Tôi thừa nhận là tôi đã hạnh phúc khi bên một người đàn ông sành điệu và giàu có như anh. Nhưng lý do yêu anh hoàn toàn khác. Tôi nghĩ anh hiểu tôi, yêu thương tôi thật lòng. Tôi lên giường với anh không phải vì những món đồ chất chồng mà anh mua cho tôi. Đơn giản vì tôi nghĩ, anh là người đàn ông mà tôi yêu. Thế nhưng anh đã làm gì? Anh không ngừng mua cho tôi những món đồ đắt tiền và coi nó như thước đo thể hiện tình yêu. Cái tôi cần là những điều khác, là sự quan tâm dịu dàng, là sự ân cần và săn sóc... Còn anh, hoặc là anh quá bận cho những điều đó hoặc là anh nghĩ tiền bạc có thể thay anh làm mọi việc. Thế nên thờ ơ, anh hờ hững, anh phó mặc mọi thứ cho tiền.
Tôi đã nghĩ mình có thể thay đổi anh, nhưng tôi đã lầm. Vốn dĩ vị trí của tôi trong lòng anh không nhiều như tôi nghĩ. Vì thế mà tôi ra đi... Giống như người ta nói, tôi bỏ đi một "chĩnh gạo" tốt mà tôi đã từng "sa chân" vào. Nhưng tôi không tiếc nuối. Tôi đi tìm người đàn ông đích thực yêu thương tôi bằng trái tim chứ không phải vì tiền. Tôi gửi lại anh những món đồ mà anh mua tặng. Anh có nhận thấy rằng chúng còn nguyên không? Bởi vì tôi không muốn lợi dụng, không muốn nhận từ anh bất cứ thứ gì ngoại trừ tình yêu. Mà tình yêu thì anh đã không thể mang lại, nên tôi gửi trả những món đồ anh nhân danh tình yêu tặng cho tôi.
Thế đấy, anh cười và nói tôi sĩ diện hão khi chê tiền. Anh nói tôi cứ nhận chúng coi như đền bù những năm tháng tôi gắn bó và dâng hiến cho anh, nhưng anh đã lầm. Tôi làm thế vì tình yêu, dù có là thứ tình yêu mê muội và ngộ nhận nhưng là tình yêu không vụ lợi. Tôi không yêu anh và lên giườngvới anh vì những thứ đó nên giờ tôi gửi lại. Tôi trao anh tình yêu, nên chỉ muốn nhận về tình yêu. Tôi không phải cái "bánh" để anh "bóc" rồi "trả tiền". Những gì anh đã tặng, tôi xin gửi lại vì ở đó chẳng có tình yêu.
Theo Afamily
Làm kẻ thứ ba có trái tim 'say nắng' đặt lên đầu Trong một lần phỏng vẫn xin việc tại một công ty nọ, tôi đã gặp anh. Anh là người đứng đầu công ty ấy. Trong một bộ đồ màu trắng lịch lãm, anh đã làm trái tim tôi lộn nhào bởi tôi vốn rất yêu màu trắng. Anh hỏi tôi rất ít, chỉ dùng ánh mắt nhìn chăm chú khi tôi trả lời...