“Ăn xong”… anh sẵn sàng đạp đổ
Anh hỏi tôi về mối quan hệ với người trước đã đi đến mức nào, có những cử chỉ gì, ở đâu? Và tôi đã thật thà kể cho anh nghe những cử chỉ thân mật của tôi và bạn cũ ở nhà mình… dù chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Tôi là một cô gái 22 tuổi, có học thức, hiền lành và trầm tính, sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Bạn bè xung quanh ai cũng nói tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và bình yên vì với tính cách của tôi thì tôi xứng đáng được như thế. Nhưng trong tôi, tôi luôn cảm thấy lo sợ, cảm thấy muốn trốn tránh và không có niềm tin vào cuộc sống sau này.
Năm 18 tuổi tôi đã yêu một người bằng tuổi. Đó là người tôi luôn lắng nghe và chia sẻ. Rồi cứ thế trở nên thân thiết và gọi đó là tình yêu. Người ấy đối xử với tôi khá tốt, dù bằng tuổi nhưng luôn nhường nhịn tôi. Và cũng có lẽ vì trước đó chúng tôi đã rất thân nên tôi vẫn thường xuyên làm nũng, đòi quà người đấy như một đứa trẻ. Nhưng được 16 tháng thì chúng tôi chia tay, là lần chia tay thực sự sau rất nhiều lần nói chia tay rồi lại quay lại.
Sau đó không lâu tôi đã yêu một người khác hơn tuổi tôi. Tôi và anh biết nhau được hơn một năm vì học cùng lớp đại học nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Sau này anh nói vì anh để ý đến tôi nên đã chủ động tiếp cận Còn tôi thì bị ấn tượng với anh bởi anh luôn nói anh yêu gia đình, mọi thứ anh làm đều vì gia đình. Và vì thế tôi đã yêu anh.
Có lẽ tình yêu ấy đã đến quá nhanh chăng? Đi ăn với nhau được một vài lần thì anh đưa tôi về nhà trọ của anh và anh đã có những cử chỉ thân mật với tôi. Cứ lần sau thì mức độ lại cao hơn lần trước. Rồi trong lúc đó, anh hỏi tôi về mối quan hệ với người trước đã đi đến mức nào, có những cử chỉ gì, ở đâu? Tôi kể hết với anh tất cả, kể cả chuyện người đó từng về nhà tôi và có những cử chỉ thân mật ở đó nhưng chưa lần nào đi quá giới hạn. Sau lần đó anh nói không sao cả và yêu tôi hơn vì tôi thật lòng. Còn tôi thì ngày càng tin tưởng anh hơn, tôi tin anh hơn cả những gì tôi nhìn thấy và nghe thấy, hơn tất cả những người xung quanh, hơn cả lý trí của mình. Nhưng cũng từ đó, anh không đưa tôi đi chơi như những cặp đôi khác mà đưa tôi về nhà trọ của anh nhiều hơn.
Cứ mỗi lần sau thì mức độ “gần gũi” của anh lại hơn lần trước (Ảnh minh họa)
Tôi giống như một con búp bê để mặc anh làm những điều mình muốn dù không hề thấy thoải mái. Anh dùng đủ mọi cách để làm “chuyện đó” với tôi, khi không thành công, anh bắt tôi phải oral sex. Chúng tôi yêu nhau gần một năm thì anh nói chia tay trong sự ngỡ ngàng của tôi. Trong tình yêu với anh, tôi đã luôn chiều theo ý anh, luôn bỏ qua mọi sự vô tâm của anh. Anh thờ ơ, không nhắn tin, không gọi điện, tôi liên lạc thì không nhấc máy nhưng tôi vẫn bỏ qua. Anh gia trưởng, làm sai không bao giờ nhận lỗi mà ngược lại tôi luôn là người xin lỗi trước, tôi cũng bỏ qua. Anh mải mê tụ tập bạn bè mà sẵn sàng cho tôi leo cây vài tiếng đồng hồ mà không lời giải thích, tôi cũng bỏ qua. Chẳng hiểu từ bao giờ anh luôn đúng còn tôi luôn sai.
Video đang HOT
Đã bao nhiêu lần anh làm tôi rơi nước mắt nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẵn sàng bỏ qua cho anh tất cả. Vậy mà anh lại là người nói ra câu chia tay với tôi. Và cái lý do anh đưa ra là từ khi biết những chuyện tôi và người trước thì anh đã không còn yêu tôi nữa. Thật đau lòng! Vậy là anh đã lừa dối tôi suốt thời gian gọi là yêu nhau đó ư? Tôi và người cũ ư? Anh lấy tư cách gì để nói với tôi những điều đấy? Những lời nói của anh làm tôi thấy anh thật đáng sợ, thật phũ phàng. Tôi không thể tin nổi đây là người mà tôi đã yêu và tin hơn chính bản thân mình. Đấy là anh ư?
Chia tay anh một thời gian rồi nhưng lòng tôi chưa bao giờ được bình yên cả. Bình tâm lại và suy nghĩ về tất cả những gì đã trải qua, bằng lý trí của mình, tôi phát hiện ra những sự mâu thuẫn trong những lời nói của anh, trong hành động của anh và cũng biết được đánh giá về anh qua những người bạn khác. Tôi đã từng thấy căm ghét anh… nhưng giờ thì tôi chỉ còn cảm thấy ghê sợ anh thôi.
Tôi tự hỏi vì sao anh lại khiến tôi tổn thương như thế, thậm chí đến mức từng nhiều lần nghĩ đến cái chết vì nghĩ rằng trên đời này không có chỗ sự tồn tại của mình… vậy mà anh vẫn vui vẻ và tự tin nói rằng ,anh không thấy có lỗi với tôi trong khi tôi hằng ngày dằn vặt với chính mình? Giờ tôi đã cân bằng hơn trước nhưng vết thương anh gây ra vẫn còn nguyên đó.
Tôi cũng như những cô gái khác luôn mong muốn có một tình yêu và cuộc hôn nhân hạnh phúc, yên ấm. Bố mẹ không hề biết về 2 mối tình của tôi và luôn nhắc tôi về chuyện lấy chồng, chuyện con cái. Tôi thì luôn sống trong lo sợ và không dám nghĩ về tương lai. Có thể coi như tôi là một cô gái không còn trinh trắng nữa. Vậy thì tôi còn có thể có được hạnh phúc thực sự nữa không? Liệu người đàn ông nào có thể chấp nhận quá khứ của tôi và yêu tôi thật lòng không? Hay tôi lại gặp phải những người như anh? Sự hiền lành và chân thành dù thế nào cũng không thể thay thế cho quá khứ của tôi nữa rồi.
Giá như tôi đủ mạnh mẽ để luôn là mình và không bao giờ chấp nhận điều mình không thích, nhưng cái từ “Giá như” đó giờ đã quá muộn rồi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá như được làm lại...
Các câu hỏi như anh ta làm gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi và hai người đã có bao nhiêu lần với nhau, lần đầu tiên ở đâu? Và đề nghị tôi "Hôm nào đến nơi em và thằng kia làm lần đầu tiên ấy để "diễn" lại giống thế cùng anh".
Ảnh minh họa
Đọc tất cả những bài viết liên quan đến vấn đề trinh tiết, nghe nhiều những ý kiến khác nhau xoay quanh vấn đề này, ai cũng có ý đúng. Tôi cũng là một người phụ nữ "sống hết mình vì tình yêu" nên tôi đang phải trả giá cho điều đó,...
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, tuy nhiên tôi vẫn cố gắng học hành chăm chỉ với hy vọng sẽ là người kéo lại những "bất hạnh" của gia đình. Năm 19 tuổi tôi xa nhà lên thành phố học đại học, rồi yêu anh.
Người yêu tôi cũng là dân tỉnh lẻ, hai chúng tôi thường chia sẻ với nhau tất cả những khó khăn trong cuộc sống và học tập. Khi yêu được một năm, anh bắt đầu đòi hỏi tôi trao cho anh cái quý giá nhất của đời người con gái, tôi đã tìm mọi cách từ chối. Nhưng cứ mỗi lần như thế người yêu tôi lại giận dỗi, trách móc, và cho rằng tôi không yêu anh ấy, tôi không "hết mình" với tình yêu.
Tôi đã tìm đủ mọi cách để giải thích cho anh ấy hiểu với tôi trinh tiết nó quan trọng như thế nào, nhưng anh không chịu hiểu và cương quyết rằng nếu em giữ được trinh tiết thì sẽ không giữ được trái tim anh. Anh ta cũng nói thẳng quan điểm với tôi rằng, khi yêu anh là phải quan hệ tình dục trước hôn nhân,... vì thế cứ mỗi lần gặp nhau anh lại đòi hỏi tôi chuyện ấy.
Ảnh minh họa
Không thể từ chối mãi được, nên cuối cùng tôi cũng đã trao cho anh cái ngàn vàng. Cũng giống như traihaiphong và nhiều người đàn ông khác, sau khi chiếm đoạt được tôi người yêu tôi đã nhất quyết nói lời chia tay. Tôi cũng đã tìm đủ mọi cách để níu kéo tình yêu, nhưng có lẽ chẳng thể làm được gì khi đã mất đi cái "tem".
Những ngày sau đó, tôi luôn sống trong dằn vặt và lo lắng. Tôi cũng chẳng có đủ tự tin để làm quan hay mở rộng mối quan hệ với bất cứ ai. Thấy tôi xinh xắn, nhiều người cũng bảo sẽ giới thiệu cho tôi bạn bè, người quen, nhưng tôi đều từ chối. Vì tôi sợ, đêm tân hôn biết mình không còn trinh tiết họ sẽ khinh bỉ mình. Đã nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện đi vá cái ngàn vàng để giúp mình tự tin mở rộng các mối quan hệ xã hội, nhưng tôi cũng không biết sẽ làm ở đâu. Vì thế tôi cứ quay quắt trong những suy nghĩ, lo lắng về vấn đề trinh tiết, và khổ sở vì nó rất nhiều.
Buổi tối buồn chán, cũng chẳng hẹn hò với ai, nên tôi thường vào mạng chát và rồi tôi quen anh- người đàn ông cũng chính là chồng tôi bây giờ. Anh là người Bắc nhưng vô Nam làm việc, cứ thế dù chưa một lần gặp mặt nhưng tình yêu chúng tôi cũng đơm hoa, kết trái. Anh bảo, anh sẽ không quan tâm đến quá khứ của tôi, dù tôi có là người phụ nữ như thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ cưới tôi làm vợ,...
Để tôi yên tâm hơn anh cũng không ngần ngại kể với tôi về mối tình đầu của mình, người ấy kém anh 4 tuổi nhưng gia đình không đồng ý, nên hai người đã từng "sống thử" với nhau chừng 2 năm trước khi anh vào Nam làm việc.
Tôi cảm thấy yên tâm và hạnh phúc vì anh cũng đã từng "sống thử" với người khác thì chắc sẽ thông cảm cho hoàn cảnh của tôi. Tôi cũng rất tin vào tình yêu của anh dành cho mình, rồi anh cũng ra Bắc sau 1 năm quen tôi và chúng tôi làm đám cưới sau 2 năm quen và yêu nhau. Cứ tưởng mình là người con gái may mắn khi đã tìm được người đàn ông hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của mình, nhưng không phải vậy. Đêm tân hôn, sau khi đã "xong việc" anh bắt đầu tra hỏi tôi về "người cũ" của mình.
Các câu hỏi như anh ta làm gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi và hai người đã có bao nhiêu lần với nhau, lần đầu tiên ở đâu? Và đề nghị tôi "Hôm nào đến nơi em và thằng kia làm lần đầu tiên ấy để "diễn" lại giống thế cùng anh".
Chưa thể dừng lại ở đó, mỗi lần "xong việc" anh còn thường xuyên hỏi và bắt tôi phải so sánh xem anh và người tình cũ, "ai hơn, ai kém". Có hôm tôi im lặng thì anh bóp miệng tôi và bảo, "sao cô không nói ra được à, chắc thằng kia nó hơn tôi phải không". Rồi anh tìm mọi cách, uống cả chất kích thích để kéo dài thời gian quan hệ để chứng tỏ mình hơn hẳn "đối phương".
Tôi đã quá đau đớn với những sự tra tấn kiểu này, và cảm thấy mệt mỏi. Nhiều khi tôi muốn bỏ đi đâu đó thật xa, quên đi tất cả, nhưng hình ảnh những đứa trẻ con tôi lại níu giữ tôi quay trở về thực tại,... tôi vẫn phải sống, phải dày vò mỗi ngày, cũng chỉ vì tôi là người đàn bà không giữ được cái "ngàn vàng" cho chồng mình đến tận đêm tân hôn.
Nhiều khi tôi cứ nghĩ, giá như mình được làm lại, có lẽ mọi chuyện sẽ khác,...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Niềm tin ở đâu Nghĩ đến anh hai hàng nước mắt của nó lại chực tuôn ra, tim nó đau đớn vô cùng. Anh và nó yêu nhau, cách đây tròn 3 tháng anh ngỏ lời với nó, nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của nó và hôn lên trán nó nụ hồn đầu đời, đến bây giờ cũng vậy, anh vẫn yêu nó (anh nói vậy...