Ân nhân của những ‘hồn ma’
Thấm thoắt đã hơn 20 năm, hàng trăm thi thể bệnh nhân AIDS đã trở nên thơm tho, sạch sẽ hơn khi sang thế giới bên kia nhờ vào tấm lòng nhân ái của bà Đông.
Một con nghiện chưa tròn 20 tuổi qua đời vì AIDS, người nhà đùn đẩy nhau không ai dám nhúng tay khâm liệm vì sợ lây bệnh. Thương cảnh người chết thân thể tanh nồng mụn nhọt, một người hàng xóm đã đề nghị gia chủ đun một nồi nước ấm rồi tắm rửa, khâm liệm cho người vắn số.
Hơn 20 năm qua, bà Đông đã khâm liệm cho hàng trăm người chết vì AIDS
“Tính từ cái lần đầu tiên ấy, đến nay tôi đã khâm liệm cho hàng trăm người bị chết vì AIDS”, bà Bùi Thị Đông (Gia Lâm, Hà Nội) bùi ngùi nhớ lại.
Người mẹ đau khổ
Bà Đông bán hàng nước ở chợ Nhật Tân (Tây Hồ, Hà Nội). Vừa bán nước bà vừa quản lý, lau dọn khu nhà vệ sinh ở chợ. Một ngày làm việc của bà bắt đầu từ 3 giờ sáng và kết thúc khi trời nhá nhem tối. Những nỗi cực nhọc khổ đau trong cuộc đời khiến gương mặt tận tụy ấy có thêm nhiều nếp nhăn, mái tóc bạc trắng nơi đỉnh đầu.
Người phụ nữ với dáng vẻ mạnh mẽ đầy nghị lực, không nề hà trước công việc ai cũng né tránh ấy bật khóc nghẹn ngào khi kể về gia đình mình. Hóa ra, sau cái công việc đầy cao cả, an ủi nhiều số phận không may mắn là một cuộc đời bất hạnh. Hơn 20 năm trước, con trai lớn của bà Đông nghiện ma túy nặng. Xoay xở tìm cách cai nghiện cho con, người phụ nữ ấy bàng hoàng khi nhận kết quả xét nghiệm con trai mình dương tính với HIV. Đau khổ này chưa làm khô dòng nước mắt bà lại hay tin con trai thứ hai của bà cũng nghiện hút và cũng mang trong mình căn bệnh thế kỷ.
Video đang HOT
Mặc dù biết cái chết đang rập rình mạng sống của các con nhưng bà Đông vẫn lặn lội sớm hôm làm lụng để kiếm tiền đưa các con đi cai nghiện. Có lẽ do chán nản, thất vọng về các con nên chồng của bà Đông đã tìm đến với người đàn bà khác.
Nỗi đau đớn không được sẻ chia của người vợ, người mẹ khiến bà Đông nhiều lần muốn tìm đến cái chết nhưng không thành. Từ đó, bà quyết tâm sống mạnh mẽ hơn. “Khi không kiếm đủ tiền ăn uống, thuốc men cho những đứa con tật bệnh, tôi phải lén đi bán máu. Nhưng đến giờ phút này tôi đã mất hết, chồng mất, con dâu, con trai lần lượt ra đi“, bà Đông nói trong nước mắt.
Khâm liệm cho hàng trăm người “ra đi” vì AIDS
Sau lần bà Đông tắm rửa và khâm liệm cho con trai người hàng xóm chết vì AIDS, nhiều người xung quanh bảo bà bị lây AIDS nhưng bà bỏ ngoài tai lời đồn ác ý đó. Bà chia sẻ: “Lúc đó tôi nghĩ, thằng nhỏ bằng tuổi con tôi, vẫn hay chơi với con tôi, nó lầm lỡ nên mắc bệnh. Mình phải chia sẻ với số phận bất hạnh đó chứ”. Kể từ đó, hễ nghe tin có người bị AIDS quanh đó không ai chăm sóc, bà lại tận tụy đun nước từ chợ mang tới nhà tắm rửa và chuyện trò với bệnh nhân. Rồi bà lại làm cái việc không ai dám làm là lau rửa và khâm niệm khi họ qua đời. Thấm thoắt đã hơn 20 năm, hàng trăm thi thể bệnh nhân AIDS đã trở nên thơm tho, sạch sẽ hơn khi sang thế giới bên kia nhờ vào tấm lòng nhân ái của bà Đông.
Bà Đông cho biết, những lần đến gia đình có người nhiễm H, bà đã vận động gia đình họ thành lập một câu lạc bộ tình nguyện tuyên truyền và chăm sóc người nhiễm HIV ở vùng lân cận. Lúc đầu câu lạc bộ chỉ có 12 thành viên, bao gồm cả ban chủ nhiệm, ban chấp hành, cán bộ y tế,… tới nay câu lạc bộ có tới 83 thành viên.
Từ năm 2005 – 2009, câu lạc bộ nhận được sự tài trợ của tổ chức Care về nội dung phòng chống HIV/AIDS, cung cấp thuốc cho bệnh nhân. Các thành viên của hội được trợ cấp 100.000 đồng/tháng. Bà Đông cùng 3 gia đình khó khăn khác ở câu lạc bộ được nhận trợ cấp đặc biệt 4 triệu đồng để phát triển kinh tế. Bà dùng số tiền đó thuê chỗ bán hàng nước ở chợ Nhật Tân để có kinh phí tiếp tục giúp đỡ những người có H.
Cũng trong thời gian này, Tổ chức Care thường xuyên mời bà tham dự hội thảo có nội dung phòng chống AIDS của quốc gia. Qua những buổi hội thảo đó, bà được học hỏi nhiều hơn kinh nghiệm phòng chống HIV/AIDS. Ngoài ra, bà còn được trang bị kiến thức thông qua các buổi nói chuyện được tổ chức hàng tháng của các bác sĩ ở Bệnh viện Bạch Mai giúp câu lạc bộ tư vấn cách phòng chống, sử dụng thuốc kháng virus CT4, cách chăm sóc người bệnh.
Bà Đông cũng đã cùng các tình nguyện viên đưa một số phụ nữ có H vượt khỏi mặc cảm tự ti vào hoạt động với câu lạc bộ. Một trong số những người được bà Đông giúp đỡ (xin được giấu tên) chia sẻ: “Tôi tham gia câu lạc bộ được 4 năm nay. Trong câu lạc bộ có cô Đông là người nỗ lực, tận tụy. Cô còn giúp gia đình tôi có việc làm, con tôi được đến trường”.
3h sáng dậy ra chợ đun nước bán, thu tiền, dọn dẹp vệ sinh cho chợ Nhật Tân để lĩnh lương tháng ít ỏi và trở về nhà với người con trai nhiễm H giai đoạn cuối khi trời nhá nhem tối. Cuộc sống mưu sinh vất vả đã không thể quật ngã bà mà còn giúp bà xông pha hơn với vai trò một tình nguyện viên chăm sóc và khâm liệm cho người qua đời vì AIDS.
Theo GiađinhNet
Bản làng nghiệt ngã vì... 'ết'
Đã hơn mười năm trôi qua kể từ ngày xã nghèo Châu Khê (Nghệ An) nổi lên phong trào làm gỗ, làm mây. Người dân tứ xứ đổ về. Bản nghèo bỗng trở nên nhốn nháo, khi có sự góp mặt của gái mại dâm và các đối tượng mua bán, sử dụng ma tuý...
Bão "ết" tràn làng nghèo
Từ đó số người mắc nghiện tăng lên. Từ hút đến chích, các đối tượng nghiện dùng chung kim tiêm nên HIV/AIDS đã lan truyền nhanh chóng và tang thương đổ lên xóm nghèo.
Chị Hoàng Thị Thu, ở thôn Khe Choăng, xã Châu Khê, huyện Con Cuông tâm sự: "Trước đây gia đình cũng sung túc, anh làm nghề thợ xây, không giữ được mình đã dính vào heroin rồi mang bệnh về nhà, Anh bị nhiễm HIV đã chết cách đây 5 năm, sau đó tui đi xét nghiệm và biết mình cũng bị nhiễm HIV, nhiều khi muốn buông xuôi nhưng nghĩ đến 3 đứa con lại cố sống, sau đó nhận được ARV điều trị, giờ sức khỏe cũng tạm ổn". Hiện tại, chị đang làm nghề thu mua phế liệu, cả ba đứa con đều bỏ học giữa chừng. Chị Thu là một trong số rất nhiều những thân phận phụ nữ bị mắc căn bệnh thế kỷ từ chồng.
Ông Hoàng Đình Hồng, Phó trưởng phòng LĐTB&XH huyện Con Cuông cho biết: "Trước đây huyện Con Cuông rất bình lặng nhưng sau đó cơn lốc giá gỗ lao vào rồi mang theo cả những hệ lụy của nó, chúng tôi không kịp trở tay, thời gian này với sự vào cuộc của các cơ quan ban ngành đã đẩy lùi được một phần tệ nạn. Tuy nhiên, những hệ lụy của nó vẫn nghiệt ngã với những người thân của họ".
Đến câu lạc bộ Mái ấm gia đình của thị trấn Con Cuông chúng tôi mới thấy hết được những nỗi đau của những con người đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ quái ác mà người chồng của họ mang về, sau những bước đi nhầm của người thân để lại cho họ là những tháng ngày đau thương nghiệt ngã.
Những hệ lụy đau lòng
Đêm, núi rừng Pù Mát như dữ dội hơn, ngôi trường tiểu học dành cho trẻ em dân tộc Đan Lai chìm lấp giữa màn mưa giăng trắng xoá. Bản làng le lói như một điểm chấm giữa hun hút rừng già như chính những số phận éo le của họ. Sáng hôm sau, sương sớm như chiếc mền bông khổng lồ còn phủ kín bản làng, theo chân những người làm công tác chuyên trách phòng chống tệ nạn của xã, chúng tôi được tận mắt chứng kiến những số phận nghiệt ngã, những mảnh đời bất hạnh éo le, những hoàn cảnh lâm vào cảnh khốn cùng vì HIV. Trong căn nhà sàn lụp xụp, chúng tôi chứng kiến hai ông cháu ngồi ủ rũ tựa cột mà không khỏi xót xa.
Ông ngoại và cháu La Thanh Tùng, trong ngôi nhà rách nát
Chị Lô Thị Giới - Trạm phó trạm y tế xã Châu Khê cho biết, cháu bé đó là La Thanh Tùng, bố mẹ cháu đều đã chết vì AIDS. Giờ chỉ có hai chị em, người chị gái La Thị Ly mới 10 tuổi đang sống cùng ông ngoại, cả hai bà nội ngoại của các cháu đều đã mất. Ông La Văn Thi năm nay cũng đã ngoài 70 tuổi, thân già còm cõi một mình kiếm lát sắn củ khoai nuôi cháu.
Nhìn những hoàn cảnh đó không ai cầm được nước mắt. Nhưng những mảnh đời đó vẫn còn "may mắn" hơn em Vi Văn Sang... ở bản Khe Giới. Bố mẹ em đều đã bị cướp đi cuộc sống, nhưng em cũng đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Giờ chỉ có ông bà nội ngoại sống với em. Nhưng ai ở đó cũng biết rằng, không bao lâu nữa em sẽ không biết về đâu khi ông bà đều đã gần tuổi thập cổ lai hy. Hơn nữa ông ngoại đang bệnh nằm liệt giường. Gia đình em chỉ trông chờ vào tình thương của hàng xóm láng giềng.
Chị Nguyễn Thị Hoa, phụ trách vấn đề HIV của xã Châu Khê tâm sự với chúng tôi trong nước mắt: "Tôi làm việc này đã được mười năm, chưa khi nào tôi thấy có nhiều hoàn cảnh éo le đến vậy. Nhiều lúc đi gặp người bệnh mà nước mắt cứ tuôn trào. Mình không có điều kiện để giúp đỡ họ về mặt vật chất. Chỉ biết mang hết tình thương dồn vào động viên, an ủi họ. Điều làm tôi trăn trở nhất là làm sao họ được hỗ trợ ARV để chống chọi với bệnh tật và nuôi con cái trưởng thành".
Không những thế, những người thân vô tội của họ cũng chịu chung số phận là chống chọi để giành giật sự sống từng ngày từng giờ khi tử thần đã điểm tên. Nhìn những cặp mắt ngây thơ của những đứa trẻ mồ côi, những lo toan, sợ hãi của những người phụ nữ đang chờ ngày ra đi mà không biết con cái họ sẽ đi về đâu. Giờ mạng sống của mình đã không còn thì làm sao lo cho những đứa con thơ dại cho đến khi chúng trưởng thành. Chúng tôi quay lại thành phố khi phía thượng nguồn dòng sông mây đen đã giăng kín đại ngàn, gió đuổi nhau ràn rạt làm lòng sông tung bọt đỏ ngầu, dữ dội...
Theo PL&XH
Người đàn bà 30 năm bán máu... nuôi con HIV 30 năm nay bà làm đủ thứ nghề để nuôi và chăm sóc 3 người con nhiễm căn bệnh thế kỷ, trong đó "nghề" bán máu là lâu dài nhất. Quá trưa, chúng tôi gặp bà Đông khi bà đang lom khom nhặt nhạnh, quét tước những thứ còn sót lại sau phiên chợ sáng. Rác rưởi thì bà gon thành một đống...