Ân hận vì lén ‘quan hệ’ với tình cũ
Dù có vợ nhưng anh vẫn rủ tôi đến nhà nghỉ, vừa vào phòng đã ghì chặt lấy tôi, tôi không thể chống cự và chúng tôi đã làm điều đó.
Tôi và anh tình cờ quen nhau vào một buổi sáng, khi tôi đi bế giảng năm lớp 10. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn tôi và cũng là chị họ anh. Khi đó anh đang học Đại học Thương mại năm thứ hai. Sau nhiều lần gặp gỡ, tôi và anh cũng không biết yêu nhau từ lúc nào. Cứ mỗi lần anh đi học về là lại đến nhà tôi chơi. Thời gian 2 năm học cấp ba của tôi cứ trôi đi êm đềm với tình yêu thầm kín như vậy.
Khi tôi đỗ vào cao đẳng cũng là lúc anh ra trường và bắt đầu đi làm tại một công ty. Gia đình anh cũng biết chuyện chúng tôi yêu nhau và đồng ý. Khi tôi đỗ vào trường cao đẳng, anh rất vui, hay gọi điện, đưa đón tôi thường xuyên. Tình yêu cứ trôi đi êm đềm, không có vấn đề gì xảy ra, cho đến khi tôi bắt đầu bước vào năm học thứ ba. Đó là lúc anh thi đỗ công chức. Không hiểu sao gia đình anh phản đối chuyện của chúng tôi, nhưng tình yêu của hai đứa không thay đổi.
Đến một ngày, tôi đi học về và gọi anh ra đón thì anh kêu bận không đi được và tôi phải bắt xe ôm về nhà. Khi về đến nhà, tôi đã nghe mọi người nói anh đưa bạn gái về nhà chơi và chuẩn bị kết hôn, lúc đó tôi không tin đó là sự thật . Đến khi chị gái anh tới nhà một người hàng xóm của tôi chơi và nói chuyện với người ta là: “Con bé kia nó có công ăn việc làm ổn định, nhà nó bố mẹ làm cán bộ. Còn con này thì yêu đương gì nó, chỉ là một sinh viên bình thường, không có tương lai”.
Tôi vô tình nghe được và lúc đó, tôi còn không tin vào tai mình. Tôi gọi điện cho anh:
- Anh có người yêu? Anh đã đưa người ta ra mắt? Sao anh làm thế với em?
Rồi anh trả lời:
- Do anh say, anh đã ngủ với nó và nó có bầu. Nếu anh không cưới thì nó sẽ viết đơn kiện. Anh đã biết là nó cũng ngủ với sếp của anh rồi, anh chán lắm.
Tôi biết những lời nói đó chỉ là ngụy biện cho sự phản bội của anh. Lúc đó tôi rất hận anh. Ngày cưới đứa bạn thân của tôi cũng là ngày anh lấy vợ. Được nửa năm thì tôi quen người mới (chồng tôi bây giờ) và cuối năm đó tôi cũng làm đám cưới để lấp đi sự đau khổ. Chồng biết tôi và anh yêu nhau 4 năm nên nhiều khi cũng ghen và cấm tôi không được liên lạc với tất cả những người đã quen anh vì sợ tôi và a lại gặp nhau, “tình cũ không rủ mà tới”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Inmagine.
Nhưng thật sự cũng không thể tránh khỏi gặp nhau vì nhà tôi và nhà anh gần nhau. Và rồi, chúng tôi cũng thường xuyên liên lạc. Một ngày, anh đòi gặp tôi và bảo thấy nhớ tôi, thấy hối hận những gì mà anh đã làm với tôi. Nói mãi tôi mới đồng ý gặp. Khi gặp nhau, tôi bảo gặp anh ở quán nước nhưng anh đưa tôi đến một nhà nghỉ và bảo là:
- Chúng ta chỉ nói chuyện thôi, ngoài ra không có gì khác. Anh không ép buộc em gì hết.
Và tôi cũng đồng ý vào đó. Khi vào tới phòng, anh đóng sập cửa lại và lao vào ôm hôn tôi như chưa bao giờ được hôn. Anh bảo:
- Anh rất nhớ em, anh yêu em, anh chỉ muốn bên cạnh em.
Tôi đẩy anh ra và nói:
- Bây giờ chúng ta chỉ là bạn. Anh đã có vợ và em có chồng. Anh không thể bỏ vợ, em không thể bỏ chồng, chúng ta không thể thay đổi được những gì đã xảy ra”.
Và anh cũng chịu buông tôi ra nhưng lại ghì chặt tôi xuống giường. Tôi cũng không thể chống cự được anh và chúng tôi đã làm điều đó với nhau. Thật sự bây giờ tôi cảm thấy rất hối hận vì đã phản bội chồng và hai đứa con. Bây giờ, ngày nào anh cũng nhắn tin, gọi điện và bảo muốn gặp tôi, anh rất nhớ tôi nhưng tôi dứt khoát không đồng ý và tôi nói với anh:
- Em yêu anh, chưa bao giờ hết yêu anh nhưng em không thể đến với anh đươc. Giờ em chỉ có thể coi anh là một người bạn, một người anh trai và em cung muốn anh coi em như một người em gái.
Và cứ thế, anh không thèm nói chuyện với tôi nữa. Lúc nào tôi cũng muốn anh sống sao cho hạnh phúc, tình cảm của tôi dành cho anh vẫn không thay đổi so với ngày xưa nhưng tôi cũng chỉ muốn tôi và anh chỉ là bạn. Tôi rất muốn anh đọc được những dòng tâm sự của tôi, hãy hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi không muốn hai gia đình tan vỡ.
Theo Ngoisao
Anh không cưới vì sợ tôi không sinh được con
Tôi đã 35 tuổi. Chưa từng lập gia đình. Cũng chưa có lần nào trót dại để rồi phải phá thai. Vậy mà anh cứ lần lữa mãi không chịu cưới tôi, vì anh sợ tôi lớn tuổi, không sinh con được.
Ai cũng nói tôi là một phụ nữ thành đạt. Sau khi học xong đại học, tôi sang Úc học cao học, sau đó ở lại Úc làm việc gần 4 năm. Khi công ty ở Úc mở thêm chi nhánh tại Việt Nam, tôi trở về quê hương làm việc, được gần bố mẹ và gặp lại bạn bè cũ. Mới về, chi nhánh mới có nhiều việc phải xây dựng, mở rộng, tôi lại hăng say với công việc. Đến khi tôi đã có một vị trí vững chắc ở công ty, với một mức lương khá cao, có thể tự mình làm được nhiều việc, thì cũng là lúc bố mẹ hối thúc quyết liệt chuyện tôi lấy chồng.
Nhìn lại, tôi đã ở lứa tuổi "trên ba, dưới bốn". Và cũng thực sự mong mỏi tìm được một người chồng để chia sẻ, có một gia đình để gắn bó và yêu thương.
Nhìn lại, tôi đã ở lứa tuổi "trên ba, dưới bốn". Và cũng thực sự mong mỏi tìm được một người chồng để chia sẻ, có một gia đình để gắn bó và yêu thương. (ảnh minh họa)
Tôi được một người bạn giới thiệu anh. Anh hơn tôi 4 tuổi, là một giảng viên đại học. Anh cũng là một người coi trọng sự nghiệp hơn chuyện lập gia đình, nên giờ này vẫn chưa có người "nâng khăn sửa túi". Sau những lần gặp gỡ, trò chuyện, tôi và anh đã cảm nhận được sự đồng cảm, thấu hiểu từ nhau, và nhanh chóng có cảm tình. Chuyện tình cảm của chúng tôi diễn ra nghiêm túc theo kiểu yêu đương, tìm hiểu là để cưới, chứ không bông đùa như thời trẻ con. Cùng với sự hối thúc của hai gia đình, tôi bắt đầu bàn chuyện đám cưới với anh.
Nhưng cứ mỗi lần nói đến chuyện cưới, anh lại tỏ ra lúng túng và chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Từ thắc mắc tôi dần cảm thấy khó chịu và tự ái. Trong khi anh chẳng chịu nói rõ lý do lần lữa của mình.
Bố mẹ tôi vẫn cứ hối. Bố tôi đã gần 80 tuổi, lại hay bệnh tật. Ở cái ngưỡng gần đất xa trời ấy, bố tôi nói ông chỉ mong nhìn thấy tôi yên ổn chuyện chồng con nữa là sẽ an tâm nhắm mắt. Lý do hoàn toàn chính đáng. Nên tôi càng có thêm động lực để hối thúc anh.
Sau nhiều lần đề cập, có một lần anh thú nhận rằng anh chưa dám cưới tôi là vì còn đang suy nghĩ, lo lắng một chuyện. Hỏi mãi, anh mới nói rằng vì tôi đã lớn tuổi, nên anh sợ tôi không sinh được con, trong khi anh là con trai cả trong nhà, chuyện có con rất quan trọng.
Sau nhiều lần đề cập, có một lần anh thú nhận rằng anh chưa dám cưới tôi là vì còn đang suy nghĩ, lo lắng một chuyện. (ảnh minh họa)
Anh nói, mấy người bạn của anh, vì thời gian đầu khi mới cưới muốn kế hoạch để tích cóp chút vốn, đến khi muốn sinh con lại không có được. Anh nói, cuộc sống hiện đại với sự chi phối, ảnh hưởng của nhiều loại hóa chất khiến khả năng thụ thai của người phụ nữ dường như cũng kém hơn, phụ nữ càng lớn tuổi thì lại càng khó khăn. Anh nói, anh yêu tôi, nhưng đó là một vấn đề thực tế cần được suy nghĩ chín chắn, xem là anh và tôi có chấp nhận được sau khi lấy nhau nhưng không có con được không. Anh nói, chúng tôi không còn là trẻ con, nên không thể chỉ làm theo cảm xúc, mà phải đủ tỉnh táo để lường trước và giải quyết những tình huống có thể sẽ xảy ra...
Những điều anh nói cứ quay cuồng trong tâm trí tôi. Lúc đầu, tôi thực sự giận dữ. Qua vài ngày, tôi thấy bớt giận, vì thực ra anh cũng có lý. Sinh con là chuyện ai cũng phải nghĩ tới khi lấy một người làm vợ. Nên tôi dần thông cảm cho anh.
Một chị bạn của tôi bảo: "Nếu anh ta thực lòng yêu em, dù biết em vô sinh thì anh ấy cũng lấy, nói chi chỉ là nghi ngờ và lo lắng".
Tôi vẫn đang đợi quyết định từ anh, nhưng đã bắt đầu hoang mang với chuyện tìm một bến đậu cho đời mình. Phụ nữ thời này lấy chồng muộn là chuyện bình thường. Lẽ nào tôi đã sai khi đặt hết đam mê cho sự nghiệp, và nghĩ đến chuyện lấy chồng khi đã trễ?
Theo Eva
Trước cưới 1 tuần, anh bỏ theo gái già Chuyện đau lòng xảy ra khiến giờ tôi vẫn không thể nào quên. Tôi chẳng thể ngờ một ngày nào đó anh lại khiến tôi đau khổ như thế này. Người đàn ông tôi từng yêu và tin hết lòng đã phản bội tôi. Đau đớn thay, anh lại bỏ tôi trước ngày cưới chỉ có 1 tuần khi bị mê muội bởi...