Ân hận cùng cực khi phát hiện sự thật về đứa con của vợ mới cưới
Có phải đây chính là quả báo khi tôi ruồng rẫy người vợ đáng thương của mình không?…
Ảnh minh họa
Tôi lấy vợ muộn, 32 tuổ.i mới kết hôn. Vợ tôi là giáo viên cấp 2, cô ấy 28 tuổ.i, hiền lành, đảm đang và có phần hơi nhu nhược.
Cưới nhau về hơn 3 năm mà chẳng có con cái gì nên tôi chán. Hai vợ chồng cũng đưa nhau đi chữa trị khắp nơi mà chẳng ăn thua, tôi chán, chẳng mấy khi về nhà mà cứ đi biền biệt.
Tôi là dân kinh doanh, công việc khiến tôi giao tiếp nhiều, quan hệ rộng, cũng hay phải tiếp khách khứa, cũng trong những lần như thế, tôi quên Hân, một cô gái của công ty đối tác.
Hân trẻ, ít hơn tôi chục tuổ.i, xinh đẹp, nóng bỏng ngọt ngào, cũng chính cô ấy là người chủ động theo đuổi, tấ.n côn.g tôi. Tôi không có cách nào chống lại được sức hấp dẫn của cô ấy, tôi giấu vợ, cặp kè với Hân.
Vì điều kiện kinh tế có, nên tôi chiều chuộng Hân hết mực, từ nhà ở, xe cộ, ăn uống, mua sắm… cô ấy thích gì tôi cũng chiều. Tôi ngày càng bỏ bê vợ, nhiều lúc tôi không còn cảm thấy sự hiện diện của vợ trong suy nghĩ của mình.
Gần 1 năm sau, Hân nói với tôi cô ấy có bầu. Tôi mừng đến phát điên, đây là điều mà tôi mong ngóng vô cùng. Tôi nghĩ mãi, biết có tội với vợ, nhưng tôi không thể con tôi ra đời mà không có gia đình tử tế, vì thế tôi đã yêu cầu l.y hô.n với vợ, mặc cho cô ấy khóc lóc, níu kéo rất đáng thương. Nhưng cuối cùng, biết không thay đổi được tôi, vợ cũng gật đầu chấp nhận. Cô ấy rời đi vào một buổi tối mưa gió, bão bùng. Thực ra, hôm ấy tôi cũng thấy rất xó.t x.a, cô ấy tốt, chỉ có điều đã không thể cho tôi một đứa con.
Video đang HOT
Sau đó không lâu, tôi đưa Hân về nhà. Tôi bảo cô ấy nghỉ việc, ở nhà giữ gìn sức khỏe.
Sau khi Hân sinh con xong, mẹ tôi ở quê lên bế cháu. Hân vì mải ăn kiêng giữ dáng nên mất sữa, nên đành nuôi con bằng sữa ngoài, điều này khiến mẹ tôi rất khó chịu.
Nhất là mỗi lần bế cháu, mẹ lại ngắm nghía rồi bảo sao chẳng có nét của nhà nội, chẳng giống tôi điểm nào. Tôi gạt đi, bảo trẻ con bé thế chưa rõ nét.
Tôi không biết mẹ nghi ngờ thế nào, nhưng đến khi con hơn 1 tuổ.i, mẹ giấu tôi đi làm xét nghiệm. Cầm kết quả trên tay, tôi đứng không vững, đứ.a tr.ẻ không chung huyết thống với tôi.
Tôi tra khảo Hân, cô ta mới đầu quanh co, nhưng sau khi có bằng chứng buộc phải cúi đầu nhận lỗi. Hân nói, đó là con của người yêu cũ, khi biết Hân có bầu, anh ta cao chạy xa bay.
Tôi thấy khốn khổ vô cùng. Ngay hôm đó, mẹ tôi bỏ về quê, bà cứ than trời rồi kêu không biết làm phải chuyện gì thất đức mà gặp phải chuyện này. Tôi thì đau như chế.t đi sống lại, chẳng nhẽ báo ứng đến với tôi hay sao, tôi phụ bạc vợ mình, rước người đàn bà lọc lừa này về, để giờ đây thành người đổ vỏ… Tôi phải làm gì bây giờ đây, tôi đang bế tắc và ân hận vô cùng, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Phunutoday
Người mẹ bệnh nặng bật khóc nức nở khi đứa con chào đời xuất hiện "thứ ấy" trên người khiến ai cũng phải nghẹn ngào
Và rồi, bỏ mặc sự đa.u đớ.n, chị lại cười, cười như điên dại rồi bật khóc nức nở khi bác sĩ trao cho cho chị với "thứ ấy" vương đầy trên đầu nó.
Chị mặc chiếc váy cô dâu trắng tinh khôi bước lên xe dâu về làm vợ anh mang theo bao nhiêu ước vọng. Một gia đình hạnh phúc, những đứ.a tr.ẻ ngoan ngoãn, chị không mong giàu, bởi mong giàu có thì chị đã không lấy anh. Chị chỉ cần đủ ăn đủ mặc, có được một người chồng thương yêu, hiểu mình, chia sẻ cùng mình những niềm vui cũng như an ủi mình những lúc mình buồn. Và chị nghĩ, chị chọn anh chính là sự lựa chọn chính xác nhất.
Sau khi kết hôn, chị cùng anh chung sống trong một căn hộ nhỏ. Tiếng cười hình như chưa bao giờ ngớt trong căn nhà nhỏ ấy. Nhiều khi chị còn trêu trọc anh:
- Sao chúng mình không cãi nhau anh nhỉ? - Chị nhí nhảnh
- Gớm, đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Nhớ còn không có thời gian thì lấy đâu ra thời gian kiếm chuyện mà cãi nhau cơ chứ. - Anh véo mũi chị đến yêu
Công việc của anh chị cho thu nhập khá ổn, đủ tiêu, đủ tiết kiệm cho kế hoạch lớn. Chị muốn sinh con luôn. Và cái giây phút thấy chiếc que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chót, chị thay vì cười lớn thì lại bật khóc nghẹn ngào. Chị không ngờ duyên phận mẹ con lại đến với chị nhanh đến thế. Báo tin đó cho anh, anh không hét lên sung sướng mà mỉm cười ôm chặt lấy chị:
- Cảm ơn em!
Ba từ đó như như tiếng sét kinh hoàng, đốt cháy, thiêu rụi tất cả tương lai phía trước của chị. (Ảnh minh họa)
Cách anh chị biểu lộ tình cảm với nhau không hề lãng mạn, bay bổng, hay cuồng nhiệt, đầy phấn khích, nó nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng chạm được tới tận những ngóc ngách nhỏ nhất của trái tim.
Cái thai sau lần siêu âm đầu rất ổn, mọi thứ về chị cũng bình thường. Nhưng đến tháng thứ 3 của thai kì, chị luôn thấy đau tức ở lồng ngực. Lại nghe mọi người nói, cơ thể phụ nữ khi mang thai thay đổi rất nhiều nên chị nghĩ rằng mình cũng vậy. Cho đến một ngày...
Chị đau lắm, đau đến mức muốn ngất xỉu. Gọi xe đến bệnh viện. Sau 3 tiếng đồng hồ ngồi đợi kết quả với chị dài đằng đẵng như 3 năm vậy. Bác sĩ nhìn chị với ánh mắt lo lắng. "Ung thư vú"...
Ba từ đó như như tiếng sét kinh hoàng, đốt cháy, thiêu rụi tất cả tương lai phía trước của chị. Chị yêu cầu được làm xét nghiệm lại vì chị nghĩ có sự nhầm lẫn. Bệnh tật gì tại sao lại đến đột ngột như vậy chứ. Rồi chị khóc, khóc như một đứ.a tr.ẻ. Ung thư đồng nghĩa với việc chị sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Không chỉ có như thế, điều chị lo sợ nhất chính là nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con của chị.
Và rồi, bỏ mặc sự đa.u đớ.n, chị lại cười, cười như điên dại rồi bật khóc nức nở khi bác sĩ trao cho cho chị với "thứ ấy" vương đầy trên đầu nó. (Ảnh minh họa)
Chị không muốn nhập viện, chị sợ mùi thuố.c nhưng bác sĩ nói nếu chị không nhập viện, chị sẽ mất trước khi có thể mổ sớm bắt con. Vì con, chị phải tự tiếp thêm sức mạnh cho mình. Chị gồng mình chịu đựng những cơn đau, chị không sử dụng xạ trị. Bởi xạ trị sẽ dọa đến tính mạng của con chị. Nhìn người mẹ nghị lực ấy cắn chặt môi đến bật má.u vị đa.u đớ.n mà ai cũng rơm rớm nước mắt. Chị trụ được tới tháng tới tháng thứ 7 thì ...
Chị bị suy tim cấp, buộc phải sử dụng hóa chất để giữ lấy tính mạng. Nhưng đứa con chưa đủ tuần, không thể mổ đưa con ra được. Chị buộc phải chấp nhận đán.h đổi. Chị cầu mong may mắn sẽ mỉm cười với con chị. Đợt hóa chất thứ nhất kết thúc được hai tuần thì chị được chỉ định mổ bắt con. Thuố.c thang kéo dài công với đợt hóa chất mới nhất khiến chị lo sợ con chị sẽ bị ảnh hưởng...
Và rồi, bỏ mặc sự đa.u đớ.n, chị lại cười, cười như điên dại rồi bật khóc nức nở khi bác sĩ trao cho cho chị với "thứ ấy" vương đầy trên đầu nó.
- Con tôi có tóc, mọi người ơi con tôi có tóc...
Câu nói nghe thì quá đỗi bình thường với những bà mẹ khác nhưng với người bệnh nặng như chị thì nó là câu nói đặc biệt, là niềm hy vọng mà chị đã quá mong mỏi. Chứng kiến cảnh đó, ai cũng phải nghẹn ngào, có người lén quay đi để lau giọt nước mắt rơi vội. Hạnh phúc hơn nữa, bác sĩ cũng đã kiểm tra kĩ, con chị hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có bất cứ biểu hiện lạ nào ngoài việc sinh non quá sớm nên bé hơi yếu, chỉ cần được chăm sóc đầy đủ thì sẽ không sao. Chị cười, cảm ơn mọi người rối rít, chị không mong gì cho bản thân nữa vì khát khao lớn nhất của chị đã thành hiện thực rồi.
Theo Một Thế Giới
5 năm nay tôi chưa một phút nào thôi ân hận vì quyết định ngày đó Tôi chạy trốn khỏi anh, chạy trốn khỏi cái nghèo và sự chán nản, nhưng ngần ấy năm, tôi chưa có một ngày thôi ân hận... Tôi và Hưng kết hôn 3 năm thì l.y hô.n, mà đúng hơn là tôi chủ động chia tay với Hưng, tất cả cũng chỉ bởi anh nghèo quá. 20 tuổ.i, tôi theo anh về làm dâu,...