“Ăn cơm trước kẻng”, lấy nhau về chẳng muốn sờ vào nhau!
Mỗi lần “ấy” vợ, nói thật là tôi chỉ làm theo nghĩa vụ thôi chứ thực tình chả còn gì mà “khám phá” nữa, vì trước khi lấy nhau đã “phá” hết rồi thì còn gì mà “khám” nữa ạ!
Tôi và vợ tôi trước khi về chung một nhà thì đã có thời gian sống thử với nhau 2 năm. Từ thời là sinh viên năm cuối, tôi chuyển nhà trọ và về cùng khu trọ với cô ấy, thấy cô hàng xóm hay hay, lại cũng xinh xinh nên tập trung hết công lực tán cho bằng được. Trời cũng thương kẻ khó vừa chuẩn bị thi tốt nghiệp đại học, vừa tranh thủ tán gái nên cũng se duyên cho nàng và tôi về chung một nhà. Sinh viên như nhau, ở quê ra tỉnh, gia đình cũng chẳng giàu có gì, lại học năm cuối đủ thứ phải chi nên khi tôi đề nghị nàng góp gạo thổi cơm chung thì nàng gật đầu cái “rụp” luôn. Tội gì, yêu nhau nghiêm túc mà, cũng nên sống thử xem có hợp không sau này còn liệu, nhất là phải check xem máy móc có ổn định không chứ nếu không lấy nhau về tá hỏa ra “cau điếc” thì hỏng hết một đời tôi, nhà tôi chỉ có mình tôi thôi, con cầu tự đấy ạ!
Từ “khi hai ta chung một nhà, khép đôi mi chung một giường” thì đời thật lắm nỗi thăng hoa, sung sướng đến run rẩy hết cả người! Phải nói là tôi và vợ (khi ấy còn là bạn gái) đúng thời kì “trẻ trâu” (vừa trẻ lại vừa trâu) nên cả ngày làm “chuyện ấy” không biết mệt là gì! Thú vị lắm, sung sướng lắm, mỗi lần “ấy” xong lại thấy yêu nhau hơn nữa, ngày nào cũng “ấy”, vui cũng “ấy” mà buồn cũng vật nhau ra “ấy”, có khi hai đứa giận nhau, cãi nhau bốc hỏa phừng phừng, “ấy” một phát là lại êm ru, hạnh phúc cứ thế đến từ từ, nhìn chung chúng tôi thỏa mãn về nhau vô cùng tận!
Cô ấy xinh xắn và đáng yêu, vì thế kể cả mấy gã thanh niên cùng lớp hoặc bạn cô ấy quen ngoài xã hội biết thừa là “đồn có địch” rồi nhưng vẫn nhảy vào tán. Có hai gã m.áu nhất, nhìn chung xét về điều kiện thì ngon hơn hẳn tôi, tôi biết hết vì cô ấy không giấu tôi điều gì cả. Ngoài mặt tôi vờ như không ghen, lại còn tỏ ra cao thượng rởm “anh thấy vui và hãnh diện vì bạn gái anh được nhiều thằng bám đuôi” nhưng thực chất trong lòng tôi cũng hơi “rét” cái chuyện mình thua kém đối thủ. Tôi nghĩ ra nhiều kế để giữ chân vợ tôi, nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng có chuyện gì bằng “chuyện ấy” cả! Phải cho nàng c.hết mê c.hết mệt về tôi thì nàng mới không chú ý đến hai gã kia, phải thế, nhất định là phải thế!
Thế là tôi học đủ các loại thuật ân ái, thử nghiệm vô số cách làm cho chị em mê mẩn trên giường (ơn trời là tôi vẫn còn sức để làm cái báo cáo tốt nghiệp đại học). Sau khi “tu thành chánh quả” tôi thử nghiệm với cô ấy trong trạng thái của một kẻ phải yêu vợ hết mình nếu không nó sẽ bỏ mình đi với thằng khác ngay, cái cảm giác vừa “ấy” vừa lo, vừa cố gắng hay ho lắm các bạn ạ! Những ngày sống thử của tôi và vợ thực sự là những ngày thiên đường, khai mở hết thể xác và linh hồn của nhau, vừa tìm và hiểu, vừa khám vừa phá, vui đáo để!
Đến khi ra trường thì hai đứa xin được việc ngay, tôi cũng chưa tính đến chuyện cưới xin muốn chờ một vài năm để ổn định nhà cửa kinh tế rồi thì cưới thì bỗng dưng cô ấy chửa ễnh ra. Chả hiểu sao ngày nào cũng uống thuốc tránh thai hàng ngày thế mà giờ lại chửa được mới giỏi. Ừ thôi, chửa thì cưới thôi vấn đề gì đâu, chửa được là tốt chứng tỏ máy móc ổn định, nhà tôi cũng chỉ có mình tôi nên bố mẹ cũng thích có cháu bế sớm, thế là cưới thôi! Khi ấy, vợ tôi mang bầu sang tháng thứ 3, lại là thằng “củ khoai” mới thích, bố mẹ tôi cứ gọi là phấn khởi tít hết cả mắt! Thiết nghĩ, cái chuyện ăn cơm trước kẻng nó cũng chẳng thiệt gì, mà có khi như nhà tôi lại còn làm hài lòng các cụ, tôi cũng thấy thanh thản…
Thế nhưng mọi chuyện bắt đầu hết thanh thản khi vợ tôi mang bầu. Chả hiểu cơ địa thế nào mà bỗng dưng mặt mũi nổi một đống mụn lên trông rất kinh hãi, người thì ngứa xong lúc nào cũng gãi sồn sột bong hết cả vảy ra, tính nết thì cũng đổi khác, không “kute” như hồi xưa mà dữ như bà chằn! Bình thường tôi đùa “trông vợ như con lợn” thì nàng cười hề hề c.hửi yêu chồng “còn anh như cờ hó ý!” thế mà giờ tôi bảo “dạo này vợ nhìn xấu như ma, già như quỷ” thì vợ tôi chồm lên tát tôi một phát, mắt thì vằn lên đúng chất yêu tinh thật! Tôi cứ bị hoảng hốt là…
Rồi thì đau khổ vật vã nhất là bị cấm vận “chuyện ấy”. Thần linh ơi, tôi mới 22 t.uổi, trẻ trâu thế này, sung mãn thế này, tại sao tôi phải nhịn ạ? Làm sao mà tôi nhịn được ạ? Ngày xưa thì ngày nào chả “ấy”, giờ mà bắt tôi đừng ăn cơm nữa, uống nước mà sống thôi thì bảo tôi c.hết đi còn dễ hơn! Thế mà vẫn phải kiêng đấy, sợ ảnh hưởng đến con, với cả vợ tôi cũng bảo vợ chán không thích “ấy” nữa, tôi buồn đến thê thảm, bức xúc không thể chịu được!
Video đang HOT
Thật ra thì đàn ông gã nào chả thế, đi gái gú là điều đương nhiên nhưng nói chung là giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, không gì bằng vợ mình được, của nhà trồng được là an tâm nhất! Sau khi sinh con xong vợ chồng tôi lại hoạt động trở lại, thế nhưng mọi chuyện hoàn toàn mất hứng và nhàm chán, chán lắm luôn!
Nhìn vợ bều hều một đống mỡ bụng, chẳng còn thon thả như xưa nữa, nghĩ cũng hơi buồn nhưng thôi tặc lưỡi “vợ sinh con cho mình mà”, nói là nói thế nhưng mỗi khi “ấy” vợ tôi cũng chẳng còn sung mãn, khêu gợi như ngày xưa nữa. Như kiểu làm cho xong chuyện vậy, có lần đang “ấy” còn ngủ khó khò, bó tay! Chán, tôi chán lắm! Cả tháng nay hai đứa chả buồn sờ vào nhau rồi, thế có buồn không?
Dần dà tôi mất hẳn sự hứng thú với vợ. Có khi cô ấy còn chủ động trước tôi, mỗi lần như thế, nói thật là tôi chỉ làm theo nghĩa vụ thôi chứ thực tình chả còn gì mà “khám phá” nữa, vì trước khi lấy nhau đã “phá” hết rồi thì còn gì mà “khám” nữa ạ! Cứ thấy chán chán, nhạt nhẽo, mất hứng thế nào ấy…
Không biết có phải do ngày xưa bọn tôi hoạt động quá tải nên giờ mới bị mất hứng thế này hay do phụ nữ sau khi sinh con họ không còn hứng thú làm “chuyện ấy” nữa nhỉ? Không biết có ông chồng nào gặp phải tình trạng như tôi không? Xin cho tôi đôi lời chỉ giáo! Tôi cảm ơn lắm…
Theo Phunuvagiadinh
"Em chờ anh 3 tiếng dưới khách sạn rồi, mệt quá em về với con đây"
Chị mệt mỏi nhắn cho anh dòng tin nhắn: "Em chờ anh 3 tiếng ở dưới khách sạn rồi. Mệt lắm, em về trước với con đây".
cùng xóm, ai cũng bảo chị thông minh, giỏi giang khi đỗ và học trưởng chuyên của huyện từ năm cấp 2. Trong khi anh không tài giỏi gì nhưng lại điển trai, chăm chỉ và hết mực yêu thương chị.
Ai cũng bảo, rồi đến khi chị học đại học, quen biết nhiều người hơn sẽ bỏ anh thôi. Thế nhưng, mãi đến khi ra trường đi làm 2 năm, yêu anh 9 năm trời, chị vẫn một mực chung thủy, không thay lòng đổi dạ.
Anh tuy không đỗ đại học nhưng vẫn quyết thi đậu một trường trung cấp để cùng chị Hà Nội học. Tuy mang tiếng thua kém về tri thức nhưng vẻ ngoài cùng sự ham học hỏi và chịu khó, anh học liên thông lên đại học và mở một cửa hàng điện tử nhỏ trên phố.
3 năm sau, nhờ vốn sinh lời và bố mẹ ở quê bán đất cho, và chị động viên sát cánh bên cạnh mà anh mở hẳn một công ty tư nhân kinh doanh đồ điện tử. Kinh nghiệm và sự chăm chỉ đã nhanh chóng giúp anh thành công. Chẳng mấy chốc mà anh làm một ông chủ lớn.
T.iền kiếm ra nhiều, nhà cửa xe cộ mua sắm đầy đủ, cuộc sống của anh chị và đứa con dư giả, thoải mái hẳn. Bạn bè, anh em họ hàng ở quê thay đổi hẳn cái nhìn về anh. Ai cũng bảo chị may mắn khi chọn anh làm chồng.
Niềm vui càng nhân lên khi chị sinh đứa con thứ hai, có nếp có tẻ, nhà lúc nào cũng rộn tiếng cười khi có ông bà nội ra ở trông cháu cho vợ chồng chị đi làm.
Những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười mãi với đôi vợ chồng trẻ. Thế nhưng cuộc sống dư giả dễ khiến người ta sinh lắm tật.
Hạnh phúc mới mỉm cười đã vội tắt khiến chị đau đớn khổ sở. Ảnh minh họa.
T.iền kiếm được nhiều đồng nghĩa cám dỗ cũng kéo theo. Một lần, anh vội đi để quên chiếc điện thoại ít khi dùng ở nhà. Tò mò mở máy xem anh thường dùng làm gì, một tin nhắn của số lạ vừa gửi đến "Tối nay mình lại đến chỗ cũ cưng nhé. Em nhớ anh lắm rồi".
Chị thẫn thờ, có thể nào người ta gửi nhầm máy. Người chồng - người đàn ông bên cạnh chị suốt mười mấy năm nay, từ khi cả hai còn đang học cấp 3, làm sao có thể phản bội chị được? Không thể nào xảy ra chuyện đó.
Chị vào phòng, đóng kín cửa rồi ngồi một mình suy nghĩ. Chị quyết định sẽ chưa vội nói với anh để tránh "đứt dây động rừng", xóa vội dòng tin nhắn đó và âm thầm theo dõi.
Tối hôm đó về, anh cầm vội cái máy ra ngoài thì thầm gọi cho ai đó. À, thì anh có bí mật không muốn tiết lộ với chị.
Anh vội vàng quay vào báo tắm thay đồ bảo mẹ con chị ăn trước, anh đ.ánh xe ra ngoài tiếp khách về muộn.
Chị bảo con chơi với cô giúp việc rồi vội vàng lấy xe máy chạy đến khách sạn kia. Vừa dừng xe đã thấy anh nắm tay dắt cô gái kia đi vào. Họ nhìn nhau cười tình tứ lắm, cô ta còn dựa hẳn đầu vào vai anh nữa. Lâu lắm chị mới thấy anh cười, cười tươi thoải mái đến như thế. Nhưng nụ cười, ánh mắt dành cho chị bấy lâu nay anh lại cho một người đàn bà khác.
Họ lên phòng rồi, chị lặng lẽ vào quầy lễ tân bảo cho chị ngồi nhờ ngoài sảnh chốc lát. Chị thẫn thờ, nước mắt không thể rơi dù chị muốn khóc, muốn buông xả cảm xúc đau đớn lúc đó. Chị cố kìm nén để suy tính. Các con chị rồi sẽ sống với ai, ra sao nếu như chị ly hôn.
Mười mấy năm kề vai chịu khổ cùng anh để anh có thể bước đến thành công như ngày hôm nay đâu có dễ. Đâu có dễ buông bỏ thả anh cho người đàn bà khác. Chị không thể dễ dàng thua cuộc như vậy.
3 tiếng im lặng ngồi chờ anh dưới sảnh vẫn chưa thấy cả hai đi xuống.
2 tiếng sau anh mới cầm máy đọc tin nhắn. Anh hốt hoảng bảo nhân tình tự bắt taxi về rồi vơ vội quần áo đ.ánh xe về nhà. Vừa bước chân vào, thấy chị nằm gục bên mâm cơm đã nguội tanh, anh thấy ân hận vô cùng. Chị từng nhiều lần đợi cơm anh như thế. Đó là lúc anh mới chân ướt chân ráo mở cửa hàng và tranh thủ tối học lên đại học. Đó là những lúc anh đi lấy hàng cả đêm còn chị ở nhà chăm con và chờ cơm chồng về.
Còn bây giờ, chị chờ cơm khi anh bận "lên giường" với nhân tình. Sống mũi anh cay cay. Anh nhẹ nhàng ngồi bên chị. Chị giật mình cười hiền "Anh về rồi đó à?".
Sáng hôm sau, không rõ anh nói gì với nhân tình. Chỉ thấy mấy hôm sau, cô ả gói gém hành lý đi đâu đó trả lại căn hộ anh mua. Còn chị, mặc dù nỗi đau khi chứng kiến chồng minh chung chạ với người đàn bà khác chưa nguôi nhưng các con chị vẫn còn có bố, vẫn còn đủ đầy cha mẹ, thế là đủ hy vọng để chị níu kéo tổ ấm này rồi.
Theo Tintuc
Tranh thủ ‘nổi loạn’ khi còn có thể Sống để làm những điều mình thích, hay sống vì những gì người ta nói mới đích thực là cuộc sống? Bạn hiểu ý tôi không? Tôi đặc biệt ấn tượng với cụm từ "thích là nhích" của giới trẻ bây giờ nhưng đồng thời tôi cũng bắt gặp kha khá những ánh mắt lưỡng lự, những suy nghĩ e dè, những quyết...