Ấm ức vì bị bố chồng đuổi ra khỏi biệt thự, mấy năm sau con dâu phải bật khóc cảm ơn khi biết rõ sự thật
Đang yên ổn, bố chồng nỡ đuổi nhà tôi ra khỏi ngôi biệt thự để sống khó khăn vất vả bên ngoài.
Lúc mới kết hôn xong, tôi luôn tự hào mình là người may mắn khi lấy được chồng đẹp trai, nhà khá giả. So với bạn bè cùng trang lứa, đúng là ai cũng nhìn tôi bằng con mắt ngưỡng mộ. Bố chồng tôi là chủ một doanh nghiệp làm ăn tốt, cơ ngơi biệt thự khang trang giữa trung tâm thành phố. Được làm dâu nhà chồng như vậy, trước đây có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến điều này sẽ thành sự thật.
Về ở nhà chồng, tôi được bố mẹ chồng tạo điều kiện hết sức, hầu như không phải làm việc gì mấy vì nhà đã có giúp việc. Tôi thoải mái để làm đẹp, ăn mặc sành điệu… Lúc tôi mang bầu và sinh con, bố mẹ chồng cũng quan tâm, hỗ trợ rất nhiều. Khi con tròn 2 tuổi, tôi bắt đầu đi làm và công việc rất thuận lợi. Nhờ có sự giới thiệu của bố chồng mà tôi có công việc đúng sở trường, được trọng dụng trong công ty và mức lương cao.
Cuộc sống đang yên ổn, tôi chẳng bao giờ nghĩ sẽ ở riêng dù có tiền đi chăng nữa. Thế nhưng, tôi bỗng nhận được thông báo của bố chồng không đồng ý cho vợ chồng và con ở lại nhà nữa. Vậy là cả nhà tôi phải rời khỏi ngôi biệt thự sang trọng để ra ngoài ở riêng trong ấm ức, bố chồng tôi làm như thế chẳng khác nào đuổi con cháu ra ngoài. Bố chồng chỉ cho một chút tiền, vợ chồng tôi dồn toàn bộ tiền tiết kiệm và phải vay mượn thêm để mua được một căn nhà nhỏ.
Tôi có hỏi mẹ chồng lý do vì sao thì bà chỉ nói là bố chồng tôi quyết định như vậy, bà cũng không dám can thiệp. Chỉ thỉnh thoảng tới thăm cháu vì bố chồng tôi cũng cấm mẹ chồng tôi cho tiền vợ chồng tôi. Cũng may, cả công việc của vợ chồng tôi thuận lợi nên chỉ trong vòng 2 năm, vợ chồng tôi mới trả xong nợ, đến năm thứ 3 thì đổi được nhà mới. Cuộc sống giờ ổn định, chi tiêu thoải mái còn có tiền tích lũy.
Video đang HOT
Bố chồng đã khiến con dâu thầm trách nhưng rồi phải cảm ơn khi rõ sự thật. (Ảnh minh họa)
Ra ngoài ở riêng, dẫu có khó khăn nhưng đúng là thoải mái hơn nhiều. Con tôi rất ngoan, khỏe mạnh, vợ chồng tôi cũng chuẩn bị sinh cháu thứ hai. Tôi định hôm nào có dịp sẽ nói ra những điều tôi thầm trách bố chồng vì bị ông đuổi ra khỏi nhà nhưng vợ chồng tôi vẫn sống rất đàng hoàng. Cơ hội để nói ra những điều đấy đã đến, hôm trước hai mẹ con tôi sang ông bà nội chơi khi chồng đi vắng. Ông bà rất quý cháu, mong ngóng đứa con thứ hai của tôi chào đời.
Lúc mẹ chồng dẫn cháu ra ngoài dạo chơi, bố chồng bộc bạch riêng với tôi: ” Bây giờ bố rất vui, hai con trưởng thành rất nhiều, yêu thương hỗ trợ lẫn nhau. Hai con còn có nhà riêng khang trang chỉ trong thời gian có mấy năm, đúng là bố cũng không nghĩ các con phát triển nhanh đến vậy. Bố rất hài lòng về con trai và con dâu“.
Tôi định đáp trả bằng những lời mỉa mai, nhưng không có cơ hội khi bố chồng tôi tâm sự tiếp: ” Bố biết, con ấm ức, thầm trách bố nhiều lắm. Hồi đó, chồng con vì ở cùng nhà với bố mẹ đẻ nên cậy thế ỷ lại, không chịu làm ăn gì. Bố rất đau lòng khi thấy con trai vướng vào ăn chơi, cờ bạc, nợ nần. Bố phải cho vợ chồng con ra ngoài ở riêng, để chồng con thấy được khó khăn mà cố gắng làm việc, giúp đỡ vợ con. Bố đã nhẫn tâm lúc đó, nhưng kết quả giờ đây thật mãn nguyện. Bố rất yên tâm khi sau này giao lại sản nghiệp cho hai vợ chồng con“.
Tôi nghe mà bật khóc, hóa ra sự thật là như vậy. Lâu nay tôi ấm ức, thầm trách bố chồng, nhưng mọi điều ông làm đều là vì con cháu. Tôi nói lời cảm ơn bố chồng và hiểu rõ được tấm lòng của ông. Thật may, tôi chưa nói xấu, trách móc gì với bố chồng, thậm chí đã từng nghĩ đến ly hôn… Nếu không, tôi đã mắc phải sai lầm khó có thể tha thứ.
Bố chồng ngăn cản ra ở riêng, lý do thực sự khiến con dâu không thể tin nổi
Tôi tưởng bố chồng thật lòng muốn vợ chồng con trai ở lại, hóa ra đó là cả một mục đích đằng sau.
Bố chồng hay chèn ép con dâu. (Ảnh minh họa)
Người ta đi lấy chồng lo lắng bị mẹ chồng chèn ép, tôi thì bị bố chồng soi mói mới lạ đời. Kết hôn được 3 năm, nhưng cũng chính từng đó năm tôi khốn khổ vì bố chồng. Mới đầu ông tỏ ra ủng hộ, tạo điều kiện cho tôi lắm, nhưng thực chất là có ý đồ hẳn hoi.
Tôi còn nhớ, lúc yêu nhau, bạn trai dẫn về ra mắt tôi cũng được đón nhận rất cởi mở. Mới đầu tôi hơi hồi hộp, bị bố chồng tương lai hỏi han, chất vấn đủ kiểu nhưng rồi lại tỏ ra thiện cảm. Bạn trai tôi dặn phải bình tĩnh, cố gắng để được bố chấp thuận vì ông là người khó tính nhất nhà.
Thật may, mọi thứ diễn ra thuận lợi, tôi sớm trở thành con dâu về sống ở nhà chồng. Hồi đó, bố chồng tôi thẳng thắn khuyên nhủ: "Hai con còn trẻ, nhiều bỡ ngỡ sau khi kết hôn. Tốt nhất là con ở lại nhà chồng, bố mẹ sẽ hết sức tạo điều kiện cho hai con. Đừng ra ngoài ở vừa khó khăn lại dễ xích mích nếu có những bất đồng xảy ra".
Nghe lời bố chồng, tôi can tâm ở lại nhà chồng và cố gắng đảm nhiệm vai trò con dâu ngoan, chăm chỉ. Thời gian đầu, bố chồng tôi rất tâm lý, ông không mấy quan tâm, để ý đến con dâu. Nhưng càng về sau, tôi cảm thấy ngột ngạt trước sự soi mói của bố chồng.
Bố chồng có tính gia trưởng, thích áp đặt người khác, trong khi tôi là người trẻ trung, sống hiện đại. Bố chồng bắt đầu đặt ra các quy tắc trong nhà, nhất là với con dâu phải thực hiện nhiều nhất. Hàng ngày tôi phải thực hiện hết các công việc nhà như nấu cơm, rửa bát, quét dọn nhà cửa...
Chiều tan làm tôi cũng không được đi đâu, phải về nhà ngay. Không ít lần tôi bị bố chồng phê bình trước mặt cả nhà chỉ vì đi làm về muộn, nhà cửa vẫn còn bụi bẩn... Tôi cũng chỉ biết nhận lỗi, chứ không dám biện minh, cãi lại bố chồng. Dù có lần bị oan, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn chịu đựng cho yên cửa yên nhà.
Chịu đựng mãi khiến tôi áp lực, mỗi lần về nhà bố mẹ đẻ, tôi cảm thấy thoải mái biết bao. Trong khi bố mẹ tôi nuôi nấng con khôn lớn, đến lúc lấy chồng chưa báo hiếu nổi ngày nào. Về nhà chồng, tôi cung phụng, hầu hạ cả nhà trong khi một câu ghi nhận cũng chưa bao giờ nghe được.
Thấy con gái vất vả, bố tôi đưa ra lời đề nghị: "Hay con ra ngoài ở riêng cho thoải mái. Vợ chồng con có bao nhiêu thì cứ bỏ ra, còn lại bố mẹ lo. Cốt có cái nhà ra ngoài ở đã, tiền bạc sau này tính sau. Có thì trả, không có thì coi như bố mẹ cho con cháu".
Tôi bàn với chồng và được anh ấy ủng hộ, nhưng khi biết chuyện bố chồng tôi lại không đồng ý. Bố chồng tôi nhẹ nhàng: " Con ra ngoài làm gì, ở lại đây gia đình đầm ấm đông vui, đi thì mang tiếng bố mẹ đuổi con cháu ra ngoài. Nhà cửa tuy hơi chật, nếu có tiền thì đưa bố sửa lại hoặc xây nhà cho to đẹp hơn".
Nhưng rồi, tôi sớm nhận ra mục đích chính của bố chồng. Chính tai tôi nghe lỏm bố chồng mắng con trai: "Sao con dốt thế, tự dưng lại nghe vợ ra ngoài ở. Cứ nịnh nó về xin tiền nhà ngoại về xây lại nhà mình trước đã. Sau này nó không chịu nổi bố mẹ chồng, muốn ra thì bố mẹ nó sẽ cho tiền sau. Thế có phải là nhà mình lợi cả đôi đường không".
Bố chồng tôi toan tính như thế, tôi cảm thấy bất ngờ và hụt hẫng. Ở nhà chồng mà luôn có cảm giác lo lắng, sợ sệt bố chồng. Tôi phải làm gì để được bố chồng quý mến và không gây sức ép để tôi về xin tiền nhà bố mẹ đẻ? Tôi có nên dứt khoát tìm cách ra ngoài ở riêng không?
6 năm lấy chồng không muốn sinh con, lời đề nghị đầu năm của mẹ chồng khiến tôi mát mặt Bố mẹ chồng thấy tôi đảm đang, tháo vát, kiếm tiền tốt, lại tự chủ trong mọi việc nên cũng không bao giờ nói ra miệng mong muốn có cháu. Tết vừa rồi là cái Tết thứ 6 tôi làm dâu nhà chồng. Dù vợ chồng chưa có con cái nhưng tôi chẳng hề sợ hãi hay lo lắng trước những lời thúc...