Âm thầm giấm giúi cho bố chồng chục triệu/tháng để được ‘bình yên’
Đã vài tháng nay, cứ nhận lương về là tôi lại lén lút đưa tiền cho bố chồng để đổi đáp lại không khí yên bình trong gia đình.
Đã vài tháng nay, cứ nhận lương về là tôi lại lén lút đưa tiền cho bố chồng để đổi đáp lại không khí yên bình trong gia đình. Ảnh minh họa.
Chào độc giả của mục tâm sự,
Tôi thường xuyên theo dõi những chia sẻ trên mục tâm sự, tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ câu chuyện của nhà mình. Hôm trước, tôi có đọc bài viết “Cắn răng giúi cho bố chồng 7 triệu đồng mỗi tháng để được yên thân”, tôi thấy khá giống với hoàn cảnh nhà tôi nên có đôi lời muốn được chia sẻ.
Tôi năm nay 35 tuổi, còn chồng 40. Chúng tôi đã kết hôn được 7 năm và có hai cháu gái khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Mấy năm gần đây, do cả hai vợ chồng đều thăng chức, giữ vị trí chủ chốt trong các công ty lớn nên về điều kiện kinh tế, chúng tôi khá thoải mái.
Tuy nhiên, cũng từ khi điều kiện kinh tế khá giả hơn, những rắc rối cũng bắt đầu. Và tất cả đều bắt nguồn từ bố chồng tôi.
Bố chồng tôi không nghiện rượu, cũng không sa đà vào tật xấu như người bố chồng được nhắc đến trong bài tâm sự, tuy nhiên ông lại ham tiền quá mức.
Ngay từ khi mới lấy nhau, tôi đã biết bố chồng không phải là người giản đơn. Tôi từng khóc hết nước mắt khi bị bố chồng đổ oan cho tiếng ăn tham chỉ vì một lần mua hoa quả về mà không mang lên phòng mời ông.
Mẹ chồng tôi mất sớm nên nhiều năm nay, bố chồng tôi là người tay hòm chìa khóa trong nhà. Khi cưới tôi về, ông vẫn yêu cầu để ông giữ nhiệm vụ này. Tôi cũng vui vẻ chấp nhận và hàng tháng cứ lấy lương về là tôi nộp tiền cho ông đầy đủ theo như thỏa thuận vậy nhưng cứ thi thoảng ông lại kêu tôi kiệt sỉ, tính toán với bố chồng, đưa ít tiền quá.
Video đang HOT
Không chỉ vậy, ông còn hay nói xấu con dâu với láng giềng. Ông chê tôi bẩn (dù ngày nào đi làm về tôi cũng lau sạch bóng mọi ngóc ngách trong nhà và rửa dọn cốc chén sạch sẽ) rồi ông than thở rằng tôi làm được bao nhiêu tiền chỉ gửi cho nhà ngoại và phó mặc chồng và bố chồng lo tiền chi tiêu trong nhà.
Tuy nhiên, phần vì thương ông bao năm sống trong cảnh gà trống nuôi con, nuôi dạy chồng tôi nên người, phần vì tôi nghĩ người già hay trái tính nên tôi cố gắng vui vẻ và chấp nhận những điều kiện của ông. Vì lẽ đó nên cuộc sống tuy có khúc mắc đôi chút nhưng đều được hóa giải.
Nhưng kể từ khi chúng tôi thăng chức, chồng lên phó giám đốc còn tôi lên trưởng phòng và có thu nhập cao gấp nhiều lần trước thì bố chồng tôi bỗng nhiên cay nghiệt hơn hẳn. Ông yêu cầu chúng tôi phải nộp gấp đôi tiền hàng tháng cho các khoản chi tiêu trong nhà. Chiều bố, cả tôi và chồng đều đồng ý nhưng dường như ông vẫn không hài lòng.
Hàng ngày, các bữa cơm chiều ông nhận đi chợ mua thức ăn nhưng bữa nào ông cũng chỉ mua vài miếng đậu phụ, ít lạc và thịt thì chỉ lèo tèo vài miếng khiến chẳng ai dám gắp. Khi chồng tôi có ý chê ít thì ông giận dỗi suốt mấy tuần liền.
Tôi biết ý, ngày nào đi làm về cũng mua thêm đồ ăn nhưng khi tôi mua thêm về thì ông lại mắng tôi hoang phí, vừa có tí tiền đã hoang. Vậy nên thành ra nhiều hôm, vợ chồng con cái phải rủ nhau ra ngoài ăn.
Mọi chuyện như vậy thì có lẽ cũng chẳng có gì đáng bàn. Nhưng cách đây 1 năm, một hôm ông gọi cả hai vợ chồng lại và bảo rằng ông cần 300 triệu để dưỡng già. Khi chúng tôi còn chưa kịp phản ứng ra sao thì ông đã lớn tiếng ngay rằng cả cuộc đời ông vất vả vì các con nên giờ chúng tôi có của ăn của để mà không nghĩ đến bố.
Và khi chồng tôi vừa cất lời ngỏ ý thắc mắc thì ông lập tức đập bàn đập ghế mắng là chồng tôi bất hiếu, qua cầu rút ván. Trước mặt cả con và cháu ông tuyên bố sẽ từ mặt vợ chồng tôi nếu không thực hiện yêu cầu của ông.
Chồng tôi thì một mực không đưa số tiền đó cho bố. Anh bảo không phải vì tiếc tiền mà sợ có tiền trong tay rồi nhỡ ông lại gây ra chuyện gì (trước đây ông từng cho vay nặng lãi và khi không đòi được tiền ông đã tiếc đến mức suy kiệt sức lực suốt mấy tháng).
Còn bố chồng tôi thì một mực đòi tiền chúng tôi hàng ngày. Ngày nào chúng tôi về nhà ông cũng hỏi khiến cho ông và chồng tôi luôn to tiếng. Những ngày sau đó, thậm chí ông không hỏi nữa mà cứ thấy chúng tôi về nhà là ông lại chửi đổng. Thành ra nhà lúc nào cũng thấy to tiếng, tiếng bố chửi con, khiến tôi mất mặt với hàng xóm.
Tôi cũng nói thẳng với ông rằng đây là quyết định của riêng tôi nên mong ông giữ kín chuyện. Ảnh minh họa.
Nghĩ tình cảnh này không ổn, một chiều tôi quyết định nói chuyện với ông và đi đến thỏa thuận (bằng văn bản) rằng mỗi tháng tôi sẽ gửi ông 10 triệu đồng để ông chi tiêu cá nhân. Và tôi cũng nói thẳng với ông rằng đây là quyết định của riêng tôi nên mong ông giữ kín chuyện.
Đã vài tháng nay, cứ nhận lương về là tôi lại lén lút đưa tiền cho bố chồng để đổi đáp lại không khí yên bình trong gia đình.
Tôi luôn nghĩ rằng bố chồng đã già, tôi có chiều theo ý ông chút thì cũng là đạo làm con mà thôi. Nhưng liệu những hy sinh này của tôi ẽ được chồng ghi nhớ và biết ơn?
Theo Người Đưa Tin
Chia tay xong, chẳng ai còn muốn nhìn mặt nhau!
Không biết sau khi chia tay, tôi hay người sẽ là người chịu đựng nỗi đau đớn và thống khổ này lâu dài hơn. Chỉ là sau những đớn đau tôi đã chịu đựng, tôi nghĩ mình không đủ sức để đối mặt bình yên với người, khi chúng ta vô tình gặp lại nhau trên phố nữa.
Chúng ta đã yêu đương nhau trong rất nhiều năm, rồi hẹn thề sẽ cùng nhau hạnh phúc thêm một vài năm sau nữa. Thế rồi một ngày nào đó, mối tình tưởng chừng như là trăm năm này bị đứt đoạn khiến hai con người vốn yêu thương nhau giờ phải rời xa nhau. Tim mỗi người đều đau theo một kiểu khác nhau, và điều khiến tôi phải sợ hãi là liệu sau này có vô tình gặp lại nhau trên phố, tôi sẽ đối diện với người như thế nào.
Sau chia tay, tôi chẳng can đảm để gặp lại. Nhưng rồi có những ngày, tôi vô tình chạm mặt người giữa con phố đông đúc và ồn ào bởi thứ âm thanh huyên náo. Chúng ta đều có vẻ lúng túng và loay hoay khi gặp lại đối phương, sự ngượng ngùng giữa chúng ta cũng xuất hiện nhanh chóng. Tôi cảm thấy tim mình bồi hồi, nhưng rồi cũng chỉ dám cười nhẹ, rồi dằn lòng bình tĩnh mà thản nhiên lướt ngang qua người.
Người và tôi đi về phía không nhau mà bản thân mỗi người đã lựa chọn. Chúng ta thản nhiên lướt qua nhau như thể không còn phiền muộn hay vấn vương gì đến nhau nữa.
Dẫu rất nhiều năm về sau mà tôi có vô tình nhìn thấy người ở đâu đó trong cuộc đời này, dẫu chỉ có một lần hay vạn lần hơn thế. Có lẽ, những gì diễn ra trong lòng tôi sẽ mãnh liệt và cuồn cuộn như một trận bão lớn. Đó là trận bão mà tôi tưởng đã yên bình sóng gió từ lâu, nhưng hóa ra là nó chỉ chờ thời cơ tôi gặp lại người, hoặc người gặp lại tôi để mà bùng nổ một cách mãnh liệt nhất mà thôi. Một trận bão trong lòng đầy khó khăn mà chẳng ai biết bao giờ nó sẽ biến tan đi. Tôi cũng không biết làm cách nào để nó biến tan đi nữa, từ khi người rời xa tôi rồi.
Và khi đó, tôi cảm thấy đau, còn người có đau đớn như tôi hay không, tôi không thể nào biết được.
Tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh mình và người gặp lại nhau hàng trăm lần trên những góc phố quen. Có thể khi đó tôi đang tay trong tay cùng ai, và người cũng đang hẹn hò hạnh phúc cùng ai đó. Nếu là thế thì thật tốt, vì chúng ta có thể đi ngang qua nhau thêm một lần nữa trong đời mà chẳng còn vướng bận hay chút nào khổ đau. Nhưng cũng có thể, một ngày khi tôi và người vô tình gặp lại nhau, tôi hoặc người đang lang thang một mình, và bỗng chợt nhìn thấy người kia đang ấm áp bên cạnh mối tình mới của mình. Và hẳn là người còn lại sẽ rất đớn đau, vì vết thương trong lòng vẫn chưa hề nguội lạnh đi phần nào.
Đoán thêm nhiều lần, tôi nghĩ người nhận đớn đau về phía mình sẽ là tôi thôi. Bởi những cô gái như tôi, yêu một người có thể chỉ mất một vài giây, nhưng để quên đi người đó, tôi sẽ mất đi trăm năm hao gầy.
Từ ngày chúng ta chia xa, tôi lại hay thi thoảng nhìn thấy bóng dáng thân thương của người trên phố. Đó là hình dáng quen thuộc đến nỗi chỉ cần đứng nhìn từ đằng xa, tôi cũng có thể bật khóc nức nở. Bởi mọi thứ đã từng quá gần gũi và thân thuộc biết bao nhiêu giờ đây lại xa xôi với tôi quá đỗi. Tôi chẳng thể nào chạm đến người, hay đủ dũng cảm bước đi về phía người nữa.
Chuyện tình nào được kể lại bằng hai chữ "đã từng" mà không có chút gì cảm xúc khơi gợi sự buồn bã? Chúng ta đã từng yêu, đã từng hẹn thề những điều tưởng chừng sẽ được thực hiện trong tương lai. Chúng ta cũng đã từng cùng nhau vui, buồn, hạnh phúc và khổ đau. Chúng ta đã từng ngỡ rằng mình sẽ bên nhau trăm năm, đã từng dám mơ mộng về những viễn cảnh đẹp đẽ trong tương lai.
Chỉ là giờ đây, mọi điều đều không còn nữa. Tôi không còn ở bên cạnh người, người cũng chẳng còn ở lại bên đời tôi nữa. Chuyện tình yêu của chúng ta chỉ đến thế thôi là đã xong rồi.
Theo Kênh 14
Sốc vì lời khẩn cầu của mẹ chồng Nhưng thật khác với suy nghĩ của bố chồng khi ông ra sức mắng mỏ Tâm thì mẹ chồng lại ngược lại.Bà không hề có một câu trách Tâm vì tội phản bội mà còn quay sang My van xin tha thứ cho chồng. My và Tâm yêu nhau khi đang ngồi trên giảng đường Đại học. Khi ra trường, cả hai đều...