“Âm mưu” của nàng dâu
Nếu như nhiều nàng dâu coi chuyện mẹ chồng già nua t.uổi tác bỗng đòi &’đi bước nữa’ là điều đáng xấu hổ thì với một số nàng dâu khác, đó lại là cơ hội trời cho.
Mẹ chồng tái giá, con dâu sướng điên
Cúc vẫn đ.ánh giá rằng mẹ chồng cô không tốt hơn, cũng không xấu hơn mức trung bình của các bà mẹ chồng ở Việt Nam. Tuy nhiên, nhiều lúc cô vẫn ức chế không chịu nổi vì phải sống chung với một người luôn có quyền áp đặt, chỉ trích cô, bắt cô chịu đựng không ít điều phi lý mà không được phản kháng. Những việc lớn của gia đình, dù quyết định của mẹ chồng có “dở hơi” đến thế nào, Cúc cũng ngậm miệng, vì phận dâu con không có quyền lên tiếng, vả lại nếu quyết định đó có gây tai họa thì cả nhà phải chịu hậu quả chứ không phải chỉ mình cô.
Nhưng những chuyện liên quan đến cá nhân cô hay việc nuôi dạy bọn trẻ, mẹ chồng cũng can thiệp thô bạo khiến Cúc lắm khi có khát khao điên cuồng là ném vào mặt bà những lời chỉ trích thẳng thắn nhất. Nhưng cô cố nhịn, và ước gì có một phép lạ khiến bà đuổi hai vợ chồng cô ra ở riêng. Có điều, chồng Cúc là con trai duy nhất nên cái “mùa xuân” ấy chẳng bao giờ đến.
Sự ức chế của Cúc càng lớn hơn sau khi bố chồng qua đời do bạo bệnh. Sự cố này khiến mẹ chồng lâm vào khủng hoảng. Bà luôn cáu gắt, rất dễ nổi nóng, tính tình ngày càng khó khăn đến mức vô lý. Và người phải hứng chịu nhiều nhất dĩ nhiên là nàng dâu. Lắm lúc Cúc căng thẳng và giận dữ đến mức phải tự hỏi, chẳng lẽ suốt cuộc đời cô không bao giờ có tự do, chẳng lẽ phải đến lúc già nhăn nheo, cô mới thoát khỏi xiềng xích của mẹ chồng?
Thế rồi tự do quý giá đã đến bất ngờ dưới hình hài một người đàn ông 63 t.uổi, hơn mẹ chồng Cúc 7 t.uổi. Ông là người yêu của mẹ chồng, một người cũng góa vợ nhiều năm. Lúc đầu, họ tuyên bố chỉ là bạn tâm giao, cùng nhau chia sẻ vui buồn, nhưng sau khi mãn tang bố chồng, tình nhân của mẹ nói với gia đình hai bên là muốn có bữa tiệc nhỏ để đón bà về sống chung những năm cuối đời.
Ảnh minh họa
Chồng và hai cô em gái của chồng Cúc phản đối. Họ nói không yên lòng khi để mẹ đến nhà người khác, rồi thì con cái ông ấy sẽ đối xử với mẹ ra sao, rằng mẹ chừng ấy t.uổi còn phải “đi làm dâu” thì tội quá, rằng mẹ cả đời phải phục dịch chồng con, giờ già rồi lại đi hầu một ông già khác, thật chẳng cái dại nào bằng. Thực ra trong thâm tâm, họ sợ tai tiếng, sợ người ta xầm xì rằng bà chừng ấy t.uổi còn chưa trót đời, còn ham hố đến mức chỉ chờ mãn tang chồng là đi bước nữa.
Chỉ có cô con dâu là nhẹ nhàng khuyên giải mọi người, bảo phải đặt mình vào vị trí của mẹ để hiểu cho mẹ: “Mình là con dĩ nhiên sợ mẹ khổ, nhưng bản thân mẹ lấy việc phải vất vả vì những người mình yêu thương là hạnh phúc, giống như ngày xưa mẹ phục vụ bố và mấy anh em anh. Chúng mình muốn mẹ ở nhà để con cái phục dịch cho an nhàn, nhưng mẹ cô đơn, cần có bạn, mà chúng mình đâu có nhiều thời gian chia sẻ với mẹ. Người ta nói con chăm cha không bằng bà chăm ông, người già cũng cần có tình yêu, có bạn đời. Con cái không thể thay thế được”. Rồi Cúc đề xuất, nếu sợ mẹ về nhà bên ấy vất vả thì mấy anh em góp t.iền thuê ôsin cho mẹ.
Thế là mẹ chồng Cúc đi lấy chồng. Từ đó, Cúc được tự do làm theo ý mình. Cô trẻ ra đến mấy t.uổi. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng tốt hơn gấp trăm lần, vì khi không còn ở chung, Cúc hết ác cảm với mẹ, thậm chí còn yêu thương, lo lắng cho bà.
Video đang HOT
Lập mưu “đẩy” mẹ chồng sang nhà khác
Cũng thoát được “ách áp bức” của mẹ chồng nhờ một cuộc tái giá nhưng niềm hân hoan của Lý không phải từ trên trời rơi xuống như trường hợp của Cúc, mà là kết quả sự lao tâm khổ tứ của chính cô. Để có tự do, Lý đã phải mất nhiều chất xám để ủ mưu, rồi khi nghĩ ra thì lại vắt óc lập một kịch bản từ đề cương đến chi tiết, từng bước thực hiện một cách kiên trì suốt hai năm ròng.
Mẹ chồng Lý l.y h.ôn cách đây rất nhiều năm, khi bốn đứa con còn thơ ấu, bởi ông chồng trăng gió của bà vì mê gái mà theo bồ vào Nam. Từ đó đến nay, bà quyết trả thù kẻ bạc tình bằng cách một mình dốc sức nuôi các con ăn học thành người. Tuy nhiên, những nỗi cực khổ của cuộc mưu sinh cùng nỗi cô đơn, uất ức đã in hằn lên tính cách của bà, khiến bà trở nên vừa hà khắc với con cái, nhất là con dâu, lại vừa hay dỗi hờn, làm mình làm mẩy mỗi khi con không theo ý mình. Là dâu trưởng, Lý lãnh đủ những trận nắng sớm mưa chiều đó.
Lý nghĩ, nếu không đời nào được phép ở riêng, thì cánh cửa duy nhất mở ra tự do cho cô là mẹ chồng đi bước nữa. Cô biết, để tránh chuyện mẹ chồng tái giá ít hôm đã đùng đùng vác đồ đạc quay về, dứt khoát phải tìm cho bà một người đàn ông tốt và phù hợp. Điều đó thật khó khăn, nhưng Lý xác định phải kiên trì. Đầu tiên, cô cố gắng gần gũi mẹ chồng, tỉ tê tâm sự, rồi vận động bà tham gia các câu lạc bộ khiêu vũ, tập khí công dưỡng sinh của người cao t.uổi. Lý tự tay mua đồ tập cho mẹ chồng, “phụ đạo” cho bà về các điệu nhảy cổ điển. Khi hai mẹ con đã thành bạn tâm tình, cô dùng cách mưa dầm thấm lâu, rót vào đầu bà cái tư tưởng người già cũng cần tình yêu, cần sống cho chính bản thân mình, rằng chuyện đó không có gì xấu…
Ảnh minh họa
Lý thường xung phong chở mẹ đến các câu lạc bộ rồi vui vẻ làm quen với các cụ ở đó, nhất là các cụ ông. Thỉnh thoảng, cô in tài liệu về chăm sóc sức khỏe biếu các cụ, rồi từ từ làm cầu nối, khiến mẹ chồng thành tâm điểm của một nhóm bạn thân, thường xuyên cùng nhau giao lưu, gặp gỡ. Mẹ chồng Lý nhờ tâm lý vui vẻ, lại được cô con dâu ra sức tư vấn làm đẹp nên trẻ ra thấy rõ, thu hút được rất nhiều cụ ông. Khi đó, như một người bạn tâm giao, Lý tư vấn cho bà về chuyện tình cảm, để rồi cuối cùng, chuyện tình của bà với một ông lão bắt đầu. Với sự ủng hộ, khuyến khích của Lý, ông bà đã vượt qua được mặc cảm ngại ngần và sự khó chịu của con cái để thành vợ chồng.
Vậy là Lý “đuổi” được mẹ chồng mà không cần “phát động chiến tranh”. Có người thấy Lý nhiệt tình với sự tái giá của mẹ chồng như vậy, vẫn nói cô là thâm, là đểu. Nhưng Lý cho rằng, chẳng có gì sai nếu kết quả “âm mưu” của cô là có ít nhất hai người phụ nữ được hạnh phúc: cô và mẹ chồng. “Khi nghĩ cách để có tự do, tôi đã quyết tâm tìm một giải pháp để mẹ chồng được sống vui suốt quãng đời còn lại chứ không phải đẩy bà vào một sai lầm bất hạnh”, Lý nói.
Ngoài ra, điều làm Lý đắc ý nhất là “âm mưu” đó chẳng những giúp cô được ở riêng, mà còn từng bước một giúp mẹ chồng con dâu có tình cảm tốt đẹp với nhau.
Theo VNE
Căm hận vì bạn trai lén lút cưới vợ
Anh bảo bị vô sinh khiến tôi khóc như mưa, rồi anh lừa tôi chuyện nhà nghèo làm rẫy trong khi anh làm công trình lương cao.
Tôi năm nay 27 t.uổi, đang làm việc tại Đà Nẵng. Tôi từng đọc rất nhiều câu chuyện, thấy mỗi người một hoàn cảnh. Riêng tôi, sau một thời gian cũng đã vơi bớt phần nào nên mạnh dạn chia sẻ câu chuyện tới mọi người chuyện tình 7 năm của tôi, đầy đ.au đ.ớn và căm hận.
Tôi sinh ra ở miền Trung gió Lào. Khi học năm thứ hai ở Đà Nẵng thì gặp anh, hơn tôi 2 t.uổi, cùng dãy trọ. Lúc đầu chỉ nói chuyện xã giao nhưng sau một thời gian tiếp xúc thì chúng tôi yêu nhau. Khoảng thời gian còn là sinh viên cũng giống như bao đôi tình nhân khác, rất đẹp, tuy cũng có cãi vã, nhưng chỉ một lúc là hết giận. Và cứ thế, cũng đến lúc anh ra trường và quyết định lập nghiệp tại Tây Nguyên cuối năm 2010. Lúc đó, chúng tôi phải xa nhau nhưng luôn tin tưởng đợi ngày hội ngộ.
Khoảng cách tuy xa nhau, nhưng thỉnh thoảng anh cũng có xuống Đà Nẵng thăm tôi, vẫn liên lạc thường xuyên, vẫn nhớ thương và hẹn ước. Nhưng những cuộc gọi cũng thưa dần, những lời nói quan tâm cũng ít dần. Tôi cảm nhận được điều đó và tôi tìm mọi cách để lên thăm anh. Thứ nhất là tôi biết được cuộc sống của anh như thế nào và tôi cũng hiểu được công việc vất vả của anh. Nhưng tuyệt đối anh không bao giờ cho địa chỉ. Linh tính tôi mách bảo nhưng vẫn là câu nói muôn thuở an ủi, động viên: "Trên này toàn là núi không à, với lại em đi xe bị say. Thôi lên làm gì để anh thu xếp rồi xuống thăm em".
Vậy mà, anh xuống thăm tôi cũng gần chục lần anh nói như thế, hết lần này tới lần khác, hết năm nay qua năm khác vẫn câu nói đó. Đến ngày gần đây, khi tôi không thể chịu được nữa muốn lên bằng được vì dù sao tôi cũng đi làm, lại muốn hai đứa làm một chỗ cho ổn định. Bỗng nhiên nghe thấy tôi kiên quyết như vậy, anh nói:
- Em ạ, anh suy nghĩ mãi không biết có nên nói với em hay không?
- Gì vậy anh?
- Anh bị vô sinh thật em ạ, giờ anh chán lắm.
Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi khóc, anh an ủi, nhưng tôi nghĩ như thế tôi càng thương anh hơn. Chẳng lẽ, khi yêu nhau người ta còn mạnh khỏe thì mình yêu còn khi người ta bị như vậy lại quay lưng đi, tôi nghĩ nhiều lắm và quyết định gắn bó với anh.
Công việc anh báo với tôi là không thuận lợi lắm (anh làm bên kỹ sư xây dựng), với lại do tâm lý anh chán nản vì nghĩ mình như thế, anh quyết định nghỉ việc và nói với tôi:
- Anh nghỉ làm, với lại trên Gia Lai nhà anh cũng có đất trồng tiêu, anh muốn làm vườn em ạ, cho anh quên nỗi buồn trong anh. Nếu lấy anh thì em sẽ khổ vì anh thật sự không có con, công việc lại như thế.
- Anh yên tâm, dù có khó khăn vất vả gì đi nữa, mình cũng sẽ có nhau mà anh - tôi nói.
Vậy mà giờ đây, tôi đợi anh đã được 7 năm, anh vẫn khất lần, không cho tôi một ngày rõ ràng gì cả, lại cũng không dẫn tôi về giới thiệu gia đình, dù tôi có thúc giục bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Cho đến một buổi chiều mưa tầm tã, tôi thấy điện thoại reo là một số lạ gọi tới.
- Em là Thủy phải không?
- Vâng, đúng rồi ạ.
- Anh là bộ đội, nơi Tùng nó đang làm cho công trình bên anh. Anh có nghe nó tâm sự có người yêu là em, lại cùng quê với anh nữa nên anh muốn nói hết sự thật cho em nghe. Em phải bình tĩnh nhé?
Tôi c.hết lặng khi nghe anh kể:
- Anh ta mới cưới vợ rồi em ạ. Vợ nó đang mổ ở Sài Gòn. Trời mưa nên công trình không làm được, anh em ngồi tâm sự. Nó nói dối em hết, nó không làm rẫy như em nghĩ đâu, nó đang làm công trình cho đơn vị anh, lương nó cũng cao lắm.
Chỉ từng ấy thôi, tôi sốc và ngã quỵ khi nghe tin như vậy. Anh ấy còn nói:
- Nếu em không tin thì em lên đây để chứng kiến rồi sẽ biết thôi. Vì khi nghe tin em cùng quê với anh nên anh mới nói sự thật cho em biết. Anh xem em như em gái của mình. Sao lại để nó lừa dối suốt 7 năm qua mà không hay biết hả em?
Tôi nghĩ có nằm mơ anh cũng không bao giờ lừa dối tôi như vậy. Tôi nửa thực nửa tin và quyết định nhắn tin cho một người bạn cùng quê với anh, cũng là người mà tôi quen. Không ngờ người đó nhắn tin lại: "Tùng nó cưới vợ hôm 19 tháng 4 âm đó em. Ngã quỵ, sốc, cả đêm không ngủ được. Trời ơi! Tôi hét lên, sao lại nhẫn tâm với tôi như thế? Nếu không yêu tôi tại sao không nói, lại ngụy biện tất cả như thế, lại còn nói, cuối năm cưới nhau nếu không có con, em cố gắng đừng buồn vì anh nhé?
Cuộc đời sao lại đùa giỡn với tôi như thế, khi tôi hỏi anh còn chối quanh: "Làm gì có hả em? Nhất định không có". Đến khi tôi đưa tất cả bằng chứng, thì bảo xin lỗi. Bây giờ tôi không còn căm hận như khi mới nghe tin nữa, nhưng làm sao tôi có thể tin nổi người khác đây?
Theo VNE
Anh vẫn 'giải tỏa' với bạn gái cũ dù yêu tôi Do tôi muốn 'giữ gìn' đến lúc cưới, anh phải kiềm chế hết mức nên tìm người yêu cũ để 'quan hệ' với cô ta. Tôi năm nay 24 t.uổi, mới ra trường và đi làm được 2 tháng, công việc chưa có nhiều phức tạp nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng thấy buồn về chuyện tình cảm. Tôi và anh quen...