Ám ảnh nỗi khổ của một gia đình “khổng lồ”
Miệt ven biển xứ Bạc Liêu có một gia đình quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, nghèo đến nỗi… không còn mồng tơi để rớt. Ngoài “cái sự nghèo”, gia đình này còn nổi tiếng bởi có nhiêu người “khổng lồ” khác thường
Chúng tôi tìm đến nhà bà Trần Thị Láng (62 tuổi, ngụ xã Vĩnh Hậu A, huyện Hòa Bình, tỉnh Bạc Liêu) – người được mệnh danh là “người khổng lồ” xứ Bạc – khi cơn mưa giữa tháng 6 đã kéo dài đến mấy ngày. Những lúc thời tiết thê thảm thế này, gia đình “khổng lồ” của bà Láng chỉ biết ngồi nhà nhìn mưa mà thở dài vì đời sống cả gia đình phụ thuộc vào thời tiết và con nước lên xuống.
Dù đã được người chỉ đường miêu tả sơ sơ từ trước nhưng khi gặp bà Láng, chúng tôi vân không khỏi bất ngờ trước vẻ bề ngoài của bà. Đó là một người phụ nữ to lớn, da ngăm, cao trên 2m, chân tay dài lêu khêu, có khuôn mặt khắc khổ và góc cạnh với đôi mắt xếch, mũi tẹt, miệng móm, giọng nói ồm ôm như đàn ông.
Bà Trần Thị Láng trong buổi trò chuyện với PV Dân trí.
Tiếp xúc với PV Dân trí, bà Láng kể, bà không biết nhiều lắm vê gốc gác của mình, chỉ biết mình sinh ra và lớn lên ở vùng đất ven biển Bạc Liêu này. Gia đình bà nổi tiếng được nhiều người biết đến bởi có những người cao lớn khác thường. Bà nội rồi ba của bà đều cao hơn 2,2m nên con cháu sau này hâu hêt đêu rât cao. “Tui có 8 anh chị em, ai cũng cao lêu ngêu, tôi cao 2m là thấp nhất nhà rồi đó”, bà Láng nói.
Ngoài chiêu cao đáng nê, cuôc sông của bà Láng không có gì đáng kê. Lận đận quanh năm. Đến tuổi đôi mươi, may mắn được người ta mai mối, bà Láng lấy một người đàn ông cao hơn 1,6m là ông Lê Văn Sụa (năm nay 65 tuổi) cũng nghèo “rớt mồng tơi”. Hai vợ chồng lấy nhau không có cục đất chọi chim, xin người này người kia được cái cây, miếng lá cất mái nhà nhỏ che mưa che nắng. Rồi những đứa con lần lượt ra đời, 4 trai, 4 gái, cái nghèo lại nghèo thêm.
Bà Láng cao hơn chồng là ông Sụa đến 40- 50cm, mặc dù chân bà đã bị cong lại đôi chút.
Sinh đứa con gái đầu lòng, bà đặt tên Lê Thị Ánh Vàng, cô bé Vàng có vóc dáng bình thường khiến vợ chồng bà hết sức mừng vui. Đến đứa con gái thứ hai, bà đặt tên Lê Thị Ánh Hồng lại có chiêu cao giống mẹ. “Lúc đó, tui nghĩ rằng lớn lên chắc nó cũng sẽ khổ như tui, bây giờ đúng thiệt”, bà nhớ lại. Rồi bà sinh tiếp đứa con gái thứ ba, đặt tên Lê Thị Ánh Đại, cô gái này cũng có vóc dáng bình thường, bà khấp khởi mừng. Nói vê những cái tên “sáng sủa” của các con, bà Láng cho biết, bà hy vọng cuộc sống của các con sau này sẽ tôt hơn mẹ. Vậy mà những đứa con gái lớn lên, “vàng hồng” đâu không thấy, vân chỉ thây con ốc, con cua mỗi ngày.
Hai đứa con trai ra đời, bà đặt tên Lắm, Lem, hai người con này đêu “khổng lồ” giống bà Láng. Rồi bà sinh tiếp hai người con trai có chiêu cao giống cha, đặt tên Bé Sáu, Bé Bảy. Và thêm đứa con gái út giống mẹ tên Tám.
Video đang HOT
Hai mẹ con “khổng lồ”- bà Láng và con gái út – đi trên đê trước nhà.
Bà Láng cho biết, cuộc sống của gia đình quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” nên hầu như không ai được học hành gì. Trong các người con, có chị Ánh Hồng, hồi đó khi sinh ra thấy khác thường nên bà cho người ta nuôi, ai ngờ lớn lên được cho đi học đến lớp 3 thì chị này bỏ về nhà sống với cha mẹ ruột. Cũng được mai mối, Ánh Hồng lấy chồng, sinh con rồi cất mái nhà nhỏ sống bên cạnh nhà bà đến giờ. Một đứa con gái của chị này cũng “khổng lồ” giống mẹ và bà ngoại.
Trò chuyện với chúng tôi, bà Láng cho biết 4 người con trai đã trưởng thành hết, con trai út cũng đã 26 tuổi nhưng chưa có ai lấy. Các con trai của bà cũng chẳng dám nghĩ đến chuyện này bởi nhà quá nghèo. Từng có một câu chuyện cứ như cổ tích, bà Láng kể, hồi đó, anh Lê Văn Lem (con trai thứ năm) đi làm thuê làm mướn ở miệt Vĩnh Hưng (huyện Vĩnh Lợi) có yêu một cô gái. Thấy anh Lem to khỏe làm được nhiều việc nên nhà gái cũng muốn có anh làm rê. Thế mà, khi gia đình bà Láng mang lễ vật sang hỏi thì gia đình nhà gái lại từ chối bởi anh Lem quá nghèo.
Người con trai “khổng lồ” thứ tư của bà Láng cũng lận đận là anh Lê Văn Lắm. Bà Láng cho biết, lúc trước Lắm cũng rất siêng năng, làm được nhiều việc phụ giúp gia đình mưu sinh. Nhưng anh Lắm tính tình bất thường nên thường hay bỏ nhà đi. Một lần anh theo đoàn gánh hát lên tận Cần Thơ, tại đây, với thân hình khác thường, anh Lắm giúp chủ gánh hát kiếm bộn tiền bằng những cách pha trò. Anh Lắm làm chẳng bao lâu, bị người ra chế giễu nên giận dỗi lội bộ từ Cần Thơ về nhà mất cả tháng. Chủ gánh hát xuống tìm không gặp nên gửi cho gia đình 300.000 đồng gọi là trả công cho anh Lắm.
Do bị một cục bướu ở tai nên trước Tết Nguyên đán Quý Tỵ, anh Lắm được gia đình đưa đi mổ tai, sau đó về nhà thì tính tình càng bất thường, bỏ đi đến giờ vẫn chưa về. “Cách đây mấy ngày, tui có nghe nói nó vô tận xóm Đìa Chuối nào đó, người ta thấy nó đói bụng muốn xỉu nên pha nước trà đường cho uống, rồi nấu cơm cho ăn, giờ thì mất tin luôn”, bà Láng buồn bã nói, “Nó bỏ đi riết rồi gia đình cũng quen, vì đưa về thì lại bỏ đi nên giờ cũng đành phó mặc nó cho ông trời chứ biết làm sao hơn”.
Còn cô con gái út Lê Thị Tám (23 tuổi) giống bà Láng cao cũng trên 2m lại trầm tính, quanh quẩn chỉ ở nhà chứ ít khi đi ra ngoài. Khi chúng tôi hỏi thăm, chị Tám lẳng lặng bỏ ra nhà sau. Bà Láng tâm sự: “Con gái út nó hay bị mặc cảm nên ít nói chuyện với ai nhưng nó giỏi lắm, mọi công việc nội trợ từ nấu ăn, giặt giũ trong nhà đều một tay nó làm hết. Cứ đà này, tui sợ nó không lấy được chồng thì lại khổ vì biết sống với ai lỡ như không còn ba mẹ, anh em nữa”.
Gia đình bà Láng
Không có cái ăn, cái ở đôi với gia đình bà Láng cũng không đơn giản. Căn chòi nhỏ của gia đình đang ở nằm phía dưới con đê quốc phòng, mấy năm nay chính quyền địa phương yêu cầu di dời nhưng cái nghèo đeo bám, bà Láng chưa biết đi đâu nên đành phải ở tạm đến đâu hay đến đó. Cái ăn phụ thuộc con nước cao thấp để mò cua bắt ốc, ai mướn gì làm đó nhưng không phải lúc nào cũng có việc. Bản thân bà Láng thì bị bệnh đau nhức, ai thương cho tiền thì dành mua thuốc, không có thì nhịn uống, chịu đau.
“Miếng ăn kiếm hàng ngày khó như lên trời, trong khi mấy đứa con nó ăn dữ lắm nên lúc đói, lúc no, cả nhà bị bệnh tật liên miên, có tiền thì chữa, không có tiền thì cắng răng chịu đựng”, bà Láng ngậm ngùi. Bà kể, cách đây ít năm, anh Lem bị đau ruột thừa phải đi mổ. Lúc đó, bà gói gém chỉ được 100.000 đồng trong túi, may nhờ bà con thương tình cho thêm nên mới cứu được con trai bà. “Rồi con gái út tui cũng bị đau ruột thừa nhưng không có tiền đi bệnh viện, chỉ đủ tiền chích thuốc ép cho bớt đau đến giờ, may mà nó không tái phát”, bà nói.
Bà Láng còn chia sẻ thêm: “Người cao lớn cũng có cái khổ của nó. Ngay như tui đây khi ngủ đâu thẳng chân ra được vì cái giường ngắn nên ngủ phải co chân lại, riết rồi chân bị cong luôn. Mấy đứa con cao lớn của tui cũng vậy nên trông lưng, chân đứa nào cũng cong, có được thẳng như người ta đâu”.
Những đứa con của bá Láng đang ăn một bửa cơm đạm bạc chỉ với củ cải muối.
Lúc chúng tôi đến, bà Láng cho biết: “Mới đây, địa phương cho một cái nền để di dời nhưng khổ nỗi cái nền thấp trũng nên tui phải huy động cả nhà ra đắp mà vẫn chưa đến đâu. Bà con họ nói muốn đắp nhanh thì mướn xáng múc nhưng biết kiếm đâu ra tiền để thuê”. Rồi nói đến cất nhà mới, bà Láng ngao ngán: “Hồi cất cái nhà đang ở này, vợ chồng tui phải chạy vạy khắp nơi mới mượn được ít tiền để làm. Giờ còn thiếu tiền 19 miếng tôn mà vẫn chưa trả nổi cho người ta thì lấy đâu ra tiền để dời nhà mới”.
Bà Láng bộc bạch thêm, gia đình bà nghèo đến nỗi một chiếc chiếu lành để ngủ cũng chẳng có. Chỗ nằm gọi giường cho “sang” vậy thôi chứ đó chỉ là mấy cây mắm, cây đước chắp lại, hên lắm là có mấy thanh tre đóng thành những tấm nẹp rồi… lót giấy lên ngủ. “Hồi Tết dành dụm được ít đỉnh chỉ mua được 2 chiếc chiếu để nằm, mà nhà tới 6- 7 người cũng chẳng chia ra cho đủ, giờ thì cũng rách tùm lum rồi, vá trước, nối sau nên nghỉ tới tiền để làm gì đó cho lớn chỉ là ước mơ xa vời”, bà Láng bùi ngùi.
Theo Dantri
"Lò" luyện thi xứ Thanh "hạ nhiệt"
Những băng rôn, bảng quảng cáo và các "lò" luyện thi mọc lên nhan nhản đã trở thành hình ảnh xưa cũ trên địa bàn thành phố Thanh Hóa. Năm nay, số "lò" luyện thi tại đây giảm rõ rệt, các bảng quảng cáo về "lò" luyện đã không còn.
Nếu như những năm về trước quanh khu vực trường Đại học Hồng Đức - khu vực "nóng" nhất của các "lò" luyện thi tràn lan các lò luyện cấp tốc được mở, học sinh ở khắp các nơi trong tỉnh Thanh Hóa cũng kéo nhau ồ ạt lên thành phố để trọ học ôn thì những năm gần đây đã không còn tình trạng đó nữa. Băng rôn quảng cáo với những lời mời gọi đã mất hẳn.
Đặc biệt năm nay, quanh trường Đại học Hồng Đức chỉ còn duy nhất 2 "lò" luyện thi được đánh giá là chất lượng. Học sinh đến ôn cũng giảm một cách đáng kể so với mọi năm. Khảo sát cho thấy hầu hết các học sinh đến ôn chỉ là những học sinh bị trượt ĐH những năm trước, họ muốn hệ thống lại một số chương trình học chuyên môn, bổ sung những kiến thức mới đồng thời để củng cố tinh thần qua một năm không theo học để bước vào kỳ thi. Trong khi đó, có rất ít số học sinh vừa tốt nghiệp THPT đến lò luyện.
"Sĩ tử" tập trung thưa thớt trước "lò" luyện thi ở đường Trương Hán Siêu (TP Thanh Hóa).
Nguyên nhân khiến các "lò" luyện không còn "hút" khách nữa được các sĩ tử chia sẻ vì được các anh chị đi trước truyền kinh nghiệm rằng mỗi "lò" luyện có hàng trăm học sinh ngồi chật chội trong một phòng học oi bức nhưng chỉ có một giáo viên dạy khiến cho chất lượng bài được tiếp thu không cao, kiến thức mà các thầy cô tại các "lò" luyện đưa ra cũng không mới, nhiều dạng đề đã có trong sách bồi dưỡng.
Hơn nữa, việc giảm "lò" luyện nhưng giá mỗi môn học lại tăng lên cũng khiến các "sĩ tử" e dè hơn. Những học sinh quê nghèo không dám bỏ ra một khoản tiền lớn khi chưa chắc chắn được kết quả ôn luyện sẽ thế nào.
Hầu hết những "sĩ tử" đến các "lò" luyện là những "sĩ tử" thi lại đại học.
Năm nay, giá của mỗi buổi học tại các "lò" luyện trung bình cũng 15.000đ/ca, các môn học buổi tối như Toán, hoặc Vật Lý có giá 20.000đ-25.000đ/ca, Hóa học có giá 10.000đ-15.000đ/ca. So với những năm trước giá đã tăng lên gấp rưỡi cho mỗi môn.
Em Lê Thị Huyền Trang, quê Hoằng Hóa, tâm sự: "Em có lên học được mấy hôm nhưng lớp đông quá, giữa cái nắng 37, 38 độ nhưng phải "hành xác" trong một căn phòng lợp tôn chật chội chỉ có vài cái quạt nên tiếp thu bài rất khó mà phí cho mỗi buổi học lại cao nên em không theo nữa mà ở nhà tự ôn luyện".
Sĩ tử mới tốt nghiệp THPT tại Thanh Hóa năm nay đánh giá cao việc tự ôn luyện bằng sách bồi dưỡng và ôn qua mạng internet vì thế việc chọn "lò" ôn thi cấp tốc để có được một ghế giảng đường đã không còn là lựa chọn của nhiều học sinh.
Lượng "sĩ tử" kéo nhau lên thành phố để vào "lò" luyện thi giảm nhiều so với những năm trước.
Em Bùi Sỹ Hùng, quê Quảng Xương, khẳng định: "Đâu phải cứ ôn luyện ở lò mới đậu. Thi Đại học là một quá trình học với hệ thống kiến thức được nuôi dưỡng từ rất lâu dài chứ không phải lên "lò" luyện là có được. Thầy cô giáo ở "lò" luyện cũng chỉ là người hệ thống lại kiến thức và ôn luyện vào những kiến thức trọng tâm, cơ bản chứ không phải là người phán đoán đề thi. Không những thế, sự phát triển mạnh mẽ của internet, các bài giảng trực tuyến, các khóa học online, cùng với một kho tài liệu trên mạng rất bổ ích để chúng em tham khảo".
"Hầu hết bạn bè của em đều chọn cách ôn bài từ mạng internet chứ không đổ xô lên thành phố tìm "lò" ôn như các anh chị những năm về trước. Bản thân em cũng tìm tòi những tài liệu ôn thi đại học ở trên mạng để tự học. Em nhận thấy nhiều tài liệu rất hay và sát với chương trình thi đại học".
Theo Dantri
"Phải kéo giãn mức tăng lương vì kinh tế quá khó khăn" Phân trần mức tăng lương năm 2013 Bộ LĐ-TB&XH đề xuất cao hơn nhưng vì tình hình khó khăn nên buộc phải... kéo giãn lộ trình, Bộ trưởng Phạm Thị Hải Chuyền cũng chưa thể đưa ra câu trả lời cho khả năng lặp lại tình huống này vào năm 2014. Nửa sau buổi làm việc chiều 13/6, Quốc hội bắt đầu nội...