Ám ảnh chuyện chồng ‘mây mưa’ với bồ ngay trong nhà
Bước chân về đến nhà tôi thấy có một chiếc xe lạ đặt cạnh xe chồng ngoài sân, chỉ nghĩ đơn thuần bạn chồng đến nhà chơi. Nghe tiếng mở cửa, chồng vội vàng ngó xuống từ phòng ngủ tầng hai, thấy tôi thì tá hỏa đưa bồ ra trốn ngoài nhà giặt.
32 tuổi, những tưởng tôi đã có một số vốn kha khá với một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một người chồng yêu vợ thương con, một đứa con trai 2 tuổi thông minh kháu khỉnh, một công việc tạm ổn có thời gian chăm sóc gia đình. Tôi cũng cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có trong tay nhưng đúng là cuộc đời không ai có thể nói trước được. Tôi của thời điểm 4 tháng trước hạnh phúc bao nhiêu thì tôi của hiện tại lại đau khổ giằng xé bấy nhiêu. Tôi bế tắc và không tìm ra lối thoát trên con đường mình đang đi nên hôm nay viết bài này mong mọi người cho tôi một sự sẻ chia, đồng cảm.
Sáng thứ 7 của một ngày cách đây 4 tháng, tôi đang đi làm thấy mệt, xin nghỉ quay về nhà, bước chân về đến nhà tôi thấy có một chiếc xe lạ đặt cạnh xe chồng ngoài sân, cũng chỉ nghĩ đơn thuần là bạn chồng đến nhà chơi. Tôi mở cổng nhẹ nhàng đi vào, nhìn qua cửa kính vào phòng khách không thấy ai mà đập vào mắt lại là một đôi giầy cao gót của phụ nữ. Thực sự lúc này tim tôi như thắt lại, ngồi yên lấy lại bình tĩnh một lúc tôi giật cửa chính thì thấy chốt trong.
Chồng vội vàng ngó xuống từ phòng ngủ tầng hai, thấy tôi thì tá hỏa đưa bồ ra trốn ngoài nhà giặt, chạy xuống mở cửa và mong tôi bình tĩnh cho cô gái kia ra về sau đó hai vợ chồng giải quyết. Lúc đó thực sự tâm tôi như chết, không đủ tỉnh táo để hành động bất cứ điều gì. Tôi ngồi yên ở phòng khách 30 phút suy nghĩ cho thật thấu đáo thiệt hơn, không làm ầm ĩ, phần vì suy nghĩ chả hay ho gì trò vạch áo cho người xem lưng, phần vì không muốn hàng xóm láng giềng biết chuyện lại trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tôi gọi cô gái kia xuống cũng chỉ nói một câu duy nhất: “Cô đã nhớ kỹ mặt tôi chưa” rồi cho ra về. Hai vợ chồng ngồi nói chuyện một cách thẳng thắn, tôi phỏng vấn và anh trả lời hết tất cả những điều tôi hỏi. Chồng thú nhận đã phát sinh quan hệ ngoài luồng được hơn hai tháng nay và dẫn về nhà 3 lần. Cô gái kia đã có chồng con, hai người thống nhất với nhau quan hệ tình cảm nhưng không để ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình.
Tôi hỏi tại sao anh lại dẫn về nhà, làm chuyện đó lên chính chiếc giường mà tối nào cả gia đình vợ chồng con cái đùa vui trên đó? Chồng bảo đi nhà nghỉ lúc nào cũng lo lắng có người nhìn thấy nên nghĩ về nhà tôi sẽ không biết được (do điều kiện công tác tôi phải đi từ sáng đến 6h tối mới có mặt ở nhà). Chồng cũng đưa ra một số lý do ngụy biện cho việc ngoại tình chung chung giống như tất cả những người đàn ông từng đi ngoại tình nêu ra mà báo chí đã phản ánh rất nhiều như: Ham của lạ, thích chinh phục, vợ bận chăm con nên không có nhiều thời gian dành cho mình… Chồng cầu xin tôi tha thứ.
Phận đàn bà, tôi suy nghĩ đến bố mẹ già hai bên, con trẻ thơ dại, rồi nghĩ chồng ngoại tình mình cần phải xem xét lại bản thân, bên cạnh đó cũng không cam tâm với số phận mình nên đồng ý cho anh thời gian thử thách. Tôi cũng không làm ầm ĩ mọi chuyện, không làm gì kẻ thứ 3, để cho chồng chủ động gọi điện cắt đứt. Tôi không theo dõi, cũng chẳng kiểm tra điện thoại vì không thể kiểm soát được suy nghĩ của chồng thì kiểm soát làm gì phần hình thức. Chả biết tôi làm thế có đúng không? Có nhẹ nhàng quá không? Chỉ thấy chồng bảo cảm ơn vì tôi đã đủ bình tĩnh và cư xử như thế.
Anh là một người đàn ông đẹp trai, phong độ, từng là một người đàn ông mẫu mực, người chồng lý tưởng trong mắt tất cả mọi người. Họ hàng, bố mẹ, bạn bè ai cũng bảo tôi may mắn và hạnh phúc khi lấy được anh làm chồng. Chúng tôi yêu nhau 9 năm và cưới được hơn 3 năm. Tôi cũng như bao người phụ nữ khác, hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách của chồng và sai lầm ở chỗ quá toàn tâm toàn ý chăm lo cho chồng con.
Video đang HOT
Tôi luôn tạo dựng cho chồng một bề ngoài chỉn chu phong độ, cũng không đặt nặng gánh kinh tế lên vai chồng vì thu nhập của tôi đủ trang trải sinh hoạt phí, chồng làm để tiết kiệm và sắm đồ đạc. Hôn nhân của chúng tôi xây dựng trên cơ sở tình yêu nhưng về sống với nhau cũng không tránh khỏi những va chạm. Trải qua cuộc sống hôn nhân rồi mới biết tình yêu là có hạn sử dụng và chẳng có tình yêu nào vĩnh cửu trường tồn với thời gian.
Con trai tôi năm nay mới hai tuổi nhưng cháu là một đứa trẻ khá nhạy cảm. Trong một lần mất bình tĩnh, tôi đã cãi nhau với chồng trước mặt cháu và bỏ xuống tầng một. Cháu nhất định không ngủ, bắt bố bế xuống chỗ mẹ, lại bắt mẹ bế lên chỗ bố, rồi bắt bố mẹ nằm cạnh xoa lưng ru ngủ. Cháu bảo “Bố ăn mẹ đi”. Buổi tối cả nhà nằm xem tivi trên giường vợ chồng tôi thường hôn trộm nhau, cháu nhìn thấy hỏi thì bố cháu lại bảo bố đang ăn mẹ, bố ăn con nhé. Thế là hai bố con nó lại hôn hít nô đùa. Giọng con ngọng nghịu, ánh mắt chan chứa, hai chúng tôi đều bật khóc. Thực sự không nghĩ con mình lại nhạy cảm như thế này. Tôi đồng ý tha thứ và cho chồng một cơ hội làm lại.
Cuối cùng cuộc sống của chúng tôi đã quay trở lại với sự bình lặng vốn có nhưng giữa chúng tôi đã không còn được hạnh phúc như trước kia. Sự việc đó giống như một cái xương mắc ở cổ, nuốt không nổi mà nhổ không ra, vô cùng khó chịu. Nỗi đau này chỉ có ai trải qua rồi mới hiểu. Mới ngày hôm trước tôi vẫn nghĩ sẽ ly dị ngay khi chồng phản bội, thế mà hôm nay tôi vẫn phải cắn răng sống chung với lũ, vết thương ấy mỗi ngày một loét rộng miệng.
Tôi với chồng đang cố xây dựng lại tình cảm đã mất nhưng vô cùng gượng gạo. Sự ám ảnh khi tận mắt bắt quả tang chồng dẫn gái về nhà ám ảnh và ăn mòn tâm trí tôi, chỉ cần bước chân vào đến cổng tôi lại cố tìm xem có chiếc xe lạ nào dựng gần xe chồng, có đôi giầy cao gót nào đặt ở vị trí ấy, có người đàn bà lạ nào mặc cái váy kẻ, cầm cái túi xách màu ấy đi từ tầng hai xuống?
Tôi cũng phải nói qua mình là một người vô cùng mạnh mẽ và lý trí, lúc nào cũng phải đè nén nỗi đau ấy xuống. Trong tôi đang tranh đấu giữa hai con người, một người muốn dứt áo ra đi và một người hy sinh nhẫn nhục chịu đựng. Nỗi đau này chồng tôi không hiểu được, không cảm nhận được. Tôi tự xây dựng cho mình một bức tường thành tưởng như vững chắc lắm, thế nhưng thực tế nó mong manh dễ vỡ vô cùng. Từ ngày đó chồng tôi trở thành người đàn ông toàn tâm toàn ý đối với gia đình, về sớm cùng vợ nấu cơm, trông con cho vợ đi với bạn bè. Sáng chủ nhật cùng vợ con đi uống cà phê ăn sáng thay đổi không khí.
Tôi trở thành người phụ nữ yêu bản thân mình hơn với phương châm sống “Người không vì mình trời chu đất diệt”. Tôi làm đẹp, mua sắm quần áo đẹp, nhưng không phải vì chồng; tôi biết mình có đẹp thế nào chăng nữa cũng không thể bằng cảm xúc mới lạ đối với cô bồ của chồng được. Đến đẹp như hoa hậu mà còn chả giữ được chồng nữa là…
Sống với nhau gượng gạo nên càng ngày càng cảm thấy việc tôi cho chồng tôi một cơ hội là sai lầm. Đã biết trước kết thúc một câu chuyện buồn tại sao vẫn cứ cố để duy trì nó. Tôi không vượt qua được suy nghĩ của chính mình, trước mặt chồng và mọi người tôi dùng lý trí để che giấu cảm xúc vô cùng tốt nhưng quay lưng nỗi đau lại ùa về.
Ngay lúc này ngồi viết những dòng này tôi thực sự muốn buông tay, muốn được sống vì mình không phải suy nghĩ hộ ai, cho ai nữa. Tôi không muốn mở mắt ra đã phải tự trấn an bản thân hôm nay cần cố gắng hơn hôm qua. 4 tháng trôi qua mà sao nỗi đau này vẫn còn như vừa mới đến. Các anh chị từng trong hoàn cảnh này xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Chồng vào nhà nghỉ mây mưa với gái trả thù vợ
Chồng liên tục ra ngoài vào nahf nghỉ cặp kè với các cô gái đẹp trẻ để trả thù lỗi lầm một thời của tôi
Có lẽ rằng, kể câu chuyện này ra nhiều người sẽ cho tôi là kẻ lăng loàn, không có quyền lên tiếng. Thế nhưng, lỗi lầm có thể bỏ qua nếu biết sửa chữa, bao nhiêu năm qua tôi đã nhẫn nhục chịu đựng rồi, tôi không thể nào chịu được thêm nữa.
Tôi là người gốc Hà Tĩnh, theo gia đình vào nam sinh sống, làm ăn. Thời trẻ, nhờ có vóc dáng nhỏ nhắn, ăn nói có duyên và có học thức nên tôi được khá nhiều chàng trai theo đuổi. Trải qua hai mối tình với bao cay đắng, tôi cứ nghĩ mình đã chai sạn cảm xúc.
Rồi một ngày, bố tôi dẫn anh về nhà chơi. Tôi đã bị cuốn hút ngay bởi khuôn mặt tuấn tú và lối nói chuyện nhã nhặn, đúng mực. Lúc đó, anh mới tốt nghiệp trường dược ra nhưng vì gia cảnh không có điều kiện nên làm công cho bố tôi.
Với đức tính chịu khó lại ham học hỏi, cư xử đúng mực, bố tôi quý anh ra mặt và còn có ý dấm dúi vun đắp để anh làm chàng rể giúp ông việc kinh doanh.
Rồi chúng tôi đã nảy sinh tình cảm và quyết định cưới hỏi sau đó. Mặc dù mang tiếng là ở rể nhưng bố tôi rất ý tứ và nhanh chóng sau đó cho vợ chồng tôi một mảnh đất để cất nhà. Tiếng cười luôn rộn vang trong ngôi nhà nhỏ của cặp vợ chồng trẻ. Đứa con trai chào đời càng khiến gia đình nhỏ hạnh phúc hơn.
Nhưng hạnh phúc đâu viên mãn và kéo dài. Sau một thời gian phụ giúp bố tôi công việc kinh doanh, anh xin phép ra ngoài tự gây dựng cơ nghiệp. Bố tôi không ngần ngại từ chối mà còn tỏ vẻ vui mừng khi có được cậu con rể đức độ lại có chí hướng làm ăn. Ông còn hùn thêm vốn cho anh mở công ty xây dựng.
Rồi những gói thầu tăng dần, tần suất chồng tôi đi vắng hàng tháng trời tăng theo. Có những đợt, anh vào tận Phan Thiết xây dựng dự án đến 6 tháng mới trở về. Sự trống trải, thiếu vắng bóng dáng người chồng trong gia đình, con nhỏ lại thường xuyên đau ốm khiến tôi buồn chán và mong ước trở lại thời gian trước đây.
Niềm mong mỏi có được một bờ vai bên cạnh để sẻ chia những buồn phiền và mệt mỏi trong cuộc sống cũng như công việc ngày càng mãnh liệt. Rồi đôi lúc, trong sự trống vắng, cô đơn, tôi nổi cơn ghen mường tượng tới cảnh anh nhậu nhẹt, ôm ấp bên những cô gái trẻ... Mọi thứ khiến tôi điên đảo.
Rồi tôi gặp một người đàn ông có học, khéo nói ở cơ quan. Sau những lần uống nước, trò chuyện, tình cảm của chúng tôi lớn dần... Trong những đợt chồng đi làm ăn xa, tôi đã khuỵu ngã và rơi vào vòng tay của anh ta. Cuộc tình vụng trộm vừa thỏa sự khao khát xác thịt lúc xa chồng, vừa khiến tôi hả hê như trút được cơn bực tức mỗi lúc mường tượng đến cảnh chồng ôm ấp người đàn bà khác. Tôi như con thiêu thân bị cuốn vào cuộc tình vụng trộmđó.
Có những lần, tôi dại dột đưa anh ta về nhà và làm chuyện ấy ngay trên giường vợ chồng. Hàng xóm, láng giềng bắt đầu có lời ra tiếng vào về mối quan hệ của tôi với người đàn ông đó. Thế nhưng, bỏ ngoài tai và mặc những lời khuyên nhủ của bố mẹ, tôi vẫn dấm dúi qua lại với anh ta.
Rồi điều tiếng cũng đến tai chồng tôi. Một lần anh bất ngờ về nhà không báo trước và bắt gặp tôi với người đàn ông đó đang ôm ấp trên giường. Lạ lùng là chồng tôi chỉ đứng đó, không nói câu gì rồi bỏ đi.
Lúc này, tôi mới thực sự lo sợ mất anh. Người đàn ông kia chỉ là nơi cho tôi tạm lấp chỗ vắng, tạm quên đi những hờn dỗi, ghen tuông khi anh xa nhà chứ tôi đâu dành tình cảm gì. Anh bỏ đi không liên lạc suốt một tuần liền rồi trở về. Anh lặng lẽ, không nói gì với tôi, chỉ ôm đứa con trai nhỏ rồi cười đùa với nó. Anh cũng không đề cập gì đến chuyện ly hôn mà ít đi xa hơn. Hằng ngày vẫn đều đặn về ăn cơm và chơi với con nhỏ.
Tôi cứ nghĩ, rồi chuyện qua đi và anh sẽ bỏ qua cho lỗi lầm của tôi. Thế nhưng tôi đã lầm tưởng. Từ đó là chuỗi ngày tôi sống trong địa ngục với những cuộc dày vò tinh thần tàn nhẫn của anh.
Thời gian sau đó, anh ít lui về nhà và thường xuyên bỏ cơm tối, ăn nhậu cặp kè tới tận mờ sáng mới về. Không chỉ cặp với những cô gái trẻ, anh còn ăn ngủ với gái ăn sương chỉ để trả thù tôi. Nhiều lần, anh cố tình gọi điện cho tôi nghe tiếng rên rỉ của bọn họ khi đang ôm ấp, mây mưa ở nhà nghỉ. Tôi đau đớn, nghẹn ngào không nói nên lời và rồi hoảng sợ mỗi khi nhận được cuộc gọi của anh.
Đã có lúc, tôi điên cuồng tìm đến những cô gái trẻ đó để đe dọa, đánh ghen. Chị gái tôi biết chuyện cũng vào hùa cùng tôi đi dằn mặt bọn họ. Nhưng cô này sợ hãi không dám quan hệ tình dục, anh lại tìm tới những cô gái khác. Âu họ cũng chỉ vì chút tiền và vẻ hào nhoáng bên ngoài của anh, họ cũng chỉ là nạn nhân trong cuộc trả thù của chồng tôi. Tôi dần buông xuôi và im lặng sống trong đau đớn.
Bố tôi nay đã già yếu và nhiều lần khuyên nhủ tôi nên ly dị và sống cho yên ổn. Dù ông không nói nhưng tôi biết ông cũng đau đớn không kém gì tôi. Đã có lần tôi chứng kiến cảnh ông ôm nựng cháu rồi rơi nước mắt. Tôi cứ vậy òa khóc theo không dám bước vào nhà. Cuộc sống quá nghiệt ngã, đau đớn khiến tôi càng trầm uất và sống như cái bóng vô hồn. Con trai cũng dần lớn, nó hiểu được những đau khổ của người lớn. Thấy mẹ khóc nó hỏi vì sao, thấy bố về muộn triền miên, nó thắc mắc "Vì sao bố đi mãi như vậy"?
Nhiều lúc suy nghĩ, tôi biết mình đã sai, tôi đã biết lỗi nhưng vì sao anh lại hành hạ tôi tàn nhẫn bao năm qua như vậy? Anh không đau đớn khi dày vò tôi và cả chính con anh ư?
Theo VNE
Đang 'mây mưa' với sếp bé thì...gặp sếp lớn Tôi năm nay gần 30 tuổi, nhưng theo nhận xét của đồng nghiệp, tôi có gương mặt trẻ hơn so với tuổi rất nhiều. Dù không thật sự xinh đẹp, nhưng tôi sở hữu nước da trắng và dáng người thanh mảnh. ảnh minh họa Ăn mãi cũng không béo được, chứ không giống mấy bà đồng nghiệp sồn sồn ở cơ quan.Phải...