Ai sẽ nắm tay em qua những ngày đầy giông gió?
Em chỉ cần một bàn tay luôn sẵn sàng đưa ra cho em nắm, em chỉ cần một vài câu an ủi động viên, vậy mà kiếm tìm thì chỉ thấy tổn thương chất chồng, chỉ thấy nhớ anh mà lại không cho phép bản thân được nhớ…
Con gái tự do thường làm bạn với cô đơn. Và em cũng đã quen dần với cô đơn từ sau khi chia tay anh. Với em, tự do làm những việc mình thích, đến những nơi mình muốn, yêu thương quan tâm bản thân và không còn lo lắng xem đã làm ai tổn thương hay chưa, như thế là hạnh phúc.
Em chợt nhận ra rằng cô đơn giấu hộ em những lần cảm thấy hụt hẫng chênh chao. Cô đơn giấu hộ em những lần hờn giận vô cớ, hờn giận chính bản thân mình tại sao cứ cố chấp ôm giữ quá khứ, tại sao không cố gắng tìm cho mình một hạnh phúc tròn vẹn hơn. Trước bão giông ngoài kia, có còn ai sẵn sàng nắm tay em qua ngày giông gió, có còn ai quan tâm cho em như anh đã từng?
Em bắt đầu sợ cái cảm giác chơi vơi. Em ghét phải tự viết những dòng “mình ổn” lên trang giấy, em ghét phải tự an ủi bản thân rằng ngày mai trời lại sáng, ngày mai em lại vui hơn ngày hôm nay.
Anh biết không, con gái cô đơn thường tỏ ra mạnh mẽ, mà càng mạnh mẽ thì càng dễ tổn thương. Những tối muộn trở về nhà, con đường dài như một đoạn phim tua chậm, có anh, có em, có tình cảm của cả hai gửi gắm vào từng góc nhỏ. Tán cây xưa anh hay đợi em, quán quen xưa chúng ta thường hò hẹn. Bây giờ chúng chỉ như một lưỡi dao mảnh, cứa dần từng nhát sắc lẹm vào ký ức trong em. Em đã quên mất cách mình chấp nhận nỗi đau như thế nào.
Video đang HOT
Mùa đông, cái mùa mà đi đâu cũng thấy người ta yêu nhau. Chẳng khó để bắt gặp đôi tay nắm chặt đôi tay, vòng ôm ấm áp như một sự khẳng định tình yêu. Mùa đông, cái mùa mà chỉ mình em thấy bâng khuâng, thấy hụt hẫng, thấy chênh vênh. Mùa đông, em đi tìm bình yên giữa lòng thành phố lạ…
Anh này, giá mà có một người đưa tay ra và nói “đi theo anh” mỗi lần em lạc hướng giữa những cung đường không quen lối, giá mà có một người đưa tay ra và nói “đừng lo, có anh ở đây rồi” mỗi lần một mình khóc với những cảm xúc không tên… Giá mà, có ai đó nắm tay em thật chặt khi qua đường…
Dù đã cố gắng chấp nhận thực tại là một cô gái tự do, là một cô gái không bị ràng buộc bởi bất kỳ mối quan hệ nào mà sao khó khăn đến vậy. Em không còn anh bên cạnh, không có ai bên cạnh, chỉ có duy nhất chính em đồng hành với cô đơn, đồng hành với nỗi đau nguôi dần theo năm tháng.
Em chỉ cần một bàn tay luôn sẵn sàng đưa ra cho em nắm, em chỉ cần một vài câu an ủi động viên, vậy mà kiếm tìm thì chỉ thấy tổn thương chất chồng, chỉ thấy nhớ anh mà lại không cho phép bản thân được nhớ…
Ai hả anh, ai sẽ lại sẵn sàng nắm tay em qua những ngày giông gió?
Theo Guu
Viết cho những cô gái có đôi bàn tay lạnh...
Viết cho những cô gái có đôi bàn tay lạnh... Em từng đọc ở đâu đó, người ta viết rằng, những cô gái có đôi bàn tay lạnh lại là người sở hữu trái tim ấm áp yêu thương và rất thủy chung tình nghĩa. Em còn từng đọc ở đâu đó, nhiều, nhiều lắm những điều tương tự, chẳng biết nó đúng hay sai. Nhưng chắc chắn một điều, em biết, những cô gái có bàn tay lạnh là những nàng đang rất cô đơn.
Hà Nội những ngày này trở mình rét lạ, mới chỉ chút gió mùa, chút mưa chút nắng thất thường, chẳng sánh được cái giá buốt mùa đông nhưng cũng đủ làm đôi bàn tay em trở nên lạnh giá.
Em từng đọc ở đâu đó, người ta viết rằng, những cô gái có đôi bàn tay lạnh lại là người sở hữu trái tim ấm áp yêu thương và rất thủy chung tình nghĩa. Em còn từng đọc ở đâu đó, nhiều, nhiều lắm những điều tương tự, chẳng biết nó đúng hay sai. Nhưng chắc chắn một điều, em biết, những cô gái có bàn tay lạnh là những nàng đang rất cô đơn.
Bởi vì bàn tay em quá lạnh, chẳng thể mang lại hơi ấm cho một người nào đó nên em không đủ tự tin mà chủ động đưa tay nắm lấy. Em chẳng dám dang tay, vì lo sợ cái viễn cảnh người ta không tiến tới hay khi người ta đã bước đến nắm tay em lại bị tổn thương bởi sự giá lạnh đến khôn cùng. Vậy nên em khép mình, em sống nội tâm, tựa hồ như cô gái với đôi bàn tay luôn giấu vào túi áo, bước một mình rất khẽ qua từng cơn gió lạnh đầu đông.
Bởi vì một bàn tay lạnh rất cần được ủ ấm bởi một bàn tay khác, nên em cứ chờ, chờ mãi mà vẫn chưa thấy anh đâu.
Trong suốt những tháng ngày đợi chờ khắc khoải ấy, đôi bàn tay em vẫn cứ lạnh mà trái tim em cũng ngày một băng giá bội phần. Em cô đơn hơn là vì lẽ đó.
Bởi vì đôi bàn tay bé quá, lạnh quá, và đã quen với việc được sưởi ấm trong đôi tay to lớn, ấm áp của ai kia. Bỗng một ngày anh cất bước ra đi để lại những giá băng còn lạnh lẽo hơn cả ngày anh tới. Tay em đã lạnh, nay còn đơn côi.
Và cô gái có đôi bàn tay lạnh, giờ này em vẫn còn đang tự mình xoa hai tay vào nhau cho đỡ rét, kì thực em đang cố gắng một mình vượt qua nỗi cô đơn, nhẫn nại chờ đợi một ai đó - người sẽ không để đôi tay nhỏ nhắn kia phải buốt giá suốt những ngày đông vì anh sẽ nắm tay em đi suốt cuộc đời.
Theo Guu
"Anh nắm tay em là để vượt qua giông bão cuộc đời chứ không phải để buông khi gặp trắc trở Anh từng hứa với em rằng, anh sẽ nắm chặt tay em đến cuối đời. Khi nghe anh nói vậy, em đã nép vào người anh đầy tin tưởng. Em cũng biết rằng, để kết hôn được với nhau, chúng mình đã phải trải qua một chặng đường dài. Anh từng hứa với em rằng, anh sẽ nắm chặt tay em đến cuối...