Ai rồi cũng phải quên đi những nỗi đau để học cách yêu lại từ đầu
Vốn dĩ quên hay nhớ cũng chỉ là một định nghĩa vô chừng của ngôn ngữ. Bởi lẽ dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình, và biết đâu ở trạm kế tiếp, ta sẽ gặp được một người khiến mình không còn phải bận lòng vì những quên – nhớ, nhớ – quên.
Có những ngày, mở mắt tỉnh dậy thấy lòng thật trống trải. Không phải là cảm giác bàng hoàng, chỉ là cảm thấy như cái gì cũng không có, cũng không còn yêu thương, mọi thứ tình cảm đều ra đi vô tung vô tích chẳng một lý do gì.
Lúc đó chỉ muốn ở một mình, tận hưởng cái cảm giác thanh thản đó, phải đi qua thương đau nhiều rồi người ta mới cảm thấy tận hưởng cảm giác của sự trống vắng, cảm thấy cả thế giới này đều biến mất, không còn ai có thể khiến mình tổn thương hay bận lòng nữa, thật sự rất thoải mái.
Trái tim con người, tưởng nhỏ bé mà hóa ra mông mênh dữ lắm. Không biết đã bao nhiêu lần chúng ta tỉ mẩn ngồi xếp lại những mảnh ký ức ngổn ngang về một-ai-đó, gói thật kỹ vào chiếc hộp lãng quên. Rồi, giữa những bộn bề cuộc sống, chúng ta dường như cũng… quên thật.
Nhưng quên, chỉ là không còn yêu như bão táp mưa cuồng, không còn day dứt như chết đi sống lại, chứ thử hỏi có được mấy ai dám khẳng định mình đã quên hết tất thảy những điều đã qua, những cái tên, những con người đủ duyên nhưng chẳng đủ nợ để tiếp tục đồng hành cùng nhau trên chuyến xe cuộc đời.
Mà thôi, vốn dĩ quên hay nhớ cũng chỉ là một định nghĩa vô chừng của ngôn ngữ. Bởi lẽ dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình, và biết đâu ở trạm kế tiếp, ta sẽ gặp được một người khiến mình không còn phải bận lòng vì những quên – nhớ, nhớ – quên.
Video đang HOT
Có lẽ mọi người đều định nghĩa từ “yêu” quá mức cầu kì, nên đôi khi không thể nhận ra rằng nó đang hiện diện. Kỳ thực chỉ cần đặt nó trong câu chuyện trên là bạn sẽ tìm ra đáp án. Chúng ta đều nhìn tình yêu qua khung cửa kính, có rất nhiều thứ con người ta có thể thích, nhưng không nhiều thứ đem đến cho ta cảm giác yêu quý thật lòng.
Đừng nhầm lẫn thành tâm và sự rung rinh phút chốc, hãy tìm người để bạn có thể dũng cảm bước qua ranh giới cái tôi lấn át, như việc bạn có can đảm để đẩy cửa bước vào cửa hàng kia, dù rằng có bị chê béo chê lùn, cũng vẫn tự tin thử chiếc áo kia dù chỉ một lần duy nhất.
Tới một giai đoạn nhất định của cuộc đời, chúng ta sẽ không còn bận lòng với chuyện thắng thua, chọn cách im lặng và mỉm cười để ứng đối với mọi áp lực ngoài kia. Đó không phải là hèn yếu hay nhu nhược, đó là khi chúng ta và cuộc đời tìm được cách để bao dung và yêu thương nhau. Hiểu được rằng, vì sao để người khác chi phối sự buồn vui của bản thân cũng là một loại hạnh phúc.
Theo Emdep
Vợ giận dỗi 1 tuần liền khi tôi đề nghị: 'Tết này mình sẽ đưa con về nhà nội trước !'
Vợ tôi luôn là một người phụ nữ hoàn hảo trong mắt chồng, duy chỉ có câu chuyện: "Tết này vợ chồng về nhà nội hay nhà ngoại trước?" mà em khiến tôi bận lòng suốt cả tuần nay.
ảnh minh họa
Tôi và vợ lấy nhau cũng gần 5 năm. Chúng tôi hiện đã có với nhau một bé trai 3 tuổi. Vợ tôi là nhân viên ngân hàng, còn tôi là nhân viên văn phòng. Hiện tại, công việc và thu nhập của cả hai vợ chồng cũng khá ổn định.
Trước đây, tôi quen vợ trong một dịp đi thực tập ở tỉnh. Nàng là dân miền Tây chính gốc, còn tôi là người Sài Gòn nhưng gốc ở Phú Yên. Trở về Sài Gòn sau chuyến thực tập, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau.
Vợ kém tôi 4 tuổi. Khi tôi vừa kết thúc năm 3, nàng cũng vào học Đại học năm nhất tại một trường ở Sài Gòn. Không lâu sau đó, chúng tôi chính thức quen nhau. Sau 4 năm, tức là sau khi vợ tôi tốt nghiệp được 1 tháng, đúng như lời đã hứa, chúng tôi có một cái đám cưới dưới sự ủng hộ của hai bên gia đình.
Vợ chồng tôi thống nhất khi nào kinh tế ổn định mới sinh con. Hình minh họa: Internet.
Gia đình tôi cũng khá đông anh em. Hiện tại bố mẹ tôi sống với em gái út. Vợ tôi vốn không thích ở cùng em chồng nên em có ý muốn vợ chồng dọn ra riêng. Sau nửa năm chung sống, công việc của chúng tôi cũng dần ổn định, cộng với ít vốn bố mẹ cho lúc cưới, cả 2 quyết định thuê một căn nhà nhỏ trong thành phố.
Cuộc sống của 2 vợ chồng cứ êm đềm trôi qua như thế. Hằng ngày, chúng tôi tất bật với công việc để kiếm tiền nhưng cũng không quên dành thời gian cho nhau. Riêng vấn đề con cái, vợ chồng tôi quyết định để kinh tế ổn đã rồi tính chuyện sinh con cũng chưa muộn.
2 năm sau đó, khi mọi chuyện đã dần đi vào ổn định, gia đình tôi chào đón một bé trai kháu khỉnh ra đời. Dù ở xa nhưng bố mẹ tôi vẫn hay vào thăm cháu nội. Còn gia đình vợ được cái ở gần nên ông bà ngoại rất thường xuyên lên thăm cháu. Tính đến nay cháu cũng được 3 tuổi. Bởi công việc của vợ chồng khá bận rộn nên chúng tôi chỉ sắp xếp về nhà ông bà nội của cháu một năm 2 lần, riêng nhà ông bà ngoại ở gần nên gia đình tôi lui tới thường xuyên hơn.
Mỗi năm Tết đến, chúng tôi đều đưa con về bên nội ở Phú Yên trước, sau đó mới trở về ngoại ở miền Tây, rồi qua Tết lại vòng lên Sài Gòn để đi làm. Mỗi năm theo tục lệ truyền thống là như vậy nhưng không hiểu sao năm nay vợ tôi lại tỏ thái độ khó chịu khi tôi nói: "Tết này mình đưa con về nhà Nội trước, em nhé!".
Vợ tôi trả lời: "Mấy năm rồi vợ chồng mình đều về nội trước, lần này anh đưa mẹ con em về bên gia đình ngoại để em được đón giao thừa cùng bố mẹ, được không anh?".
Tôi vội cắt lời vợ: "Bố mẹ nào cũng là bố mẹ mà em, theo thông thường thì phải về nhà nội trước chứ"
Vợ buồn bã nói: "Sao anh ích kỷ vậy, anh muốn về đâu trước thì về". Nói xong vợ đi bẳng vào phòng, làm mặt lạnh rồi im lặng cả tuần nay.
Nghĩ cũng tội cho vợ, mỗi năm đều thấy vợ cùng bố mẹ chồng dọn dẹp nhà cửa, chu toàn trong ngoài. Kể từ khi lấy chồng, em chưa lần nào được ăn Tết cùng bố mẹ ruột. Mọi năm bên nhà vợ chỉ có mỗi mình mẹ vợ lo toan mọi thứ cho ngày Tết. Tôi biết nếu năm nay cả nhà về ngoại đón giao thừa thì vợ sẽ vui lắm. Thế nhưng tôi cũng lo ngại về phía nhà nội sẽ không vui. Tôi không biết mình nên làm gì lúc này. Mong các ông bố, bà mẹ cho tôi lời khuyên!
Theo PNSK
20 năm tôi vẫn ôm trọn mối tình tội lỗi với em Chúng tôi đã có cuộc sống riêng, đều có chỗ đứng nhất định trong xã hội, hai người vẫn là bạn, chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Ảnh minh họa Tôi cứ băn khoăn không biết có nên tâm sự câu chuyện tình của mình hay không. Bởi rất có thể mọi người sẽ chê trách, cười cợt khi nghe câu chuyện của...