Ai là kẻ ngoại tình? (Phần 10)
Một cơn đau đầu ập đến khiến tôi choáng váng. Là do các dữ kiện đang đan cài vào nhau. Từ cái hôm Lân đến nhà, tôi thường hay bị đau đầu mỗi khi phải nhớ lại, hay cố gắng tập trung vào một chuyện gì đó. Không biết anh ta đã làm gì tôi nữa.
Nhiều ngày trước tôi bắt đầu phát hiện ra có người theo dõi mình. Ban đầu tôi cũng không để ý lắm cho đến khi người lạ mặt luôn luôn bám theo và cầm điện thoại trên tay. Qua nhiều ngày tìm hiểu, nhẫn nại, cuối cùng tôi cùng nhặt được một chiếc bông tai mà cô ta làm rơi. Và chính chiếc bông tay này, Lan đã đeo hôm ở khách sạn Ocean. Tôi vẫn nhớ. Cô ta là manh mối để tôi tìm đến. Tôi tin chắc cô ta có liên quan đến những chuyện lạ lùng gần đây.
Người ta nói chẳng sai chút nào, người ngoan ngoãn nhất chưa chắc đã là người lương thiện nhất. Kẻ nào càng khéo léo thì lại càng nguy hiểm. Trong trường hợp của Lan, tôi không có gì để phản biện lại cả.
Lan đưa tôi vào nhà, rót cho tôi một cốc nước. Dáng vẻ cô ta luôn có gì đó rất giả tạo. Hoảng sợ ư? Tôi không cho là vậy.
- Hôm nay chị đến đây… có chuyện gì không?
Tôi đi quanh nhà, nhìn ngắm và hỏi:
- Tại sao cô lại phải theo dõi tôi chứ?
Lan ngừng lại một lúc, giống như là đang tính kế. Đôi mắt cô ta đảo qua lại. Tôi thì vẫn đứng đó và chờ đợi. Tôi muốn nghe lý do, muốn nghe sự thật.
Lan đột nhiên hét lên như thể bị ai đó đánh, cô liên tục kêu cứu dù tôi chẳng làm gì cô ta cả.
- Giết người, giết người! – Lan càng kêu to hơn.
Tôi bịt miệng Lan lại, lôi cô ta vào phòng ngủ. Thật không ngờ là tôi cũng có được cái sức lực này. Đóng chặt cửa lại, sau đó tôi lao đến giáng cho Lan một cú tát bằng tất cả sức lực còn lại. Cô ta ngã ra, ôm mặt đau đớn. Chưa dừng lại ở đó, tôi nắm tóc Lan kéo lên tát thêm vài cái nữa. Cảm giác đánh người này khiến tôi hưng phấn đến tột độ. Cô ta dám theo dõi tôi, dám xen vào cuộc sống của tôi? Cô ta đang tính toán cái gì chứ? Đời tôi cả tuổi thơ đã bị người ta chi phối, người ta lấy cắp, nên giờ đây tôi đặc biệt ghét những kẻ nào giống như con mụ đó. Muốn thọc bàn tay vào để thao túng tôi, bắt tôi phải làm theo ý họ.
Tôi đặc biệt ghét những kẻ nào giống như con mụ đó. Muốn thọc bàn tay vào để thao túng tôi, bắt tôi phải làm theo ý họ.
(Ảnh minh hoạ)
- Chị, chị… em xin lỗi! – Lan ôm đầu tránh những cú đánh của tôi.
Tôi vẫn ba máu sáu cơn, hết tát rồi lại đá và quát:
- Đây là lý do mày quyến rũ Nguyên sao? Mày theo dõi tao là vì cái gì hả? Ai đã thuê mày? Nếu mày không nói, tao sẽ đem tất cả bằng chứng mày đã lừa đàn ông ra sao đến công an, cộng thêm việc mày đang quấy rối cuộc sống của tao nữa.
- Chị Nguyệt… là chị Nguyệt… chị Nguyệt đã thuê em theo dõi chị!
Tôi ngừng tay lại:
- Cái gì cơ?
Lan vừa thút thít khóc, vừa nói:
Video đang HOT
- Là chị Nguyệt đã đến và nhờ em theo dõi chị. Chị ấy bảo chị đang ngoại tình với anh Lân. Nên em đã chọn cách tiếp cận với anh Lân để theo dõi chị.
Tôi nhớ lại cái chiều hôm Lân đến đón Lan trước toà công ty cũ, chẳng lẽ… Cô ta không phải là thanh mai trúc mã của Lân?
Nhưng chính anh ta đã khẳng định như vậy cơ mà?
Một cơn đau đầu ập đến khiến tôi choáng váng. Là do các dữ kiện đang đan cài vào nhau. Từ cái hôm Lân đến nhà, tôi thường hay bị đau đầu mỗi khi phải nhớ lại, hay cố gắng tập trung vào một chuyện gì đó. Không biết anh ta đã làm gì tôi nữa.
Lan quỳ xuống, xoa hai bàn tay vào nhau:
- Em xin chị, em còn mẹ già ở nhà. Bà ấy đang bị ung thư, em phải làm tất cả để chữa chạy cho mẹ. Chị tha cho em lần này thôi chị.
Tôi nhìn xuống Lan bằng một đôi mắt cao ngạo, thật lâu sau mới trả lời:
- Vậy thì mau nói hết tất cả mọi chuyện mà cô biết cho tôi. Không được thiếu một chi tiết!
…
Lan vừa chườm đá vào những vết thương, vừa nói bằng một giọng dịu dàng vốn dĩ:
- Chị Nguyệt và anh Lân thật ra đã chia tay được ba năm rồi. Cũng không hiểu vì sao mà chị ấy vẫn còn quan tâm đến chồng cũ như vậy.
Tôi đưa tay ra, đoạn nói:
- Khoan, cô nói họ đã chia tay ba năm?
Lan gật đầu , ngơ ngác hỏi:
- Đừng nói là chị không biết nhé?
Tôi im lặng, họ đã ly hôn ư? Sao Lân phải giả vờ như thể cô ta vẫn còn là vợ của anh?
- Chị Nguyệt yêu anh Lân lắm. Anh Lân bảo thế. Từ lúc ly hôn đến giờ, đã có biết bao nhiêu thám tử đi theo anh rồi toàn bị anh phát hiện cả. Em thấy nếu như theo dõi anh ấy thì sẽ lại bị phát hiện mất, nên em tìm cách tiếp cận để đánh lạc hướng. Đến khoảng một tháng trước thì chị ấy nói em theo dõi chị.
- Tại sao?
- Thì chị là người mà anh Lân yêu. Em không biết, chỉ thấy chị Nguyệt bảo vậy và yêu cầu em theo dõi. Chị ấy còn trả cho em một số tiền lớn nữa.
Vẫn là dùng tiền để mua chuộc đối phương. Cách cũ mà hiệu quả.
- Vậy là hằng ngày, những tấm ảnh này được gửi đến cô ta?
Lan gật đầu.
- Cái đêm trong khách sạn, cũng là một sự sắp đặt của em. Em hẹn anh Lân đến phòng 507, còn em hẹn người yêu của chị ở phòng 506. Em cố tình để chị bắt gặp, như thế cũng dụ được anh Lân qua. Có cơ hội để…
Tôi ra hiệu bảo Lan dừng lại, vì tôi đã hiểu sơ bộ mọi chuyện. Nghĩa là ngay từ đầu tôi đã bị gài bẫy, để trở thành đối tượng theo dõi của Nguyệt. Chà, cô ta cũng thật là cao tay. Để tránh cho tôi không nghi ngờ, cô còn bỏ tiền ra thuê tôi theo dõi chồng của cô. Mọi tình tiết đều được tính toán khá kỹ lưỡng. Cô ta thật sự rất thông minh.
- Cô còn liên lạc với Nguyệt không?
Lan phân vân, không muốn trả lời. Tôi giơ nắm đấm lên khiến cô ta hoảng sợ phải nói vội:
- Chị ấy ở khu đô thị The Garden.
- The Garden?
Đó chẳng phải là nơi mà Nguyệt đưa tôi đến rồi bỏ lại hay sao? Tôi bật cười. Bao nhiêu chi tiết đã bị tôi bỏ qua. Nguyệt đã cố tình giả mù sa mưa để khiến tôi tập trung vào những chuyện khác. Tôi cứ thế chạy theo những chuyện đã được cô ta giăng ra ấy để rồi như bị lạc vào mê cung.
Con người tôi có thể từ bỏ một số chuyện không phải của mình, nhưng không thể nào làm ngơ nếu có kẻ động đến mình. Đó là điều tôi tự hứa với bản thân kể từ khi người phụ nữ kia bỏ đi mất. Vì tôi phát hiện ra một điều, trong những hoàn cảnh nhất định, nếu tôi không cứu mình, thì chẳng ai có thể cứu được tôi hết.
Một lần nữa trong đời, tôi lại để người đàn ông này làm tổn thương. (Ảnh minh hoạ)
Nhưng tôi không đến tìm Nguyệt, làm như vậy là đánh rắn động cỏ. Tôi đến tìm Lân. Khi ấy anh đang định đi đâu đó, ăn mặc bảnh bao, phong độ. Tôi chợt thấy tò mò công việc thật sự của anh.
- Anh đã ly hôn rồi sao?
Lân giật mình khi thấy tôi xuất hiện, sau đó gãi mũi cười cười:
- Em làm anh hoảng sợ đấy Ngọc Anh.
- Sao? Có tật giật mình à?
- Tật gì kia chứ?
- Anh đang coi tôi là trò đùa. Phải không? Vì năm xưa tôi đã lừa dối anh nên giờ anh muốn dựng lại một vở kịch để tôi như một con ngốc đi tìm câu trả lời?
Lân im lặng, anh nhìn tôi rất lâu. Không rõ anh đang suy nghĩ gì nữa.
- Từ giờ trở đi, chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa được không?
- Anh nói gì cơ? – Tôi gần như không thể tiêu hoá nổi những điều mà anh ta vừa nói.
Lân cúi đầu, rồi lại ngẩng lên đáp bằng một vẻ dứt khoát:
- Chúng ta chấm dứt mọi chuyện ở đây nhé. Lời giải thích sẽ được chuyển đến em vào ngày mai.
Khi Lân định rời đi, thì tôi giữ tay anh ta lại. Sao mà tôi lại lần nữa không cam tâm thế này? Tại sao mọi chuyện lại lần nữa xảy đến bất ngờ khiến tôi không kịp trở tay.
- Anh nói vậy là sao?
Lân thở dài, vuốt tóc tôi rồi bảo:
- Anh xin lỗi, Ngọc Anh. Là anh đã lôi em vào chuyện này. Nhưng giờ thì… xin em, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa.
Lân bỏ đi, để tôi đứng lại một mình nơi sân vắng. Anh ấy đi đâu? Và tại sao lại phải chấm dứt mọi chuyện với tôi? Giữa tôi và anh chẳng còn gì nữa rồi. Nhưng mà lần này, tôi lại có cảm giác giống hệt nhiều năm về trước. Như là một buổi chia tay. Tôi ngồi xuống, gục mặt vào hai bàn tay.
Một lần nữa trong đời, tôi lại để người đàn ông này làm tổn thương.
Theo Eva
Bạn trai 7 năm đòi chia tay chỉ vì tôi làm ra nhiều tiền hơn
Em làm ra nhiều tiền, như thế anh nhục lắm. Hoặc là em nghỉ việc, hoặc là mình chia tay
Cuối cùng thì cuộc tình 7 năm của tôi cũng tan vỡ. Đi đâu ai cũng hỏi khiến tôi khổ tâm vô cùng. Mọi người nghi ngờ đủ mọi lí do. Người thì bảo có khi tôi bị "đá", người lại đoán vì tôi giờ đi làm có nhiều tiền, chê bạn trai, rồi cặp kè với người nọ người kia... nên mới dẫn tới chia tay. Còn tôi chỉ biết im lặng. Với tôi, phải dừng lại cuộc tình này đã là một sự đau đớn và quá nhiều tổn thương rồi. Tôi không muốn mọi người lại tiếp tục bàn thêm về nó nữa.
Ở tuổi 28, tôi lại bắt đầu một hành trình mới. Tôi hoang mang lắm. Nhìn bố mẹ mong ngóng tôi sớm yên bề gia thất, tôi lại càng lo lắng và thương họ. Lẽ ra, ở tuổi này, tôi phải có một tổ ấm cho riêng mình, con cái đề huề rồi mới phải. Vậy mà giờ đây tôi lại bị bạn trai bỏ, lại một thân một mình và chẳng biết đến bao giờ mới có thể yêu thêm được nữa. Cuộc đời tôi rồi sẽ đi về đâu khi mà ai cũng biết tôi và anh là một cặp, giờ lại chia tay.
Tôi với anh yêu nhau lúc tôi vừa tròn 20 tuổi. Ngần ấy thời gian, hai đứa chúng tôi bên nhau. Chúng tôi cùng quê, cách nhau có vài km thôi. Sau khi đỗ Đại học, lên thành phố, chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau. Bố mẹ chúng tôi ủng hộ hai đứa lắm, suốt ngày điện thoại lên động viên cố gắng học tập, lập nghiệp nơi thành phố cho đỡ khổ.
Cách đây khoảng 3 năm, là khi tôi và anh đều đã bắt đầu ra đi làm, tôi đã đề nghị anh cưới. Tuy nhiên, lúc đó anh bảo từ từ. Anh muốn chúng tôi cố gắng lao vào làm ăn, dành dụm tiện, mua lấy căn chung cư dù là trả góp cũng được. Anh muốn phải ổn định một chút về kinh tế thì mới kết hôn, sinh con, cho đỡ khổ. Tôi cũng đồng ý chờ đợi. Vì tôi tin tưởng anh.
Những năm sau đó, hai đứa tôi cố gắng làm việc. Công việc của anh cũng tàm tạm, của tôi cũng thế. Nhưng cứ như vậy thì khôn gbieets đến bao giờ mới dư giả một chút để mà mua nhà. Chính vì muốn đẩy nhanh việc đó nên tôi lao vào làm cật lực. Kết quả, sau 2 năm cố gắng, tôi được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng - một tin quá vui mừng với tôi.
Ở vị trí đó, tất nhiên tôi có thu nhập cao hơn hẳn. Còn chưa kịp vui mừng với suy nghĩ sẽ dành dụm được tiền, giúp đỡ bạn trai mình, tích cóp mua lấy cái nhà rồi hai đứa cưới nhau, thì sau 4 tháng, anh đòi chia tay tôi chỉ vì lí do này.
Hôm đó, anh gọi điện cho tôi hẹn gặp. Linh tính đã khiến tôi cảm thấy có gì đó hơi bất thường. Buổi tối, tôi đi gặp anh. Anh đòi chia tay. Tôi gặng hỏi mãi anh mới chịu nói lí do là vì... "Bây giờ em có chức tước, lắm tiền, anh không quen được cảnh vợ sẽ hơn mình. Quan điểm của anh là vậy. Đàn bà thì phải ở phía sau chồng. Em kiếm được nhiều tiền thế, anh không muốn thua kém vợ. Hoặc là em nghỉ việc, hoặc là mình chia tay".
Tôi thật không tin nổi cái lí do kì quặc đó. Anh là thanh niên thời đại mới rồi mà còn nặng nề cái tư tưởng như vậy. Nhưng anh khăng khăng làm thế và không thay đổi. Cuối cùng, tôi quyết định chia tay dù tôi cũng rất sợ và lo cho tương lai của mình. Tôi không còn trẻ nữa, lại chia tay ở thời điểm này sẽ nhiều cái dang dở. Nhưng tôi làm gì còn lựa chọn, tôi không thể nào bỏ công việc mà tôi phải phấn đấu mãi mới có được. Quan trọng hơn cả là, một người đàn ông ích kỉ như vậy, không bao giờ muốn vợ hơn mình thì làm sao có thể chung sống cả đời?
Theo 2sao
Ai là kẻ ngoại tình? (Phần 8) Tôi im lặng, ban đầu đúng là như thế. Cho đến khi chuyện Nguyệt làm với tôi xảy ra, tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Rõ ràng cô ta thuê tôi không phải để theo dõi Lân, không phải để bỏ được Lân. Mà có một điều gì đó sâu xa nằm ở bên trong. -...