Ai cũng nói tôi ngu dại khi dành 3 năm thanh xuân để lay động trái tim anh
Yêu ai cũng được, nhưng đừng yêu người đàn ông đã có gia đình. Cưới ai cũng được, nhưng đừng cưới người đàn ông đã qua một đời vợ. Vậy, người đàn ông đã qua một đời vợ có thực sự như rác rưởi, chỉ đáng bỏ đi như thế?
Tôi không bênh rằng đàn ông đã qua một đời vợ thì sẽ tốt. Nhưng với Dương, tôi lại không thể ngừng lại tình yêu của mình mặc cho bao người ngăn cản. Mẹ tôi đã khóc ngất lên ngất xuống, nhập viện đến mấy lần nhưng đứa con gái bất hiếu của mẹ vẫn khăng khăng muốn kết hôn cùng người đàn ông đã qua một đời vợ cùng đứa con gái riêng.
Dương là đồng nghiệp của tôi. Thực ra, anh là sếp, còn tôi là nhân viên. Anh rắn rỏi, quyết đoán. Trong sự nghiệp anh rất thành công nhưng hạnh phúc gia đình lại không trọn vẹn. Ngày anh trẻ tuổi, mải lo sự nghiệp nên khiến vợ anh sống trong cô đơn, luôn cảm thấy thiếu hụt tình yêu. Một ngày không chịu nổi cảnh có chồng nhưng không gặp được nhau thường xuyên, vợ anh dứt áo ra đi. Anh gà trống nuôi con.
Sau ba năm, vợ anh cũng có duyên mới, hạnh phúc mới, anh vẫn lẻ bóng. Tuy là một người sếp vui tính nhưng anh lại kiệm lời về đời tư. Tôi luôn cảm nhận được trong anh có một sự cô đơn thường trực nhưng không bao giờ thể hiện ra ngoài. Nghe nói anh làm bố đơn thân, ban đầu tôi cũng tò mò nhiều chuyện vậy thôi. Nhưng khi biết tường tận câu chuyện đời anh, tôi lại thấy thương. Chú ý nhiều rồi tự đem lòng thương anh từ lúc nào không hay.
(ảnh minh họa)
Ban đầu, mọi sự quan tâm của tôi đều bị anh từ chối. Những lần gợi chuyện, những lần tôi cố gắng dậy sớm nấu cơm cho anh, anh đều không nhận. Thậm chí khi tôi cố gắng tìm cớ hỏi thăm công việc, anh lạnh lùng nói, nếu là công việc anh sẵn sàng giải đáp nhưng nếu không phải, anh xin lỗi.
Những lần đi chơi cùng công ty, tôi cố gắng lại gần thì anh lại càng cố tránh ra xa. Anh luôn như biết trước những ý định của tôi để trốn mất. Nhưng biết làm thế nào khi trái tim của người đàn ông mới qua ba mươi phải làm bố đơn thân không ai chia sẻ? Làm sao anh có thể khước từ mãi tình cảm của một đứa gan lì như tôi. Thế nên sau ba năm mặt dày mày dặn, tôi đã được anh từ từ chấp nhận tình cảm.
Lần đầu tiên gặp con gái anh, tôi còn hồi hộp hơn việc ra mắt mẹ chồng. Tôi sợ con bé không thích mình, sợ rằng con bé nghĩ mình sẽ chiếm mất vị trí của mẹ nó. Nhưng có lẽ vì thiếu hụt tình thương quá sớm nên con bé lại trở nên già dặn hơn. Tuy nhiên, thật may mắn khi con bé rất quý mến tôi.
Bao nhiêu lần anh sợ làm tôi khổ, đẩy tôi ra xa anh hơn, con bé lại là sợi dây để níu chúng tôi quay về với nhau. Tôi nói với anh rằng, tôi không cần đám cưới xa hoa, tôi cũng không muốn sanh thêm em bé, chỉ cần có bé My là đủ rồi. Mỗi lần như vậy, ánh mắt anh lại như cảm ơn tôi thật nhiều.
Ngày tôi dẫn anh về nhà giống như tôi mang bão về. Cả nhà đứng ngồi không yên. Không ai chấp nhận anh cả. Anh đau khổ. Dù lường trước được nhưng tôi không thể làm anh bớt tổn thương hơn. Tôi chỉ có một cách duy nhất là bất hiếu và gan lì, chỉ để đổi lại cho việc mang hạnh phúc đến cho anh.
Người ta nói phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng. Tôi lại thấy phụ nữ hơn nhau ở cách nhìn người. Tuy anh là người đàn ông đã qua một đời vợ, nhưng tôi lại thấy anh như một viên ngọc thô, vì những nỗi đau, mất mát của cuộc đời đem lại khiến anh được mài giũa mà trở nên sáng bóng hơn. Chúng tôi đã về một nhà cũng đã năm năm.
Chúng tôi đã có thêm một em trai cho bé My dưới sự hối thúc và năn nỉ của cô bé. Cô bé nói rằng, bạn cô bé ai cũng có anh chị em để chơi, cô bé chỉ có một mình nên rất buồn. Bây giờ bố cũng có mẹ bên cạnh rồi, My muốn mẹ sinh em bé cho My, cho bố. Vì chị My đã lớn nên chăm em cũng rất khéo, rất chiều em.
Nhìn hạnh phúc của gia đình nhỏ, tôi thầm cảm ơn mắt mình đã rất tinh anh khi chọn một người chồng tốt cho mình. Không phải người đàn ông nào đã qua một đời vợ cũng xấu. Quan trọng là cách họ sống và họ yêu.
Theo Hạ Di (Khám phá)
Đánh cược Phần 8
- Tao không còn quan trọng việc thanh xuân hay không nữa. Tao đã đánh cược cuộc đời mình vào ngành Y này. Ngành này học lâu ra nhất và tao có thể đi làm để giúp bố mẹ và quan trọng hơn tao đã đánh cược 7 năm cuộc đời để tìm...
- Đình Quân phải không ?
- Ừ
- Lâu vậy rồi mày còn nhớ tới anh ta sao ?
- Chắc ai cũng sẽ nghĩ tao mặt dày mày nhỉ ? Người ta bỏ tao như thế mà tao còn đi tìm..
- Không, tao tin mày không phải vậy.
Video đang HOT
- Đúng là chỉ có mày mới hiểu tao thôi Hoàng ạ.
- Vậy lí do đó là gì ?
- Tao chỉ muốn nhìn Quân dù chỉ một lần. Chỉ muốn xem gần 2 năm qua anh ấy như thế nào ? Dù tao có gặp lại trong hoàn cảnh nào tao cũng không để anh ấy biết tao là Hải Yến.
- Mày làm vậy, khác nào tự hại mình đau khổ.
- Chỉ cần thấy người mình yêu sống vui vẻ và tốt đẹp thì dù có đau khổ hay phải bỏ 7 năm đời mình tao vẫn muốn được như vậy.
- Mày thật quá lụy tình.
- Mày chưa yêu bao lâu nên chưa bao giờ hiểu được 2 năm qua tao sống như thế nào?
- Rồi một ngày nào đó tao cũng sẽ yêu một người bình thường chứ không phải là một ông trùm xã hội đen.
- Tao mong là mày sẽ được như vậy. đừng như tao.
- Thôi, muộn rồi, mình về thôi.
- Ừ.
Chúng tôi về đến phòng trọ định sang tìm anh Hiển đưa ít thức ăn với nói chuyện nộp đơn hôm nay và công việc của anh ấy.
- Anh Hiển. Anh có trong phòng không.
- Anh Hiển
- Sao vậy mày?
Tôi đẩy cửa thì cửa không khóa.
- Anh Hiển đi đâu vậy mày? Giờ này cũng gần 10h đêm rồi. Anh ấy mới lên có một ngày dù có công việc nhưng cũng đâu làm khuya đến nỗi giờ này còn chưa về.
- Hay để tao gọi thử xem sao.
Tôi vừa gọi vừa ra đường đứng chờ xem anh về chưa?
- Yến. Yến, mày coi kìa. Chiếc xe đó đẹp quá. Khu này là khu trọ bình thường, ai mà lái xe đẹp vậy đến đây mày nhỉ?
- Ừ, cũng lạ.
Tôi và Hoàng đứng ngó ngang ngó dọc thì anh Hiển bước từ trên xe xuống. Tôi và Hoàng nhìn nhau nhưng hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu:
- Anh Hiển phải không mày? Sao ảnh lại đi xe đẹp thế?
- Anh Hiển. Em Yến này.
- Ủa sao giờ này mà 2 đứa còn đứng ở ngoài này vậy? Khuya rồi, trời lạnh lắm, vào phòng trọ rồi nói.
- Anh Hiển, sao anh lại...
- À, em hỏi chuyện chiếc xe đúng không?
- Vâng. 2 chúng tôi đồng thanh đáp.
- Trời đất, 2 đứa này. Hồi chiều anh lên công ty làm thì không may có sếp đến kiểm tra nên tui anh phải ở lại xem công ty đến giờ này rồi ông chủ của anh sẵn tiện đi ngang qua nên cho anh đi nhờ ( nói dối).
- Ông mới lên Sài Gòn có vài hôm đã được đi xe xin rồi nhé. Gato quá nha. Hoàng trêu.
- Con bé này, chẳng phải ở nhà em cũng được đi xe vậy quài đó thôi.
- Anh thật không biết nhìn xe gì hết. Xe của bố mẹ em chỉ ở dạng khá thôi. Anh biết chiếc xe này thế giới chỉ có vài chiếc thôi.
- Tôi trợn mắt. Anh ông chủ anh giàu đến mức đó cơ à? Hôm nào lén cho em xem mặt với nhé.
Lúc này chẳng hiểu sao Hiển rất lo lắng và trên mặt hiện rõ nét lo sợ.
- Anh sao vậy? Anh Hiển
- À, em làm sao mà gặp được, ông chủ anh giàu lắm. Quyền lực nữa. Anh ta giàu có như vậy nhưng không ai được gọi thẳng tên anh ta trừ bố anh ta đâu Ở đây hỏi đến công ty anh ta, ai cũng biết nhưng tên và mặt anh ta chẳng ai biết cả ( Là đàn em thân cận biết mà giấu ). Lúc nãy chỉ là tài xế của anh ta chở anh thôi chứ không phải anh ta đâu.
- Chà. Đáng sợ thế sao.
- Thôi được rồi, 2 đứa về phòng ngủ đi sáng còn dậy sớm lo thủ tục đi học nưã. Cứ như trẻ con nhờ.
- Vâng. 2 em về đây.
- Cô Thảo, cậu Quân đã về đến Việt Nam tôi hôm nay rồi ạ.
- Chết tiệt, sao anh ta không nói cho tôi biết ( người ta có quan tâm gì đến cô đâu )
- Cái đó em không biết thưa cô.
- Kêu tài xế đưa tôi đến nhà anh Quân.
- Vâng, thưa cô.
Thảo kêu người chở cô ta đến gặp Quân. Vừa đến cổng, vệ sĩ của anh ta ngăn lại.
- Cô là ai?
- Các người dám hỏi tôi câu đó à. Tôi là Hạ Thảo. Người yêu của anh Quân.
- Xin lỗi cô. Lệnh của cậu chủ không cho bất cứ ai vào.
- Vậy mẹ của anh ấy thì sao?
- Cậu chủ nói nếu là mẹ của cậu ấy cũng không được vào.
- Vậy các người vào báo với anh ấy tôi tìm anh ấy có chút việc.
- Vâng thưa cô.
Tên vệ sĩ đứng ngoài cửa không dám vào.
- Có chuyện gì?
- Dạ thưa cậu, có cô Thảo đến tìm cậu.
- Bảo cô ta cút về đi. Tôi thấy qua camera hết rồi, có chết cũng không cho cô ta vào. Cô ta ngoan cố cứ giết cô ta.
- Vâng thưa cậu.
- Khoan đã, chuyện tôi kêu các người làm 2 năm qua sao rồi ?
- Dạ thưa cậu em đã dò hỏi hết ở Vũng Tàu. Họ nói người đó đang lên Sài Gòn học.
- Bọn bây làm việc kiểu gì đấy ? Có muốn tao giết từng đứa không ? Tao kêu bọn mày điều tra xem cô ấy hiện đang ở đâu ? Làm gì ?
Theo Afamily
Em còn trẻ, sao em lại "ngại yêu"? Em có biết một trong những thứ làm thanh xuân của con người ta trở nên đáng giá là gì không? Đó là tình yêu, vô tư và nồng nhiệt. Cứ yêu đi cô gái! Yêu như chưa bao giờ được yêu để em cảm thấy tuổi 20 của mình tràn ngập màu hồng của tuổi trẻ, để em nhận ra rằng cuộc...