Ai cũng có lúc chán chồng
Đừng tưởng tình yêu là vĩnh hằng. Lý thuyết “hai người sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau” chỉ tồn tại trong các câu chuyện từ miền cổ tích. Thực tế hôn nhân nhiều thử thách, mà cảm xúc con người thì lên xuống thất thường
Yêu tha thiết một người, thấy ở họ luôn tỏa ra ánh hao quang ấm áp, nhìn thấy họ là má bạn đã ửng hồng, tim đập chân run, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau thì như có điện xẹt.
Bạn bắt đầu nhung nhớ, nghĩ về người ấy thường xuyên, mong cho thời gian trôi thật nhanh để đến giờ được gặp, được tay trong tay, được cảm nhận làn hơi, làn da ấm, được nói mãi không hết chuyện, được nhìn vào tận tâm hồn nhau và trao nhau những nụ hôn.
Tình yêu ngọt ngào thật đấy, tưởng như đây là người bạn có thể hy sinh tất cả, vì người ấy, bạn có thể chết cơ mà. Và thế là, ta kết hôn với tràn trề ước mong, niềm tin tưởng rằng sẽ biến nhau thành cặp đôi hạnh phúc nhất.
Một năm, hai năm mặn nồng trôi qua. Đến năm thứ ba, thứ tư, thứ năm, hình như tình yêu vẫn còn nhưng đã chuyển sang một dạng khác, không còn ồ ạt, mãnh liệt như xưa. Tại sao? Bởi mỗi người đều đã được thỏa mãn khát khao bên nhau. Cảm giác bên nhau đã trở thành thói quen, không phải điều được mong ngóng nữa. Thêm vào đó, các bạn đã có thêm những mối quan tâm khác: Các mối quan hệ bên ngoài mà có thể từ đó sẽ manh nha những gương mặt mới, những đứa con, áp lực gây dựng kinh tế, các kế hoạch dài hơi như tích góp mua xe, mua nhà…
Ngay cả những việc rất vụn vặt như rửa bát, quét nhà, dọn dẹp, giặt giũ quần áo, nấu cơm, cho con ăn, tắm cho con… cũng lấy đi của bạn rất nhiều sinh lực. Đến thời gian nghỉ ngơi còn chẳng có, lấy đâu những khoảnh khắc xa xỉ để mà yêu nhau, để sống lại những ngọt ngào, lãng mạn. Tình yêu đang mòn.
Video đang HOT
Thế là bắt đầu những khi, bạn bí mật quan sát người bạn đời đang cau có, gắt gỏng của mình rồi tự hỏi: “Anh/cô ấy đây ư? Người mình yêu thiết tha và tưởng là cũng yêu mình tha thiết?”.
Hình ảnh của anh/ cô ấy có vẻ chẳng còn đẹp chút nào. Một bà vợ đầu bù tóc rối bới tít lên cao, hay tay chống nạnh, mắt long sòng sọc để lấy oai quát con, hay một ông chồng mải mê với cuộc sống bên ngoài, không còn quan tâm đến tâm trạng, cảm xúc, mong muốn được giao tiếp của vợ. Tình nhân như thế, rõ là đã xấu đi quá nhiều trong mắt nhau so với thời điểm ban đầu. Song đừng lo lắng và vội kết luận tình yêu đã chết. Ai cũng có những lúc như thế, bạn không phải trường hợp duy nhất “chán chồng”.
Cho nên đừng tin, cảm xúc yêu đương là điều “trước sau như một”, “suốt đời không đổi thay”. Tình yêu có thể chỉ có một, nhưng cảm xúc yêu thì thay đổi theo ngày, giờ. Mỗi ngày bên nhau là một ngày cần vun đắp, cố gắng, để những bộn bề lo toan kia, những gương mặt mới đầy “đe dọa” kia dù nhất thời có thể làm tình nhân xấu đi trong mắt nhau, nhưng những nỗ lực chăm chút hôn nhân từ hai phía lại giúp tình yêu hồi sinh, mới mẻ.
Trong suốt chiều dài cuộc hôn nhân của mình, ai cũng có lúc chán chồng, nhưng điều đó không đảm bảo rằng, bạn sẽ chẳng bao giờ còn có được cảm giác yêu thương tràn trề khi sáng nọ thức dậy, ngắm anh ấy đang say ngủ. Có phải, ánh hào quang ấm áp ngày nào lại tỏa sáng mãnh liệt không?
Theo Giadinh
Tôi từng sốc và hoảng hốt khi biết siêu âm con gái không xinh
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Gửi chị Vân Anh, tác giả bài viết "Nỗi lòng tê tái của người mẹ có con gái mới chào đời không xinh"!
Có lẽ bài viết của chị đã được đăng từ khá lâu. Và không hiểu sao mới hôm qua tôi mới vô tình đọc được trong lúc lần mò đọc lại các bài viết cũ.
Chị ạ, tâm trạng của chị tôi cũng đã từng trải qua, nhưng may mắn hơn cho tôi, cái cảm giác buồn bã và chán nản vì con gái sẽ chào đời không xinh xắn chỉ thoáng qua không lâu và từ trước khi bé chào đời.
Con gái tôi giờ đã hơn 6 tháng. Lúc này, mỗi khi nhìn con chơi, con ngủ, tôi lại tận hưởng cảm giác sung sướng khi con bên cạnh. Trong mắt tôi lúc này, con là cô bé đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất.
Nhưng tôi còn nhớ ngày mình mang thai con 29 tuần. Khi vào bệnh viên làm hồ sơ sinh và bác sĩ siêu âm 4 chiều cho tôi nhìn thấy mặt con trên màn hình. Tôi đã thực sự sốc và vô cùng hoảng hốt.
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Làm mẹ, ai chẳng muốn con cái mình xinh đẹp. Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Trở về nhà, chồng tôi từ công ty gọi điện thoại hỏi thăm hai mẹ con. Tôi chỉ dám kể rằng em bé trộm vía khỏe, phát triển tốt, còn tuyệt nhiên không dám nhắc tới chuyện xấu đẹp. Vài ngày sau đó, tôi bị ám ảnh với cái hình ảnh siêu âm của con. Tôi tự so sánh với những hình ảnh các bé xinh đẹp mà người ta thường hay quảng cáo bên ngoài phòng khám.
Rồi tôi lên mạng tìm kiếm thông tin và hỏi dò các chị đồng nghiệp xem hình ảnh siêu âm liệu giống bao nhiêu phần trăm ngoài đời thực. Tôi cứ loanh quanh như thế suốt mấy ngày. Có lúc, tôi còn khéo léo dò ý chồng về chuyện xấu đẹp của con cái. Và mặc dù chồng tôi luôn bảo rằng con sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp, nhưng điều đó càng làm tôi suy nghĩ.
Vài ngày, tôi mang một tâm trạng không vui khi sợ con sinh ra không xinh đẹp, rồi tương lai của con sẽ thế nào? Rồi mọi người có yêu thương con không? Cứ thế nhưng sau cùng, tôi đã tự trấn an mình và nhủ rằng: "Con là con của tôi, con xấu đẹp tôi cũng yêu thương con. Nếu thực sự con chẳng may xấu xí thì tôi sẽ càng yêu thương con hơn gấp nhiều lần, bù đắp cho con phần thiệt thòi đó".
Suy nghĩ ấy khiến tôi bình tâm và sẵn sàng đón nhận con. Tuy nhiên sau 32 tuần, tôi đi siêu âm lại một bác sĩ quen, hình ảnh con rõ nét hơn và bác sĩ lại khen: "Con gái thế này là xinh rồi". Đến lúc ấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ các mẹ sẽ cười khi đọc bài viết này của tôi, bởi con cái vốn đã là một tặng phẩm thiêng liêng cho cha mẹ. Nhưng làm cha mẹ, ai chẳng mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái.
Con gái tôi lúc này đã biết bò, mọc 2 răng. Cháu trộm vía khỏe mạnh và phát triển tốt. Nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn tự cười mình. Có lẽ tôi hay lo xa, cũng có thể tôi ngốc nghếch, nhưng được làm mẹ đã là điều giá trị nhất trong cuộc đời này.
Theo VNE
"Cho" anh, anh lại nói tôi dễ dãi Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ, gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau. Buồn thật đầu năm chuyển công tác, không biết môi trường mới thế nào? Những đồng nghiệp mới thế nào? Công việc mới có phù hợp với...