Ai còn đứng lại nơi này
Đi đến cuối cuộc đời mới biết người giàu có nhất không phải là người có nhiều tiền bạc, mà người giàu có nhất là người giữ được nhiều ký ức nhất.
Có ai đó đã từng nói rằng đi đến cuối cuộc đời mới biết người giàu có nhất không phải là người có nhiều tiền bạc, mà người giàu có nhất là người giữ được nhiều ký ức nhất. Bởi sự giàu có về vật chất không thể so sánh được với sự giàu có trong tâm hồn. Ký ức chính là tài sản quý giá nhất với mỗi chúng ta, nhung nếu bỗng một ngày người mà bạn yêu thương không còn chút ký ức nào về bạn, bạn sẽ làm gì? Bạn phải làm sao đây khi chính bạn cũng không thể giúp họ tìm lại kỉ niệm mà họ đã đánh mất?
Truyện ngắn: Ai còn đứng lại nơi này?
Tấm rèm nặng nề che kín khung cửa kính, khiến những vụn nắng dẫu có cố gắng đến đâu cũng chỉ len lỏi vào được vài hạt, rải rác trên sàn gỗ nâu sẫm. Tiếng dương cầm rời rạc vang lên, từng nốt, từng nốt một, không hề liền khúc mà cứ như người chơi nó đang cố gắng kiếm tìm từng nốt nhạc để ghép vào. Thế nhưng, nếu tinh ý vẫn có thể nhận ra rằng, bản nhạc đang được chơi ấy là “Song from a Secret Garden”.
Đoạn nhạc mới được chơi qua bỗng nhiên được lặp lại lần nữa, nhưng lần này đã thêm được vài nốt ở phía sau. Cứ như một đứa trẻ đang học bài, bất chợt quên đi phần sau thì phải đọc lại từ đầu.
Một lần… Hai lần… Rồi ba lần…
Vậy mà cô chẳng thể nào nhớ được phần tiếp theo. Bàn tay thất vọng đập mạnh xuống phím đàn, tạo nên âm thanh chói tai kinh người. Di buông thõng cả hai tay, gục đầu xuống, đôi vai gầy rung lên, nức nở. Một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, nâng Di lên, để cô tự nhiên vùi vào lòng mình bật khóc.
- Quân à, em không nhớ, không thể nào nhớ được. Em xin lỗi…
Quân nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn nước mắt kia, hôn nhẹ lên những giọt nước mặn chát khiến tin anh nhức nhối như muốn vỡ tung.
- Không phải lỗi của em, không phải.
Anh gấp gáp khẳng định, như muốn bằng cách nhanh nhất xua tan đi ý nghĩ ấy trong cô, như muốn cô hiểu rằng cô không làm sai bất cứ điều gì để phải thốt lên lời “xin lỗi”. Anh khẽ nắm lấy tay cô đặt lên phím đàn rồi phủ tay mình lên đó. Mỗi khi ngón tay anh ấn xuống là ngón tay cô cũng ấn xuống theo. Tiếng nhạc lại lần nữa vang lên, liền mạch, êm ái, không đứt quãng, không ngập ngừng.
Quân khẽ khàng, chầm chậm, dần dần dẫn dắt Di vào thế giới của cảm xúc, vào thế giới mà hai năm trước họ đã từng trải qua cùng nhau. Anh không nhẫn tâm ép buộc cô phải nhớ, mà chỉ từng chút, từng chút một gợi lại cho cô…
***
Hai năm trước…
Tigôn Coffee…
Quân đặt tay lên phím đàn nhưng chưa thật sự chắc chắn bản nhạc mình muốn chơi là gì. Một đoạn nhạc dạo vang lên, hoàn toàn tùy ý, ngón tay thon dài lười nhác lướt trên từng phím đen, trắng. Có vẻ anh đang rất hứng thú với việc chơi đùa cùng các nốt nhạc.
Giai điệu bất ngờ đổi khác, Quân đang chơi “Song from a secret garden”. Anh nhếch mép cười khổ, thói quen đúng là điều cực kì đáng sợ. Quân vốn dĩ không thuộc tuýp người “lụy vì tình” nhưng như thế không có nghĩa là anh dễ dàng phủi đi tất cả những gì đã từng có. Hơn nữa, đó còn là những điều rất đẹp. Nỗi nhớ mơ hồ lại tràn về, lẩn quất đâu đây. Nỗi nhớ quyện vào giai điệu trầm buồn, tuôn chảy thành dòng trong không gian yên tĩnh, gợi lên cái man mác buồn sâu kín trong con tim mỗi người bên dưới.
- Anh gì ơi, có thể dạy tôi chơi bản nhạc đó không?
Giọng nói không to nhưng vẫn khiến mọi người chú ý. Vài tiếng xôn xao bình luận vang lên. Quân dừng chơi, đưa ánh mắt hiếu kì nhìn người đang đứng bên dưới. Một cô gái với mái tóc ngắn củn, áo phông rộng thùng thình đi với quần bò, chân mang bốt hầm hố. Quân nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhìn thế nào cũng không ra là người có niềm đam mê âm nhạc.
- Tôi không phải giáo viên thanh nhạc.
Quân cười cười đáp lời, lịch sự nhất có thể. Anh chỉ là nhận lời đến giúp bạn trong vài ngày bởi người nhạc công ở đây nghỉ đột xuất thôi. Đến khi nào có người thay thế, anh sẽ đi. Quân không muốn kéo thêm chút phiền phức nào tới nữa, lịch diễn mấy tháng tiếp của anh kín cả rồi.
- Nhưng anh biết chơi nhạc! – Xem ra là một cô bé rất kiên nhẫn. Vẫn không hề có ý định bỏ cuộc.
Quân gật đầu chào rồi quay đi, ngẫm nghĩ về cách hành xử của mình: như thế đủ gọi là lịch sự rồi nhỉ?
Có tiếng bước chân đuổi theo phía sau, khẽ khàng nhưng gấp gáp. Quân nhíu mày, lòi đâu ra một cô bé cứng đầu thế chứ? Anh bất chợt dừng lại, người đang chạy phía sau giật mình nhưng chẳng thể điều chỉnh kịp bước chân, đâm sầm vào ngực Quân. Khuôn mặt nhỏ nhắn bất chợt ửng hồng, chầm chầm lùi về phía sau.
- Cô bé, cô muốn gì? – Quân thở dài, trong giọng nói đã có sự bất lực
- Tôi muốn … – Di ngập ngừng – Anh dạy tôi chơi đàn, chỉ một bản nhạc ban nãy thôi cũng được. Một bản “Song from a secret garden” ấy thôi.
Như để minh chứng cho lời mình nói, Di đưa một ngón tay lên, ngẩng đôi mắt tròn xoe, long lanh, chăm chú nhìn người trước mặt.
Quân khẽ ho rồi quay đi hòng che dấu sự lúng túng của mình trước cái nhìn kiên định nhưng ngây thơ ấy.
- Cho tôi một lí do.
Quân thầm than thở, tại sao lại chấp nhận thỏa hiệp rồi? Nhưng lời đã nói ra có muốn rút lại cũng chẳng được.
- Vì tiếng đàn của anh rất quyến rũ.
Sau một hồi suy nghĩ mông lung, mái đầu nhỏ hết nghiêng trái rồi nghiêng phải, Di đã đưa cho anh câu trả lời ổn thỏa nhất.
- Tôi sẽ suy nghĩ
Quân trả lời nước đôi rồi lướt qua Di, đi về nơi đỗ xe. Cứ xem như chưa có cuộc gặp mặt này là được, anh không tin cô bé kia đủ kiên nhẫn để tiếp tục.
Hôm sau, Quân lại đến, nhưng bàn tay vừa đặt lên phím đàn thì liền cảm thấy gáy mình nóng rực. Anh thuận thế quay sang, thái dương bỗng trở nên ê ẩm. Anh quả thực đã xem thường cô bé con kia. Di nhìn thấy anh thì nhoẻn miệng cười, có chút gì đó đắc thắng. Quân đưa tay ôm trán. Xem ra lần này anh trốn không thoát rồi.
- Tại sao em nhất thiết phải học đàn thế? – Quân vặn nắp chai nước khoáng rồi đưa sang cho cô bé đang chăm chú vào quyển nhạc lí cơ bản.
- Bởi vì cậu ấy thích nhất là “Song from a seccet garden”.
Quân không nói gì nữa, chăm chú nhìn cô gái trước mắt. Nắng nhàn nhạt đậu lên mái tóc mềm, chóp mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi môi nhỏ thi thoảng lại khe khẽ hát. Anh thừa nhận, mình có đôi chút nghi ngờ. Một cô nàng tomboy, trông thì có vẻ vô tâm, bất cần vậy mà vẫn có thể vì người mình “thầm thương trộm nhớ” mà chăm chỉ học đàn. Sức mạnh của tình yêu, mấy ai có thể cưỡng lại?
Một bàn tay nhỏ bé huơ huơ trước mặt Quân khiến anh giật mình, định thần lại.
- Thầy ơi, chỗ này là thế nào?
Quân cúi xuống, nhìn vào nơi Di đang chỉ, hơi hơi mỉm cười, nhưng không trả lời cô mà trực tiếp múa tay lên phím đàn.
Video đang HOT
Di gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi lại chăm chỉ chơi tiếp. Gió lùa vào căn phòng rộng lớn, xua đi cái oi bức của những ngày đầu hạ. Một vài sợi tóc ngắn bết vào vầng trán đẫm mồ hôi. Quân đưa tay, muốn gạt đi những sợi tóc lòa xòa trước trán Di nhưng bất chợt khựng lại, anh đang làm gì thế này? Quân cười khổ rồi buông tay xuống, tựa người vào cánh cửa kính trong suốt phía sau, đưa mắt nhìn những ngón tay búp măng đang ngập ngừng chơi những nốt đầu tiên.
Nắng hoàng hôn tràn vào, chênh chao, nghiêng ngả rồi đổ thành từng vệt dài trên đôi vai Di, khiến cả người cô bất giác trở nên lấp lánh. Quân ngẩn người, đặt tay lên ngực trái của mình, cảm giác cái gì đó đang lẳng lặng thành hình, mơ hồ đến nỗi anh không đủ can đảm để định nghĩa. Cảm giác này, đã lâu lắm rồi không hề xuất hiện, để giờ đây khi đột ngột quay về lại khiến anh bối rối.
- Thầy ơi, anh thấy em thế này ổn không?
Quân phá ra cười khanh khách. Gọi “thầy”, xưng “anh”, “em”, cách xưng hô lạ đời này chỉ có cô bé đáo để như Di nghĩ ra mà thôi. Quân nhìn lên, nụ cười chợt tắt. Di xinh quá! Không còn cô bé thường ngày bụi bặm với quần thụng, áo phông rộng thùng thình nữa, Di hôm nay tươi tắn trong chiếc đầm xanh nhã nhặn. Trên mái tóc ngắn ngủn của cô bé, lấp lánh chiếc vương miện nhỏ xinh.
- Thầy ơi… – Di lo lắng, ngượng nghịu cúi đầu xuống, không dám nhìn Quân thêm nữa.
Ánh mắt Quân vẫn nhìn cô chăm chú, không biết nói sao cho phải. Vô hình chung, cô gái nhỏ này đã biến anh thành quân sư tình yêu bất đắc dĩ.
- Em xinh lắm!
Lần này Quân không kiềm chế được nữa, hay nói đúng hơn là anh không hề muốn kiềm chế nữa, đưa tay lên vuốt khuôn mặt mềm mại.
- Cậu ấy chắc chắn sẽ ngất ngây vì em thôi. – Quân thốt lên câu động viên cứng ngắc.
- Cảm ơn thầy, em sẽ gọi cho anh sau. – Bóng dáng nhỏ nhắn dần mất hút nơi góc khuất của con đường.
Quân quay người, lững thững bước đi trên con đường ngược với con đường Di đang bước. Nhưng anh biết, điều đó cũng chẳng ích gì, hành động ấy cũng chẳng khiến anh dứt được nhưng dòng suy nghĩ miên man không hồi kết. Một trận gió bất ngờ ào qua khiến mấy cánh hoa rơi lả tả. Quân dừng bước, nhận ra lúc này, anh khao khát biết mấy cảm giác có Di bên cạnh, cùng nhau bước dưới cơn mưa hoa này. Cũng chẳng hiểu từ khi nào, Quân đã bị ảnh hưởng bới những suy nghĩ lãng mạn quá mức cần thiết của cô bé tưởng chừng như không có chút tế bào lãng mạn nào kia. Anh biết, như thế này là quá nhanh, nhưng biết sao được, khi anh không thể nào kìm chế nổi lòng mình.
Mưa…
Từng giọt mưa nặng nề rơi xuống mái hiên trước nhà. Quân xoay cốc Brandy trong tay, trầm ngâm hồi lâu rồi đưa lên môi nốc cạn. Chất cồn khiến cổ họng anh bỏng rát, đốt cháy cả dạ dày, nhưng men say chỉ khiến anh thêm tỉnh. Quân nhìn hồi lâu chiếc điện thoại bên cạnh, cảm thấy bất lực trước những cảm xúc đang tuôn trào trong chính mình. Có lẽ ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, ánh mắt trong veo của Di đã khiến anh không thể nào chối từ. Di như một nốt nhạc cao vút, lạc lõng nhưng chói sáng và rực rỡ trong bản nhạc trầm buồn với nhưng nốt lặng mờ nhạt của cuộc đời anh. Cứ như thế, anh dần lún sâu vào thế giới của cô tựa hồ như một quy luật bất biến của tự nhiên: hai thanh nam châm trái dấu luôn hút nhau.
Cả căn phòng rộng lớn ngập trong tiếng rả rích của mưa cùng những bản nhạc buồn đến não lòng của Beethoven. Điện thoại rung nhẹ, tin nhắn đến. Quân nhìn tên Di trên màn hình, do dự hồi lâu rồi quyết định mở ra.
“Thầy, anh mở cửa cho em đi…”
Chỉ vẻn vẹn có mấy chữ nhưng cũng đủ để khiến Quân ngẩn người. Di đang ở ngoài kia? Quân mở cửa, cánh tay đặt trên nắm cửa run nhẹ. “Sao em có thể ngốc đến thế? Có biết mưa đang nặng hạt thế nào không?” Bao nhiêu lời muốn trách cứ nhưng bất chợt nghẹn đắng nơi cuống họng khi anh trông thấy dôi mắt to tròn ngập nước, đôi môi nhợt nhạt đang run rẩy vì lạnh. Vài giọt nước trượt khỏi mái tóc ướt sũng, rơi xuống nền “lạch tạch”. Di co ro nơi góc thềm, không biết cô đã đứng dưới cơn mưa kia bao lâu mới đủ can đảm nhắn tin cho anh. Quân thở dài, nắm tay cô gái nhỏ, kéo nhanh vào nhà.
Di không biết vì sao bước chân lại đưa mình đến đây. Có lẽ vì cô đơn, có lẽ vì quen thuộc, nhưng cũng có lẽ vì nơi đây có một người mà cô tin rằng có thể hiểu cô, có thể giúp cô quên đi mọi thứ mà bước qua ngày nghiệt ngã này. Lần đầu tiên, sau nhiều năm qua, cô khao khát có ai đó bên cạnh mình trong ngày hôm nay.
- Sao em… lại thế này? – Quân khó khăn lên tiếng, quấn chiếc khăn bông trắng vào người cô rồi đặt vào tay Di cốc sữa nóng.
- Hôm nay, cậu ấy lại không đến. – Di nức nở. – Em đã vì cậu ấy mà đàn thật hay, vậy mà cậu ấy vẫn bỏ mặc em. Em…
Quân lặng người, cuối cùng anh cũng đã hiểu, vì sao “cậu ấy” của Di lại không đến. Bởi hai năm trước, cũng trong một đêm mưa thế này, cậu ấy đã gặp tai nạn và không thể qua khỏi. Mọi người đau đớn nhưng cũng dần nguôi ngoai, chỉ riêng mỗi Di. Hai năm qua, cô vẫn đi qua những nơi có dấu chân cậu ấy, vẫn nhặt nhạnh những kí ức về cậu ấy, giữ lấy bên mình như những gì thiêng liêng nhất. Cô cố gắng làm tất cả những việc mà ngày trước đã hứa với cậu ấy nhưng vẫn chưa thực hiện được.
Đôi vai nhỏ trong lòng anh lại run rẩy. Quân nhè nhẹ vỗ về cô. Đôi vai này, vốn dĩ quá nhỏ bé để gánh lấy những niềm đau quá lớn như thế. Bên ngoài, đất trời vần vũ mây giông, những cành cây khô cạ vào vách tạo nên những âm thanh ghê rợn. Chớp xé ngang bầu trời, sáng lóa, sét gầm gừ vang dội. Không gian lạnh giá đến thê lương.
***
Sửa lại chiếc khăn choàng xộc xệch trên cổ Di, Quân mỉm cười, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn rồi tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước. Hai năm qua, anh đã cố gắng để xoa dịu từng vết thương trong cô. Có những lúc mệt mỏi, muốn quay lưng mà bỏ lại tất cả nhưng lại không đủ nhẫn tâm. Anh đã lặng lẽ chờ đợi cô, chờ được đến ngày Di vừa đánh vào vai anh, vừa bất lực bật khóc “Tại sao, tại sao anh lại quan tâm đến em như thế, tại sao lại nhẫn nại với em như vậy, tại sao không mặc kệ em? Và…. Tại sao lại khiến em yêu anh?”. Di khi ấy đã khóc rất nhiều bất chấp cái nhìn lạ lẫm của người qua đường.
Quân dừng bước chân, đôi mắt trở nên thất thần khi nhìn về phía góc đường bên kia. Chính nơi đó, tình yêu của anh đã được Di chấp nhận.
- Nơi đó, có phải đã chứa rất nhiều kỉ niệm của chúng ta?
Di ướm hỏi nhưng gần như đã có đáp án chắc chắn cho mình. Nếu không phải quá quan trọng, vẻ mặt Quân sẽ không mất mát đến như thế.
- Không – Quân giật mình phủ nhận. Anh không muốn khiến Di thêm khổ sở.
- Quân…
Di bất chợt dừng bước, đưa tay lên vuốt ve gương mặt Quân, nỗi đau khiến đôi mắt to tròn ngập nước, rồi từng giọt, từng giọt lăn dài.
- Nếu một ngày, một ngày nào đó em… em quên mất anh thì phải thế nào đây?
Không phải “nếu” mà chắc chắn sẽ có ngày đó. Quân có thể trốn chạy hiện thực, cô có thế tìm quên trong quá khứ nhưng sự thật khốc liệt vẫn còn đó. Alzheimer. Căn bệnh này không tha cho một ai. Cô sẽ dần dần quên đi tất cả. Đến giai đoạn cuối cùng của bệnh, tâm trí Di chỉ đơn thuần là một tờ giấy trắng. Phải, cô có thể quên tất cả, quên đi những tháng ngày cơ cực ở cô nhi viện, quên đi cái chết đau lòng của cậu ấy, nhưng chỉ riêng Quân, cô không nỡ. Di thật sự rất luyến tiếc anh. Đến một ngày, nếu như đến cả tên anh, cô cũng quên đi thì anh sẽ như thế nào?
Quân không nói gì, chỉ nghẹn ngào nhìn Di hồi lâu. Lần này, anh không gắt gao phủ nhận như những lần trước nữa, bởi anh cảm nhận được, sự thật đang đến rất gần. Quân đưa tay kéo Di vào lòng, ôm siết. Anh vùi mặt vào cổ cô, lần đầu tiên để mặc nước mắt mình lăn dài. Di nói đúng, anh phải thế nào đây? Cô mới chỉ quên đi một góc phố kỉ niệm mà Quân đã đớn đau đến mức này, vậy thì…
Quân vẫn không thể nào quên nổi ngày ấy, vẻ mặt Di đã suy sụp và hoảng hốt thế nào khi cầm trên tay bệnh án của chính mình. Suốt một ngày dài, cô lang thang khắp nơi mà không hề có mục đích. Di bước đi trong cơn mưa, mặc cho từng hạt nước quất vào mặt bỏng rát. Bóng dáng cô độc ấy khiến tim Quân đau nhói như vỡ vụn. Ngày hôm đó, anh không ngăn cản cô, cũng không lên tiếng an ủi mà chỉ lặng lẽ đi sau Di, để cô hiểu rằng, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh vẫn luôn ở phía sau cô. Cô vẫn còn có anh…
“Quân ơi, đây là bản nhạc gì thế? Tại sao ngày nào anh cũng chơi nó?”
“…”
“Quân, sao anh thích đến quán Tigôn thế?”
…
” Anh gì ơi, anh tên gì, tại sao lại nắm tay tôi thế kia?”
“Anh tên Quân, hãy nhớ là anh tên Quân và… anh là người yêu em”
“Vâng, Quân”
…
“Anh là ai?”
“Quân, Ngô Khải Quân”
…
“Anh lạ lắm, tôi không quen anh!”
Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng trượt khỏi tay anh. Một khoảnh khắc nhỏ nhoi, trong Quân mọi thứ trở nên chết lặng. Đôi tay anh vẫn còn lại chút hơi ấm của Di. Anh hoảng loạng cầm lấy tay cô, lay gọi cô, áp tay cô lên má mình, thét gọi tên cô. Sợi nắng mỏng manh đậu lại trên gương mặt thiên sứ yên bình trong giấc ngủ không mộng mị.
Yêu thương, thật sự quá mong manh…
Lại một ngày mưa buồn. Hôm nay Tigôn rất đông khách, bởi nghe nói rằng, mỗi năm cứ vào ngày này, có một nhạc công nổi tiếng lại đến đây chơi đàn, chỉ duy nhất một ngày này mà thôi. Đặc biệt hơn nữa, là bao giờ anh cũng chỉ chơi độc một bản nhạc “Song from a secret garden”. Bao nhiêu năm đã qua cũng thế. Cũng nghe nói rằng, đằng sau hành động lạ lẫm ấy là cả một câu chuyện tình đẫm nước mắt…Hoàng hôn lại buông, Quân bước ra khỏi quán, đưa mắt nhìn về phía nền trời đỏ hồng màu ráng chiều, lòng lại nhớ đến bong dáng nhỏ nhắn của Di ngày nào. Anh vươn tay ra, tưởng như có thể chạm vào chút nắng rực rỡ đang lóe lên lần cuối cùng trước khi vụt tắt ấy.
“Di à, anh lại nhớ em rồi…”
Thênh thang biết mấy một nỗi nhớ đơn lẻ, miên man, dằng dặc. Khát khao bao nhiêu một vòng tay dẫu là mong manh trong thời khắc ngày tàn…
Đời người vô thường…
Giấc mộng phù du…
Tháng năm thoi đưa, hoa trôi nước chảy…
Ai …còn đứng lại nơi này?
Truyện ngắn của Diên Vỹ
Yêu thương đôi khi mong manh như gió, chợt đến rồi chợt thoảng qua, chỉ còn lại những kí ức và một khối tình không thể nào quên. “Đời người vô thường, giấc mộng phù du”, không ai biết được ngày mai sẽ thế nào. Đôi khi người ta không thể vượt qua định mệnh của chính mình khi những bất hạnh cứ thế ập đến. Căn bệnh độc ác đã cướp đi của cô bé ấy mọi thứ, kí ức, sự hồn nhiên, yêu đời và cả sự sống. “Tháng năm thoi đưa, hoa trôi nước chảy” nhưng chàng trai đó vẫn không nguôi thương nhớ về những kỉ niệm một thời, vẫn không quên tìm về chốn cũ dẫu người xưa nay đã không còn.Truyện ngắn mang dư vị buồn man mác, để lại một nỗi buồn dai dẳng. Để rồi ta cảm nhận được rằng mỗi giây phút của cuộc đời, mỗi kỉ niệm đã qua đều quý giá và đáng trân trọng biết bao. Đời người ai không tránh khỏi hai chữ “vô thường”, chỉ biết rằng ta đã từng được sống, được yêu và từng hạnh phúc.
Theo VNE
Gửi anh cuốn nhật kí gián đoạn
Cuộc sống không có những phép màu để ta có thể thay đổi được điều gì vượt quá tầm tay, yêu thương cũng nằm trong số đó.
* Lá thư trong tuần: Cánh nhạn đông giá
Những giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn trên má Melanie và rớt xuống lá thư đang đặt trên đùi cô. Giá mà cô có thể đưa bàn tay trái còn lại mà ôm lấy trái tim đang thắt nghẹn lại...Đấy là một điều không tưởng...
Ngày...tháng...năm
Thương mến!
Melanie em gái...
Groningen mình mùa về lạnh lắm phải không em?
Tulip trong vườn em đã thay màu mới chưa?
Anh Carl của em xa nhà vậy mà đã một năm rồi đấy!
Một năm qua, đã có quá nhiều chuyện đột ngột đến với Melanie bé bỏng của anh. Những chuyện ấy anh không thể ngờ, cũng không thể hình dung rằng em gái của anh đã chịu đựng tất cả như thế nào. Nhưng có lẽ anh đã cảm nhận được nỗi đau đớn giày vò em trong suốt thời gian qua. Melanie bất hạnh!
Anh, cô chú bên này và tất cả những ai được nghe, được chứng kiến câu chuyện đau lòng của em đều không cầm được nước mắy. Mẹ gọi điện sang khóc, và cả nhà cũng òa khóc theo. Mẹ không thể diễn tả sao cho tận cảnh cái cảnh mà em đau đớn gào thét trong phòng bệnh khi em tỉnh cơn mê và không còn trông thấy cánh tay phải của mình nữa. Nó đã hỏng và người ta phải cắt bỏ nó đi. Em đau lắm nhưng lại không thể nào đưa cánh tay còn lại lên để vỗ về vết thương...bởi nó đã hoàn toàn tê liệt
Anh Carl của em cũng đau lắm. Anh chỉ muốn rời Việt Nam ngay tức thì, về ngay để ôm chặt lấy Melanie...
Lúc ấy, người mà em cần ở bên nhất có lẽ là Mark, phải không em? Thế mà cậu ta lại bỏ rơi em để đi về thế giới bên kia. Mark thật tàn nhẫn! Hay chăng, Thượng Đế tàn nhẫn cướp đi vị hôn phu của em ngay trong ngày em diện thử trên mình bộ váy cưới lộng lẫy? Buổi sáng, vòng tay em đang còn ôm chặt lấy Mark từ phía sau lưng, ngả vào bờ vai của cậu ấy với nụ cười mãn nguyện hạnh phúc: Melanie sắp trở thành cô dâu xinh đẹp nhất xứ sở hoa Tulip. Chắc hẳn em và Mark đang bàn bạc về tiệc cưới? ....và một giây sau đó một giây, vụ tai nạn ập đến, em đã mất tất cả. Melanie bất hạnh!
Thượng Đế đúng là quá tàn nhẫn khi khiến em gái anh phải điên cuồng lao ra khỏi phòng bệnh chạy đi tìm chồng sắp cưới của mình. Những vết trầy ở đôi chân không chịu được áp lực mạnh, máu đã thấm đẫm gấu quần. Dù có hàng trăm vết trầy thì em cũng không cảm thấy đau đớn. Dường như em không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác nữa. Em chỉ biết trái tim em đang vỡ vụn ra hàng trăm mảnh. Em cứ chạy, em như con cừu non bị thương, đau đớn quằn quại, thoi thóp nhưng vẫn gắng gượng tìm lại những gì Thượng Đế đã cướp đi.
Em tìm không thấy! Em chỉ thấy một thi thể nằm cứng đơ. Mark, người yêu thương em biết nhường nào sắp bị người ta hủy hoại thân xác, rồi trở thành một đống tro tàn. Em đau đớn khôn cùng! Giờ phút cuối, em cũng không thể nào vuốt ve khuôn mặt thân yêu ấy, chỉ một lần nữa thôi. Melanie cứ ngỡ rằng, hỏa thiêu Mark cũng chính là đang thiêu rụi tâm hồn em...
Em tìm không thấy! Tâm hồn của một họa sỹ ở chính mình. Em giam mình trong phòng tranh, xứ sở của riêng em, nơi em có thể thực hiện khả năng của một nghệ sỹ. Ánh mắt ráo hoảnh của em chăm chú vào những bức vẽ trên tường, rồi lại ngồi bên giá vẽ. Em đưa mắt tìm cọ và chì. Em lặng thinh. Mẹ nói, bấy giờ Melanie không còn khóc. Em cứ ngồi như thế, lâu thật lâu, rồi lại ngắm lần lượt những bức tranh, lâu thật lâu...Đấy là tất cả sự nghiệp của em! Chôn vùi ở tuổi 22...
Em tìm không thấy! Tâm hồn yêu sống tới rạo rực. Em ngồi bên hiên, ngắm vườn tulip sát hàng rào đầy những cây cỏ dại leo chằng chịt. Đấy là mảnh vườn từ bé em đã tự tay chăm sóc. Tự khi nào, cánh hoa đã heo hút, ủ rũ và nhạt màu. Vào mùa, em vẫn chưa thay hoa mới, chưa đổi sắc cho hoa. Công viên Groningen, nhà sách thành phố và cả nơi em rất thích là bể cá Ankalen cũng vắng bóng em. Em khước từ mọi cuộc hẹn, mọi chuyến thăm hỏi của bạn bè, đồng nghệp.
Em không tìm thấy gì ngoài một thế giới thực sự cô độc.
Melanie bất hạnh của anh đã mất tất cả. Tình yêu. Sự nghiệp. Sự sống.
Anh thật sự xin lỗi vì đã nhắc lại mọi việc làm cho em đau lòng. Nhưng Melanie à, anh muốn em phải đối mặt với thực tại. Em vẫn phải sống, dù thế nào đi chăng nữa. Em hiểu chứ?
Anh, ba mẹ và mọi người rất đau lòng khi thấy em ngày qua ngày tự hành hạ, giày vò bản thân mình như vậy. Cũng chính là em đang dày vò và đang cố cự tuyệt tình thương của mọi người dành cho em. Anh không nỡ lòng nào khoanh tay đứng nhìn cô em gái đáng yêu của anh dần biến mất. Em có biết, sống xa ngàn dặm mà tâm hồn anh giờ nào, phút nào cũng chỉ hướng về đất Hà Lan, về căn nhà nhỏ nằm trong lòng thành phố Groningen thanh bình, về cô gái bé bỏng của gia đình ta?
Thời gian gần đây anh luôn nghĩ về những ngày tháng trước đây, tháng ngày của cuộc sống êm đềm...
Anh nhớ hồi bé, Melanie là một cô bé tinh nghịch và hiếu động, hay chạy nhảy lắm, có bao giờ chịu ngồi yên đâu. Năm lên 6, cùng mẹ đi công viên, do mải chạy theo chú cún bông của một bà lão, em đã đi lạc, khi ấy mẹ và ba lo lắm, mẹ suýt ngất đi, trách mình đã để em chạy một mình.
Góc mà em thích nhất là bãi cỏ cạnh hồ nước em nhỉ? Bãi cỏ xanh mướt, ánh màu nắng chiều êm nhẹ, đã gắn liền với hình ảnh cô gái tóc vàng, cười tươi như nét mặt của bông tulip vào mùa, đôi chân đu đưa, vắt vẻo nơi thành đá rêu phong. Sức sống tỏa ngời trong đôi mắt em, mạnh mẽ như những luồng nước giữa hồ. Mạnh mẽ mà vẫn dịu dàng và dẻo dai...
Anh cũng nhớ, em rất yêu tulip cũng chính là yêu mảnh đất xứ sở quê mẹ. Khuôn mặt em, khi mắt lim dim, đầu nghiêng nghiêng, khe khẽ nhấm nháp mùi hương của vườn tulip ngào ngạt trông mới đáng yêu làm sao. Khoảnh khắc đó trong ngần và diệu kì. Bởi trong em, luôn ngập tràn tình yêu. Đôi tay nâng niu từng chiếc lá, mầm hoa. Hàng rào trắng tinh khôi không một cọng cỏ. Em chăm sóc chúng miệt mài, đam mê. Bao năm nay, nhà mình khi nào cũng tươi sắc tulip, đậm sắc thương yêu...
Anh cũng nhớ em là một cô gái đặt trọn nhiệt huyết vào công việc và luôn theo đuổi đam mê. Từ ngày đi học, em thích nhất là giờ Mỹ thuật, vì khi đó em được vẽ những gì em yêu. Anh vẫn còn giữ bức chân dung đầu tiên em vẽ anh trai. Em yêu anh Carl, em yêu gia đình, em yêu cuộc sống quanh em. Biết ước mơ, nuôi dưỡng ước mơ trong từng tiết học. Melanie à! Em cừ lắm! Cuối cùng em cũng đã trở thành một họa sỹ thực thụ. Không chỉ là tài năng, mà em còn gửi vào đó bao tình cảm, tấm lòng. Em đã dành trọn tâm hồn mình. Không cần lớn lao hay to tát, em đã thành công với chính mình. Mọi người luôn tự hào về em. Mỗi khi anh trông bức họa em vẽ gia đình ta, anh luôn mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Anh đã nhiều lần tự nhủ, có phải Thượng Đế đã ban tặng cho gia đình con một thiên sứ của thương yêu? Thế thì tại sao ngài còn nỡ cướp đi thiên sứ ấy của chúng con?Anh sợ lắm, anh sợ điều đó là sự thật. Anh sợ mất đi cô em gái duy nhất, nguời khiến anh vui nhiều nhất, thương nhiều nhất, mà lo cũng nhiều nhất. Em à, đừng để thượng đế đạt được mục đích. Em đã rất cứng cỏi! Em có nhớ lần triển lãm tranh cách đây 3 năm? Tranh của em đã không được chọn. Tuy rất hụt hẫng, nhưng chính em lại là người động viên cả nhà. Em lúc nào cũng lạc quan như vậy. Thế mà tinh thần ấy của em đâu mất rồi?
Em có nhớ anh đã từng hỏi em, tại sao lại thường xuyên thay màu hoa như vậy, mất công chăm bón lại từ đầu. Và em đã trả lời anh rất sắc nhọn: "Thay màu hoa để luôn tạo sự mới mẻ, để nhà mình luôn có sự tươi tắn và sức sống mới". Em cười nhí nhảnh và lại cặm cụi nhổ cỏ. Bao nhiêu năm, cả nhà đã quen với sức sống luôn tươi mới mà em mang lại. Giờ thì em thấy đó. Ba mẹ lúc nào cũng rũ rượi theo em. Em không thể dùng đôi tay để chăm bón một vườn hoa mới tươi tốt, song hoa trong lòng em đã thay màu hay chưa? Hay em cứ để cho hoa úa tàn theo năm tháng? Em như thế là nói mà không làm rồi đó.
Em còn nhớ em hứa là em sẽ phấn đấu lên chức chuyên viên ở hội Mỹ thuật thành phố, sau đó em sẽ sang Việt Nam thăm anh, thăm cô chú? Anh chưa quên đâu nhé! Không được nuốt lời! Anh sẽ nghỉ phép dài dài để dẫn em đi khắp các phố phường, ăn những món ăn của Sài Gòn, chơi những thú vui của người Nam Bộ...Người Việt Nam hiếu khách lắm em ạ. Họ mang trong mình những tình cảm bộc trực mà đậm đà phong vị quê hương xứ sở... Em sẽ thấy lạ lắm về một mùa hè oi ả, nóng hơn Hà Lan rất nhiều đấy. Mưa bên này cũng tuyệt lắm em ạ. Em sẽ cảm thấy thú vị lắm khi ngồi ngắm cơn mưa rào hối hả cùng tách café trầm lặng. Mưa thường xuyên chứ không khan hiếm như vương quốc cối xay gió đâu em.Tâm hồn nghệ sỹ ấy, chắc hẳn sẽ rung động lắm đấy...Chưa hết đâu nhé. Anh sẽ đưa em lên Đà Lạt - thành phố mộng mơ. Em sẽ thấy những bãi dài hoa Tulip. Để em xem có khác ở xứ mình không nhé! Anh tin là hoa đấy không thể đẹp như hoa của Melanie trồng được đâu...Thú vị không nào? Nhất định em phải đến đấy nhé!
Melanie à! đứng dậy đi em! Em còn đôi chân! Em không được để nó cũng tê liệt.
Em vốn không phải là người chịu sống chung với nỗi đau như vậy. Chưa bao giờ em buông xuôi như thế và anh cũng không bao giờ cho phép em làm như thế.
Thượng Đế đã cướp đi của em đôi tay, nhưng sẽ cho em đôi cánh của chim én. Em có thấy những chú én bay thật nhanh và thật rắn rỏi đó không? Đôi cánh của tâm hồn, sẽ nâng em lên những bất hạnh của cuộc đời, vượt thoát những đau đớn hiện tại. Em có muốn bay lên hay không?
Em thấy đó, mùa đông, én vẫn bay, lạnh lẽo và khắc nghiệt. Và tới xuân, nó lại vui tươi và náo nức gọi mùa. Mùa đông giá lạnh của em cũng không bao giờ là mãi mãi. Rồi một ngày, xuân sẽ đen nắng về. Em phải tin điều đó. Em hãy tin là đôi cánh của mình sẽ đưa em bay lên giữa trời đông giá như một cánh én thực thụ!
Anh biết rằng, trái tim em còn những rung động mạnh mẽ, những xúc cảm tinh khôi. Em đừng vùi dập tất cả. Hạnh phúc trên đời là được sống để yêu thương, hãy sống đúng nghĩa của tình yêu, hãy yêu khi ta còn sống và còn có thể!
Bên em, mong em và tin em! Ba mẹ và anh luôn luôn yêu em!
Ôm em!
Tình cảm gia đình, tình yêu cuộc sống hay yêu chính bản thân mình là thứ tình cảm quý giá mà trong những hoàn cảnh bi thương nhất ta mới thấm thía được sức mạnh của nó. Khi tim ta còn đủ sức để yêu thương thì đừng bao giờ lãng quên! Tiếp theo chương trình, mời các bạn lắng nghe một lá thư đầy tình cảm của một người em gái, dành cho anh trai của mình đang ở một nơi xa. Lá thư: Gửi anh cuốn nhật kí gián đoạn
Em biết nơi anh đến chắc hẳn sẽ là thiên đường phải không anh? Nơi sẽ chở che và yêu thương những tâm hồn thánh thiện, nơi chẳng có những chông gai khó khăn hay muộn phiền để có thể chà siết lên anh. Phải rồi, thiên thần thì phải sống ở thiên đường chứ sao tồn tại mãi ở chốn trần gian, cũng giống như không phải ta yêu cá rồi nỡ bắt nó xa hồ để nó phải chết mòn. Ngay từ những trang nhật kí đầu tiên em đã gọi anh là thiên thần, là người mang đến mầu nhiệm cho cuộc sống của em.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay em ra đồng nhặt được tổ chim cút non, nhìn cái miệng hồng hồng nhỏ xíu mới yêu làm sao. Em đưa chúng về nhà khoe anh, không ngờ anh bảo em hãy trả nó về với mẹ của nó đi vì em không thể nuôi nó mà sẽ giết nó. Em bĩu môi bảo anh có trái tim thiên thần nhưng mà ngốc xít lắm, mình cho nó ăn thì nó sẽ lớn thôi.
Ngày...tháng... năm...
Tổ chim non đã chết rồi, trong tâm hồn trẻ thơ của em như có mảnh thủy tinh găm nhẹ vào vùng mềm thương cảm. Thấy hối hận vì đã không nghe lời anh ngốc xít. Em đã tự đào hố chôn những chú chim non vô tội trong nước mắt. Anh nhẹ nhàng an ủi "Yêu thương cũng cần đặt đúng chỗ nhé em!"Ngày...tháng...năm...
Hôm nay bố mẹ lại ca thán nữa rồi, nào tiền, nào gạo, nào học phí... tất cả chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng, bố mẹ cũng đã gồng mình quá cỡ rồi. Bố bảo em là con gái học gì cho nhiều, chi bằng ở nhà chăn trâu cắt cỏ để anh học tiếp đợi ngày thành danh. Em khóc vì tủi, em đã mơ đến ngày được bước vào giảng đường đại học, được cầm phấn viết bảng và trở thành người giáo viên trong mơ... em biết sau lưng em anh chỉ im lặng đứng nhìn.
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay người bị mắng lại là anh - thiên thần ngốc xít. Anh bị cô giáo bắt kiểm điểm vì nghỉ học vô lí do và năng lực học quá sa sút, trì trệ. Bố mắng anh thật nhiều, bảo anh là đồ vô dụng, ăn uống học hành chỉ phí tổn cơm nhà. Anh chỉ xin bố được nghỉ học, anh nhất định không đi học nữa.
Hôm ấy anh em mình cũng có một trận cãi vã thật to anh nhỉ! Anh bảo rằng anh học kém nên phải nghỉ thôi, nhưng em biết anh ngốc xít sợ em phải nghỉ học giữa chừng, tại sao em có thể bước tiếp đến tương lai để lại anh phía sau với ruộng nương và những nhọc nhằn? Nhưng em hiểu anh ngốc xít nhưng lại là người kiên quyết. Anh có biết không nếu bây giờ em có một tấm vé trở về với tuổi thơ em sẽ vẫn ngập tràn trong niềm hạnh phúc, vẫn trân trọng những tháng ngày vùi lấm trong bùn lem mà luôn có anh đi bên cạnh, bảo vệ, che chở cho em,hi sinh tương lai cho em, hay chỉ đơn giản là nhường trọn cho em gói kẹo, bọc quà... em sẽ nhớ, sẽ góp nhặt tất cả và gói ghém cẩn thận vào vùng trời thương nhớ để không ai có thể chạm vào hay dùng phép màu để thay đổi. Với em tuổi thơ dù vất vả cỡ nào cũng đáng được trân trọng vì đơn giản ở đó có anh là anh trai của em.
Duy chỉ có một điều em muốn lùa nó ra nhưng cũng muốn ôm trọn nó vào, mà không ôm sao được khi mỗi lần muốn lùa nó ra lại một lần nó hắt vào đáy lòng những guồng sóng dữ dội.
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay em đi học thấy đứa bạn có cái máy tính mẹ nó mới mua, em thích có một cái nhưng không được, em đã làm cái điều đáng xấu hổ là di ăn cắp. Không ngờ em bị bắt và về bị bố mẹ đánh đòn, em cãi bướng là vì bố nẹ không thương em không mua cho em, thế rồi bỏ nhà đi. Anh thì ốm đã mấy ngày không thể chịu đòn thay em được, đến tối em không về anh đòi mẹ đi tìm em dù đang sốt. Cuối cùng anh cũng tìm được em, đưa em trở về, kết quả bệnh anh nặng thêm, sốt cao và gặp ác mộng.
Tuổi thơ của an em mình cứ thế trôi qua trong êm đềm anh nhỉ, dù mệt nhọc, dù nắng cháy, dù khó khăn...
Thế rồi ngày em bước vào giảng đường cũng đến, em đã lớn thành cô sinh viên thực thụ rồi. Bố mẹ cũng già đi nhiều và em biết tương lai của em sẽ đặt lên đôi vai anh gồng gánh. Ngày xa nhà em đã khóc vì phải xa bố mẹ xa anh, em cũng lo sợ chới với khi nghĩ đến cuộc đời rộng lớn ngoài kia khi em mới chỉ như chú chim non lần đầu tiên xa tổ. Anh cười hiền, anh vẫn thế dù buồn dù vui dù vất vả vẫn luôn nở nụ cười, không một lời than trách, lại còn khuyên em tự chăm sóc bản thân mình.
Bước vào cuộc sống mới em cũng bỡ ngỡ, cũng gặp nhiều khó khăn vất vả, cộng thêm nỗi buồn, nỗi nhớ... thế nhưng buồn nào rồi cũng qua, chim non rời tổ thì phải nhanh chóng thích nghi với rừng già. Và em đã làm được, đã sống tốt, học tốt, từng bước thực hiện ước mơ.Cuộc sống cứ thế trôi qua, thời gian cũng lặng lẽ lướt qua đời ta như làn gió nhẹ lướt qua có khi mang đến hương thơm nồng nàn của mùa thu,có khi mang đến cái se lạnh đầu đông hay vô tình mang đến những hạt bụi làm nhòe mắt ai trong nắng hạ. Nhưng tất cả đều vụt qua... mang theo nhiều thay đổi, anh vẫn sống cần lao gồng gánh tương lai của em trên đôi vai gầy, còn em sống với lớp trường,bè bạn,yêu đương và lối sống mới. Cuốn nhật kí của em cũng cứ thế nhạt dần hình ảnh của anh, thay vào đó là những yêu thương hờn ghen của tình yêu đầu đời, những nỗi buồn vu vơ và không ít lời than trách cho cuộc sống mình không đuợc như chúng bạn.
Cuộc sống mới thật dễ khiến con người đổi thay anh nhỉ! Hay nói cách rõ ràng hơn là em đã dần lãng quên anh, quên đi sự cảm thông chia sẻ và thấu hiểu giành cho anh, quên đi những mệt nhọc hằng ngày anh phải gánh chịu và quên đi cái hạnh phúc bình dị mà có lần em đã đem so sánh khập khiễng với sự giàu sang xa hoa của chúng bạn mình. Em đã quên lí do mình viết nhật kí rồi, chẳng phải em đã từng nghĩ sẽ viết vào đó những hồi ức những kỉ niệm của anh em mình sao? Vậy mà cũng có lúc bị gián đoạn kia đấy! Xin lỗi anh và xin lỗi chính em...
Chỉ một chút thoáng qua thôi, khi tỉnh giấc giữa ác mộng thị thành em sẽ lại nhớ đến anh, sẽ vẫn hằng ngày nghĩ về anh và chạy thật nhanh về bên anh khi anh bị ốm... Nhưng muộn rồi anh nhỉ, yêu thương đâu chờ đợi thời gian khi định mệnh nghiệt ngã đã mang anh về nơi xa. Nếu có thể em sẽ quý trọng hơn những gì mình đã có, sẽ yêu thương nối tiếp yêu thương, từ hôm qua đến hôm nay không chờ đến ngày mai. Gửi lại anh cuốn nhật kí gián đoạn, gửi về thiên đường yêu thương đứt quãng. Anh hãy viết tiếp giùm em, vì em biết với anh yêu thương giành cho em xuyên suốt hơn nhiều...
Dòng cuối nhật kí...
Ngày...tháng...năm...Xưa là da là thịt
Giờ là khói là mây
Người một đi không lại
Riêng em nhớ thương hoài
Thiên thần mỏi cánh hay những buồn đau chốn trần gian đã khiến anh chồn chân mỏi gối, anh đã khép đôi mắt dịu hiền như ánh trăng đã lẫn khuất sau đám mây mù kia, đã khép đôi môi luôn rạng ngời dù ở trong hoàn cảnh nào, dù bệnh tật,dù khó khăn mệt mỏi. Người ta chia sẻ cùng em, an ủi động viên em nhưng trước mắt em bây giờ chỉ là những trang giấy trắng của cuốn nhật kí còn dang dở... Bệnh của anh chính là di chứng của tuổi thơ.
Gửi từ Hoàng Thị Ái Tuyên
Anh em ruột thịt như khúc ruột trên, khúc ruột dưới. Thế nhưng khi định mệnh nghiệt ngã mang anh về nơi xa thì "Xưa là da thịt. Giờ chỉ còn là khói mây". Cuộc sống không có những phép màu để ta có thể thay đổi được điều gì vượt quá tầm tay, yêu thương cũng nằm trong số đó. Vì vậy hãy yêu thương và quan tâm đến những người thân của bạn, bạn nhé.
Theo VNE
Anh là mùa đông của riêng em Giờ có anh nắm đôi tay cô, cô sẽ không cô đơn bước đi một mình nữa, anh sẽ là ngôi sao chỉ đường cho cô. Trong những ngày đông lạnh giá này, bạn đã tìm thấy cho mình một bàn tay ấm áp nào chưa? Hay vẫn cô đơn lẻ bóng? Thời tiết lạnh giá khiến con người có cơ hội xích...