Ai bảo lấy chồng là chuyện khổ?
Lấy chồng, tôi bắt đầu thiên chức làm vợ mà ông trời trao cho. Người ta bảo lấy chồng là khổ, nhưng khổ được như tôi đây thì cũng tốt, khối người mong được khổ như tôi mà chẳng được đấy chứ.
Đừng chỉ nghe ngóng, đừng chỉ nhìn vào một vài trường hợp, một vài điều tiếng mà quy kết cho tất cả. Khổ sướng, hạnh phúc, vui buồn phụ thuộc phần lớn vào mỗi người, đôi khi nó nằm trong sự điều hành của chính bản thân bạn.
Lấy chồng, tôi bắt đầu thiên chức làm vợ mà ông trời trao cho tôi. Số tôi may mắn lấy được người mình yêu thương nhất và anh cũng yêu thương tôi. Với tôi, đó là hạnh phúc. Dù cuộc sống sau này có ra sao tôi cũng vẫn chấp nhận. Vì tôi hiểu, ở đời đâu phải ai cũng lấy được người mình trao trọn con tim? Có người muốn mà chẳng được, có người lại bị ngăn cấm, hay yêu nhau mà không đến được với nhau. Tôi đã mãn nguyện trong cuộc hôn nhân này.
Cuộc sống riêng khiến tôi có nhiều thời gian quan tâm tới chồng hơn. Tôi biết, hạnh phúc do mình nắm giữ. Chồng tôi là người chung thủy, nhưng con người cũng có thể thay đổi theo thời gian nếu chúng ta không cố gắng và nỗ lực hết mình. Cuộc sống là như vậy. Dù biết, chúng tôi yêu nhau nhưng việc đổi mới tình yêu, việc thay đổi không khí trong gia đình là điều nên làm với bất kì người phụ nữ nào.
Những bữa cơm chỉ có hai người nhưng lại vô cùng ấm cúng, đầy ắp tiếng cười. Tôi luôn luôn đổi món, nấu cho chồng những món ăn ngon, luôn tỏ ra là người vợ biết vì chồng, vì gia đình.
Cuối tuần, chúng tôi dành thời gian về thăm gia đình nhà chồng. Làm dâu, việc đối đãi tốt với nhà chồng là điều nên làm. Vả lại, điều đó sẽ khiến cho chồng bạn hài lòng hơn, không bị khó xử giữa vợ và mẹ. Tôi đã tròn vai con dâu, cho đến giờ phút này là như vậy.
Rồi tôi có bầu, sinh con và gia đình đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Chúng tôi không giàu có, nhưng cũng đủ điều kiện để nuôi con cái. Hàng tháng, hai vợ chồng rõ ràng quan điểm dành bao nhiêu t.iền để mua sữa, chăm con. Hạnh phúc của chúng tôi bắt đầu từ những điều giản dị, từ việc chồng nấu cơm chăm vợ đẻ, từ việc học cách bế con, từ việc giặt tã cho con. Tôi thấy được tấm chân tình của chồng mà không phải người đàn ông nào cũng có được. Đừng chỉ nghĩ rằng, lấy chồng là khép lại cuộc sống tự do, tự tại. Thay vì đi chơi một mình, thay vì tụ tập với bạn bè một mình, hãy rủ chồng đi cùng. Đó là hạnh phúc, là niềm vui của bạn.
Video đang HOT
Tôi biết, đôi khi chồng cáu gắt, nhưng thay bằng sự tức giận, tôi liền khôi hài, xuề xòa cho qua chuyện. Đó là cách giữ hạnh phúc gia đình của tôi. Và việc chồng có n.goại t.ình hay không, tôi luôn kể bóng gió một vài câu chuyện về bạn bè, có thật hay không có thật, về kết cục và hậu quả của việc không chung thủy. Và đó là câu chuyện đùa nhưng có ý răn đe chồng và hi vọng rằng nó hiệu quả.
Tôi không dám nói trước điều gì, nhưng cho tới lúc này, tôi là người may mắn, hạnh phúc vì lấy được người chồng yêu thương mình. Tất nhiên, không phải ai cũng có cuộc sống như mong muốn. Nhưng tin và hi vọng, đó là điều cần nhất của mỗi người. Sống cho hôm nay và tin rằng ngày mai bạn sẽ hạnh phúc, và thật sự bạn sẽ được hạnh phúc, giống như tôi lúc này.
Hãy biết bằng lòng với cuộc sống của mình vì ở đời, không có gì là hoàn hảo. Bạn có khi nào nghĩ bản thân mình đã quá cầu toàn, đã đặt ra tiêu chí quá lớn với người bạn đời tương lai? Có thể, chính điều đó đã khiến bạn mãi không tìm được một nửa cho đến khi nhận ra mình không còn trẻ nữa. Hoặc bạn luôn so sánh đối tượng của bạn với người cũ và rồi thấy rằng, không ai qua được anh ta. Như thế có ích lợi gì, người chịu khổ chỉ là bạn mà thôi.
Đừng bao giờ sống mù quáng vào tình yêu đã mất. Hãy tỉnh táo đón nhận tất cả những mối tình đang đến với mình. Chỉ cần họ yêu mình và mình yêu người ta, thế là quá đủ để làm nên một cuộc sống hạnh phúc.
Của cải nằm trong tay bạn, chỉ cần cố gắng, chỉ cần yêu thương cùng nhau vượt qua tất cả, bạn sẽ là một người hạnh phúc! Cuộc sống gia đình khác cuộc sống độc thân và cũng có quá nhiều niềm vui, nhiều mục tiêu cho bạn phấn đấu: phấn đấu vì chồng, vì con và một mái ấm đầy đủ. Có đôi khi bạn nhận thấy, người bạn đời không như ý nhưng đừng vì thế mà chán nản. Thay vào đó, hãy tìm cách khiến người đó trở nên tốt hơn, góp ý để cả hai vợ chồng cùng hoàn thiện cho nhau.
Theo VNE
Chuyến tàu muộn ngày cuối năm
Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về "người cũ từng yêu" lại ùa về giăng kín tâm hồn anh.
"Đoàn tàu YB 2 đang vào ga ở đường sắt số 2. Quý khách đứng cách xa đường sắt số 2 1m50 để đảm bảo an toàn. Hiện tại, nhà ga đang bán vé tàu QT92 chuyến tàu cuối cùng đi Thái Nguyên...".
Anh giật mình, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả. Vậy là chuyến tàu cuối đi Thái Nguyên rồi ư? Anh đã xa em, xa "thủ đô gió ngàn" lâu đến vậy ư?.... Đang miên man trong những dòng cảm xúc, một tiếng kít nghe đến chói tai, mọi người hối hả lên chuyến tàu muộn cuối năm. Anh chầm chậm bước lên tàu, sân ga như níu chân anh, kỷ niệm về sân ga này lại ùa về bủa vây trái tim anh. Chị nhân viên giục anh: "Em ơi, lên tàu đi, tàu sắp chạy rồi đấy. Muốn ăn Tết ở ga à em?".
Anh bước lên tàu, chẳng bao lâu anh cũng tìm được một chỗ ngồi rất ưng ý: gần khung cửa sổ, cùng hướng với đoàn tàu chạy và chỗ này rất yên tĩnh. Một tràng còi hú dài, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, đưa anh về với gia đình, đưa anh qua những khung cảnh đầy kỉ niệm đang chầm chậm trôi phía bên ngoài khung cửa sổ...
Có một cái thú mà không nhiều người đi tàu biết được, đó là "thú thưởng ngoạn". Khung cửa sổ là một bức tranh tuyệt vời về thiên nhiên, con người. Bức tranh đó thật đẹp với muôn màu sắc, nhưng tiếc thay bức tranh đó chỉ xuất hiện một vài giây và càng ngày nó càng xa tầm mắt của lữ khách. Anh hướng đôi mắt ra ngoài khung cửa sổ, tìm kiếm hình ảnh thân quen, mà đôi mắt cứ nhòa lệ. Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về em - "người cũ từng yêu", lại ùa về giăng kín tâm hồn anh.
Em còn nhớ không? Nơi sân ga, vào một ngày tháng 3, trời đẫm mưa xuân, em đã tiễn anh một đoạn đường dài từ nhà trọ đến sân ga, dẫu biết rằng tiết một em có giờ. Nhưng em bảo "Không sao anh à, em chỉ muốn được bên anh, chẳng muốn rời xa anh đâu, em tiễn anh rồi em vào lớp luôn. Anh yên tâm".
Nơi sân ga đấy, trước giờ chia tay nhau, lần đầu tiên anh ôm em thật chặt trong vòng tay anh, anh hôn em, một nụ hôn vội vàng nhưng không kém phần ngọt ngào. Kỷ niệm đầu tiên của chúng mình. Anh lên tàu, chạy vội ra khung cửa sổ, dõi theo em, hình ảnh của em, hình ảnh Thái Nguyên dần dần lùi về phía xa.
Có một thi sỹ đã từng viết: "Càng trông lại mà càng chẳng thấy"... Anh gọi cho em, hình như đầu dây bên kia, có bé đang khóc nhè kìa. Anh ân cần bảo em: "Em lên lớp đi, mau nào, anh lên tầu rồi. Em yên tâm nhé...". Tiếng nấc nghẹn ngào của em vẫn đọng lại trong anh đến giờ này.
Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về em - "người cũ từng yêu", lại ùa về giăng kín tâm hồn anh (Ảnh minh họa)
Cuộc đời vốn không bình yên, nó không được trải màu hồng. Và chuyến tầu này cũng có một sự cố. 8h10', một tiếng rầm, xé nát không gian yên tĩnh. Mọi người hoảng loạn, hình như xảy ra t.ai n.ạn. Ừ! T.ai n.ạn rồi... Đoàn tàu đã đ.âm phải một chiếc ô tô, rất may không có ai bị sao. Tàu chậm 3h. Trong lúc ngồi đợi khắc phục sự cố, có bác ở tổ công tác trên tàu đã trêu anh: "Tại hai đứa hôn nhau ở sân ga, làm tàu hôn ô tô. Tội hai đứa là to lắm đấy nhé." Ngượng quá, chẳng biết nói gì, anh chỉ biết cười. Tại em đấy nhé. Tất cả mọi người không sao là may mắn rồi.
Mắt nhắm nghiền và anh đang mơ giấc mơ về em, bất chợt có tiếng chuông điện thoại. "Mẹ gọi hỏi anh về à. Chiều tối mẹ đi làm rồi mẹ đón". Lời của mẹ, khiến anh lại nhớ về em - người từng bao lần đón anh. Khi tàu chầm chậm vào ga, trên tàu anh đã nhìn thấy em, đứng ở đó, chờ anh tự lúc nào. Sau bao ngày xa cách, anh chạy đến bên em, ôm em vào lòng cho thỏa lòng mong nhớ. Trên con đường rợp bóng cây xanh, anh đã từng bao lần được cõng em. Nhớ lắm người ơi....
Mùa xuân mùa đẹp nhất của đời người, cũng là mùa đẹp nhất của tình yêu. Hạt giống tình yêu của chúng mình cũng được gieo vào mùa xuân năm ấy. Hai đứa đã nâng niu chăm sóc, vun vén cho cây tình yêu phát triển. Nhưng trời đâu chiều lòng người, năm ấy "mùa bão" thật khắc nghiệt. Nó đã quật đổ niềm tin giữa hai ta, khi mà tình yêu mất đi niềm tin thì tình yêu đó đâu còn bền vững được. Và điều tồi tệ nhất đã đến, "ngày thứ bảy đen tối", em đã bảo "Tất cả mọi thứ của anh đều là giả dối. Chia tay nhau đi anh...". Anh nghẹn đắng lòng, anh không đủ can đảm để trả lời em. Anh vội vã ra bến xe, cũng đã lâu anh mới đi ô tô, anh không muốn ra sân ga chời đợi nữa. Vì anh đâu còn em, đâu còn cô bé tiễn anh nữa.
Hôm nay khi được nghe thông báo đoàn tàu Long Biên - Thái Nguyên dừng hoạt động, lòng anh chợt bồi hồi nhớ về em, nhớ về những kỷ niệm thật ngọt ngào, lãng mạn nhưng cũng đầy cay đắng. Vậy là đã xa em, xa mảnh đất Thái Nguyên một thời gian. Nhớ lắm, nhưng khi tình yêu không còn thì khoảng cách đấy là muôn trùng phải không em?. Giá như hôm nay không có lời hứa về quê với mẹ, thì anh cũng sẽ mua tấm vé của chuyến tàu cuối. Để lên bên em, nhưng không gặp em, mà chỉ dõi theo em thôi. Hoặn đơn giản là chỉ để làm kỷ niệm.
Ngày cuối năm, cũng khiến lòng anh xao xuyến, nhớ tới lời hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho em. Mai là sinh nhật em rồi đấy. Giờ này đoàn tàu đang đưa anh về với gia đình, còn em cũng đang ấm áp bên vòng tay của bạn bè và của một người anh gọi là "người thứ ba". Gió ngoài kia vẫn thổi, cơn gió mùa đông lạnh buốt làm xơ xác cõi lòng, làm trái tim người hóa băng giá.
Anh thiếp đi lúc nào không biết, mở mắt ra vẫn là khung cửa sổ ấy, nhìn ra ngoài chỉ thấy một màu đen huyền bí của màn đêm. Anh giật mình khi chị nhân viên vỗ vào vai anh, và khẽ bảo: "Đến ga AT rồi đấy, em xuống tàu đi kẻo muộn. Chúc mừng năm mới nhé em". Anh bước xuống tàu, trong màn đêm quyện với hơi sương. Đoàn tàu Yên Bái vẫn chạy để hoàn thành hành trình, còn giờ này đoàn tàu Thái Nguyên chắc cũng đã đến ga an toàn. Từ bây giờ, nó sẽ được nghỉ hưu. Thế là hết một năm rồi đấy. Tạm biệt em - "người cũ từng yêu", tạm biệt nhé những kỷ niệm và tình cảm đẹp đẽ của một chàng trai t.uổi 23, quá khứ ơi xin hãy ngủ yên.
Theo VNE
Tôi đi đám cưới người cũ Đi ăn cưới bạn trai cũ cần rất nhiều sự dũng cảm, tôi đã hoài nghi về quyết định của mình. Mới ba mươi phút trước đây, tôi còn hoài nghi về quyết định của chính mình. Đi ăn cưới bạn trai cũ cần rất nhiều sự dũng cảm, nhất là khi chỉ mấy năm qua tôi đã béo lên hơn mười lăm...