“Ác mộng” nắng nóng khiến chuyện “yêu” bị tắt lửa
“Thời tiết nóng nực ngột ngạt ăn ngủ còn không yên huống chi là “yêu”. Không định cai đâu nhưng hôm nào mát trời mới khởi động lại”, Nga bộc bạch.”Nóng gần chết rồi, đừng động vào em!”
Nắng nóng vợ bắt chồng nhịn “yêu”
“Vợ ơi hay mình trích tiền tiết kiệm sắm điều hòa nhé…”- “Anh điên à! ăn đã không đủ còn mơ điều hòa”. Chưa kịp nói hết ý định của mình, Hòa (công nhân khu công nghiệp Bắc Thăng Long, Hà Nội) đã bị vợ chặn ngang họng.
Hàng xóm thắc mắc, Nga (vợ Hòa) lanh lảnh giọng: “Lí do lão ấy đòi sắm điều hòa chả giống ai nên tôi mới chặn họng cho đỡ tức. Ăn đã không đủ rồi còn đòi mua điều hòa để rửng mỡ…”.
Hỏi ra mới biết cái lí do rửng mỡ mà Nga nói là chuyện “yêu” của hai vợ chồng cô: “Phòng trọ thì bé tí teo như lỗ mũi, mái xi măng thấp lẹt tẹt. Nóng đến chảy cả mỡ ra được, mình ăn còn không nuốt nổi thế mà không hiểu sao lão ấy vẫn khỏe thế. Cứ cách ngày lại đòi, mình đi làm đã đủ mệt rồi, ăn không ăn được hơi sức đâu chiều. Viện cớ nóng mình cứ trốn suốt. Lão nhịn lâu quá, lèm bèm suốt rồi đòi mua điều hòa cho mát để yêu chứ có gì đâu”.
Thời tiết nóng nực ngột ngạt ăn ngủ còn không yên huống chi là “yêu”
Nga ném cái nguýt về phía chồng: “Người gì đâu mà khỏe như trâu, không biết nóng mệt là gì. Nhưng cứ hùng hục được tí là mồ hôi ra như tắm, vợ nằm dưới vuốt mặt không kịp mà vẫn ham. Rõ khổ…”
Nghe vợ nói xấu mình, mặt Hòa nhăn nhó khó chịu như khỉ phải mắm tôm. Nga lại vội tỉ tê sợ chồng giận: “Mình làm công nhân đồng lương bèo bọt, ăn đã không đủ còn phải gửi tiền về quê nuôi con. Chồng lớn rồi phải biết chuyện gì quan trọng hơn chứ? Chỉ vì cái chuyện “rửng mỡ” ấy mà bỏ ra gần chục triệu bạc rồi hàng tháng cả núi tiền điện kèm theo, có đáng hay không? Thôi chịu khó nhịn, hôm nào mát trời mình khởi động lại em chiều chồng gấp 3…”.
Video đang HOT
Chẳng cần nghe vợ nói hết câu, Hòa vùng vằng đứng dậy: “Sướng không muốn lại thích khổ, tiền chết có mang đi được đâu mà tiết kiệm. Cứ đợi mát trời đi, để lâu không dùng “máy móc” hỏng hóc hoặc con khác nó dùng mất thì ngồi mà khóc”.
“Mưa đi, mưa đi không của con… mốc mất”
Lại chuyện nhịn “yêu” vì nóng, ngồi tám chuyện với mấy chị em ở cơ quan mà chị Hà (Từ Liêm, Hà Nội) cứ cười rúc rích kể câu “thần chú” “mưa đi mưa đi không con… mốc mất” của chồng.
Sau tràng cười chị than thở: “Cả hai vợ chồng đều có công việc và thu nhập ổn định, nói lí do nhịn “yêu” vì nóng đúng là chẳng ai tin. Vì nóng đến đâu cũng đã có điều hòa, sao phải nhịn. Nhưng khổ nỗi vợ chồng chị đang sống cùng cả bố mẹ và em trai chồng, mua điều hòa cho mình thì còn có thể chứ cho cả 3 cái phòng thì không kham được.
Nhiều lần gạ gẫm bố mẹ chồng mua điều hòa nhưng ông toàn gạt phắt đi, bảo nằm điều hòa sinh lắm bệnh, còn trách bọn mình không chịu đọc sách báo. Nhưng nỗi khổ của vợ chồng chị ông có biết đâu, phòng quay về hướng Tây nắng chiếu từ sáng đến chiều, không khác gì cái lò bát quái.
Mình vẫn trêu chồng là bọn mình như vợ chồng gấu ấy, khác cái là vợ chồng mình “ngủ đông chuyện yêu” và ngủ vào mùa hè. Cưới nhau gần 4 năm cũng là 4 mùa nóng rồi “ấm ức” vì phải “yêu” tùy thời tiết. May hôm nào mát trời hoặc mưa rào trút xuống thì mới tranh thủ làm ăn được tí, không thì đành nhịn.”
Chị kể có bận nhịn lâu quá nên anh Thái, chồng chị, cứ gạ gẫm đi nhà nghỉ nhưng chị bảo: “Mọi người chịu nóng ở nhà còn mình trốn đi hưởng mát thì có ích kỉ quá không? Lại mất khoản tiền không nhỏ vì cái này thật chẳng đáng. Thôi cố đợi mưa xuống, cơm không ăn gạo còn đó lo gì.”
Nói đến đây chị bụm miệng rồi cười ha hả: “Thế là từ hôm đấy ngày nào lão cũng nhăm nhe xem thời tiết rồi lại thở vắn than dài, có đêm bấn quá cứ đi luanh quanh trong phòng tay chắp mắt nhắm miệng lẩm bẩm “mưa đi mưa đi không của con mốc mất”. Mình vừa buồn cười vừa thương, nhưng mà không cố chiều được vì mệt mỏi lắm. Lại sợ cái mùi mồ hôi dầu của lão ấy nữa, đành nhắm mắt cùng cầu mưa”.
Minh, cô đồng nghiệp mới vào làm của chị Hà cũng góp chuyện: “Em tưởng chỉ có mỗi vợ chồng em mới phải khổ thế, không ngờ nhiều người cùng cảnh ngộ. Mà em còn thảm hơn chị vì vợ chồng mới cưới được vài tháng mà còn phải nhịn đây này. Nhưng biết làm sao được, vợ chồng mới ra trường nhà cửa còn chưa có nói gì đến chuyện sắm điều hòa. Nhiều hôm thèm quá, cố làm tới mà xong mặt đứa nào đứa nấy đỏ phừng phừng, mồ hôi thì vã ra như tắm. Sướng đâu không thấy chỉ thấy mệt như bị đày sa mạc về. Vậy nên vợ chồng em đành nhìn nhau lau mồ hôi, nuốt nước bọt chờ hết nóng…”.
Nghe mấy chị em nhao nhao kể thêm nhà nọ nhà kia cũng phải nghỉ “yêu” vì nóng, thậm chí có vợ chồng còn nửa đêm đưa nhau đi viện vì “yêu” xong tắm luôn bị cảm… chị Hà thở dài “tưởng đâu chuyện vợ chồng mình phải nhịn “yêu” vì nóng là chuyện hiếm”…
Theo Vietnamnet
Tôi đã tìm anh suốt 9 năm qua
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng "Cảm xúc học trò". Tôi phải làm sao?
Ngồi cả buổi sáng để nghe đúng một bài hát Tình Ngàn Năm của Cẩm Ly, lòng tôi chợt buồn. Lời bài hát có chăng là định mệnh của tôi và anh?
Tôi và anh cùng học chung thủa cấp 2. Cái tuổi học trò ấy, không có định nghĩa của chữ yêu hay thương mà chỉ là thích. Rồi lớp 10, tôi và anh học riêng nhau. Tôi vẫn như vậy, mỗi giờ ra chơi, lại đến lớp của anh. Tôi có ngờ đâu, xung quanh anh có nhiều con gái quan tâm. Bởi, người ta nói anh học giỏi và đẹp trai nữa. Học giỏi thì tôi công nhận, riêng tôi thích anh thì chưa bao giờ nghĩ đó là vì anh đẹp trai. Tôi không thể quên cái ngày ấy, lúc vừa chạm mặt anh ở căng tin trường, anh đi cùng một bạn gái cùng lớp. Ánh mắt bạn ấy cứ nhìn tôi như viên đạn đâm xuyên. Những bạn học cùng lớp với anh ấy nói, tôi bị bạn nữ này dọa đánh. Vì nhớ tới câu nói ấy, tôi đã đi thẳng lại và đánh thật mạnh vào bụng của anh. Tôi bảo, sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Chuyện như ngày hôm qua các bạn ạ. Cái đánh ấy, bây giờ tôi vẫn còn rất đau. Và tôi đã hối hận với câu nói ấy.
Đúng là sau lần đó, tôi đã không được gặp anh. Mãi cho đến nay, gia đình anh chuyển về Hưng Yên sống. Sang năm lớp 11, tôi cuống cuồng tìm anh, tôi mới biết anh đã chuyển trường. Cái tuổi ấy, tình cảm có gì đâu là đau đớn nhỉ thế mà tôi như ngã ngụy xuống. Tôi khóc. Tôi chỉ biết về nhà nói với mẹ rằng "Đức nó về Hưng Yên rồi mẹ ơi".
Và từ lúc ấy, lòng tôi cứ thôi thúc một điều, nhất định tôi sẽ ra gặp anh. Và cũng từ lúc ấy, tôi khẳng định rằng, tôi có thương anh.
Năm nhất Đại học, vào một ngày chủ nhật, tôi nghe một giọng nói rất thân quen - là giọng của anh. Anh bảo lâu lắm mới tìm lại được số điện thoại nhà riêng của tôi, và mẹ tôi đã cho số di động cho anh. Nghe giọng nói anh mà nước mắt tôi đầm đìa và tim đập loạn. Tôi nghĩ trong đầu, ờ thì yêu xa vậy. Tôi được biết anh học ở Hà Nội. Lúc đó tôi sắp được đi thực tế ngoài ấy. Tôi chờ đợi ngày gặp anh. Tôi vẽ ra một bức tranh rằng, tôi sẽ đứng giữa Hồ Gươm, anh sẽ vội vã chạy lại ôm tôi - một cái ôm thật chặt. Chúng tôi sẽ yêu xa, dù là khoảng cách rất xa.
Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả... nhưng tôi không làm được (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, giữa trời xuân Hà Nội, tôi đã tắt lịm đi niềm hy vọng. Lúc ấy, tôi không liên lạc được với anh. 3 ngày ở HN không đủ cho tôi tìm anh. Vì tôi chỉ biết anh học Ngoại ngữ ở Hà Nội. Thế là mất liên lạc lần nữa.
6 năm sau, trên trang Facebook, tôi nhận một lời mời kết bạn Đức Lee. Linh cảm cho tôi biết rằng đó là anh. Tôi đồng ý, tất cả như vỡ òa. Một lần nữa, tôi lại khóc. Tôi biết lần này sẽ không lạc nhau nữa. Chắc chắn là như vậy.
Thế nhưng, người không lạc nhau, nhưng tim giờ lạc nhịp. Nói chuyện với nhau, tôi cố giữ hết những cảm xúc, và cố gắng để xem anh như một người bạn cũ. Vậy mà tôi đã không làm được khi người bạn gái của tôi hỏi rằng "Liệu mày và Lee không thể như xưa à?". Đau lắm. Tôi chỉ biết nói là tôi rất muốn nhưng liệu người ta thì sao? Khi những câu nói hàng ngày chỉ là những cách nói chuyện như một đứa bạn học cùng cấp 2, không gì cho thấy sự quan tâm hay sâu sắc hơn nữa.
Nhưng tình cảm con người không thể nào giấu mãi được. Một ngày, hai ngày, ba ngày...và nhiều hơn nữa. Những tin nhắn, video call... càng làm tôi không đứng vững với suy nghĩ của mình. Tôi bắt đầu nghĩ rằng, tôi sẽ bỏ tất cả để hai đứa như xưa. Chỉ cần anh cho tôi một lời hứa, một niềm tin để tôi tiếp tục sống với cảm xúc của mình.
Tôi nói với anh. Ngày đầu anh im lặng, ngày thứ hai anh vẫn im lặng, rồi ngày thứ 3 như có vết dao ở đâu đó cứa vào tim tôi.
3 năm cấp 3, 4 năm đại học, 2 năm đi làm... 9 năm. 9 năm xa như vậy có gì để khẳng định cho một cảm giác thích của tuổi học trò? Anh bảo tôi đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh bảo như thế, vậy tại sao anh lại nói với bạn của hai đứa rằng "Anh không muốn tôi chờ anh, tôi khổ vì anh. Anh công việc chưa ổn định, anh là con trưởng, không thể vào Nam....". Anh có thể bày tỏ được với bạn ấy, anh còn quan tâm tôi nhưng anh không muốn tôi khổ. Anh muốn tôi hạnh phúc với những gì của hiện tại nhưng những điều đó anh đã không nói với tôi. Anh bắt đầu xa lánh tôi...
Có phải tôi đã quá đáng khi bắt anh phải như thời học sinh? Quá đáng khi bắt anh hứa một câu để tôi có động lực chờ anh?
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng "Cảm xúc học trò". Tôi phải làm sao? Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả... nhưng tôi không làm được. Tôi không muốn lại mất anh, rồi lại tìm anh. Vì trong 9 năm qua, chưa bao giờ tôi quên cái tên ấy, chưa bao giờ nguôi ngoai kỷ niệm học trò. Anh hứa sẽ hát cho tôi nghe bài Tình Ngàn Năm, và anh sẽ mãi hát cho tôi nghe như vậy. Vậy mà... Tôi phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo VNE
Anh yêu tôi nhưng không muốn kết hôn Môi khi tôi nhăc đên chuyên kêt hôn, anh luôn tim cach lảng tranh. Tôi không biêt phai tiêp tuc lam ngươi tinh cua anh hay dưng lai? Sau khi chia tay môi tinh đâu keo dai gân 5 năm, tôi gân như không con dam tin vao tinh yêu nưa, cam giac bi ngươi minh yêu thương nhât phan bôi không co...