Ác mộng đã kết thúc
‘Ông bà già bảo, tại tao làm sao nên nó mới thế, ngày ấy nó ngoan hiền là vậy. Ông bà dọa, nếu ly dị là ông bà chết cho xem. Nói thì phũ miệng, chẳng nhẽ lại mong ông bà chết để tao được tự do?’
Thời trẻ, anh Duy là thủy thủ tàu viễn dương, năm về một lần và mang về “một đống tiền” khiến làng trên xóm dưới lác mắt. Nhà anh là nhà đầu tiên trong làng có xa lông, có đệm cao su, có tủ lạnh và xe máy và… đủ thứ. Người ta ghen tị với nhà anh, lại cả ghen tị với nhà chị Hà. Ơ, chị Hà thì liên quan gì?
Chị Hà là bạn học của anh Duy từ thời bé tí, hai nhà cách nhau non cây số, trong lúc anh lênh đênh thì chị Hà là giáo viên mầm non thường sáng chiều lui tới nhà anh thăm nom, chăm sóc bố mẹ anh. Người ta khen chị tháo vát, đảm đang, đến con dâu đã cưới vào cửa cũng chẳng ngoan được như thế. Bố mẹ anh vui khỏi nói, nên đến gần năm thứ tư đời thủy thủ, anh nhận điện nhà, nói cuối năm về cưới vợ.
Cưới ai? Anh trợn mắt, mẹ anh còn mắng yêu: “Cha bố anh, để cho con gái người ta đợi đến bao giờ?”. Anh ngơ ngác trong khi mẹ anh chốt hạ: “Tôi là tôi chọn rồi, anh cứ liều liệu đúng ngày mà về!”. Quả thật, ngày anh về cũng là ngày anh phải mặc áo chú rể, tất cả đã xong xuôi đâu đấy từ trong ra ngoài, chuyện thật mà cứ như chuyện phim ở thế kỷ hai mốt. Nhìn bố mẹ rạng rỡ, nhìn họ mạc vui vẻ, anh đành nhắm mắt xỏ tay vào cái áo sơ mi trắng toát, đon đả đi mời rượu. Chiều muộn, khi khách đã vãn chỉ còn người nhà, mọi người mới phát hiện chủ rể… mất tích.
Anh bỏ đi ngay chiều ấy, anh tụ tập đám bạn cũ, thở ra: “Tao bị bẫy!”, đám bạn vỗ vai thông cảm, vì ai còn lạ gì cô bạn học tên Hà ngày xưa. Tội anh, chưa yêu ngày nào đã thành trai có vợ.
Ảnh minh họa
Anh đi biệt hai năm, cuối cùng phải về vì mẹ ốm nặng. Khi ấy anh mới nói chuyện với vợ, nói chị cứ yên tâm ở lại nhà, anh đi mấy năm nữa kiếm ít vốn rồi lên bờ luôn. Chị không chịu, nói anh là con cả, ông bà thèm cháu lắm rồi. Và anh đi đâu chị theo đó, ngay công việc ở nhà trẻ, cái nghề mà chị lấy làm tự hào là nó nhàn nhã và có học, chị cũng “bán” cho cô em họ. Người ta khen anh có phước mới lấy được người vợ như chị Hà.
Video đang HOT
Từ ngày chị ở cùng, anh thường về nhà sau mười một giờ đêm, lý do chị luôn hạch hỏi anh những chuyện khi anh đi xa, bóng gió khi bạn bè chồng tới chơi, mà bạn bè chồng là ai, cũng là bạn bè chị chứ đâu, nhưng chị không chút vui vẻ vì “bạn gì chỉ giỏi vác mồm đến ăn”. Mùng một Tết, cả họ đang ngồi chơi, có người nhìn thằng con hai tuổi của anh chị, đùa: “Thằng bé phơi nắng đen thui!”, anh cười: “Nó đen giống mẹ nó!”, chị đang ngồi chiếu bên với các bà các cô, ngoái đầu sang: “Nó giống họ nội nhà nó chứ họ ngoại làm gì đen giống vậy?”.
Khỏi nói cũng biết, tối ấy, bất kể là mùng một Tết, bất kể là hai vợ chồng đang ở trong buồng cách âm rất kém, chị bị anh đánh cho một trận đến nỗi những ngày Tết còn lại chị không ra khỏi cửa buồng. Trận đòn khi chị mát mẻ đám bạn chồng có nhẹ hơn, chỉ nằm ba ngày. Anh cay đắng: “Ông bà già bảo, tại tao làm sao nên nó mới thế, chứ ngày ấy nó ngoan hiền là vậy. Ông bà còn dọa, nếu ly dị là ông bà chết cho xem, sống mà xấu hổ thì sống làm sao? Nói thì phũ miệng, chẳng nhẽ lại mong ông bà chết để tao được tự do?”.
Chị cười nhạt: “Tại sao phải ly hôn? Tao đã mất cả tuổi xuân vì nó, giờ nghề nghiệp không có, một nách hai con thì sống sao? Nó phải trả giá cho mọi chuyện!” và chị kể “tội” của anh Duy là dám bỏ đi khi đám cưới chưa kết thúc, dám trốn suốt hai năm trời, nếu bà mẹ không giả ốm lừa anh thì biết khi nào anh mới vác mặt về? Nhưng chị lại bỏ qua “cái bẫy” chị giăng ra chờ anh, nói ngày ấy chị là cô giáo, một nghề “ngon” ở làng, để ý đến anh là phúc cho anh, còn dám… từ chối.
Ảnh minh họa: Internet
Và vợ chồng ấy vẫn sống dưới một mái nhà, chi tiêu trong nhà được phân chia rõ ràng, chị lo tiền ăn hàng ngày, còn lại phần anh. Anh nấu cơm, rửa bát thì chị quét, lau nhà, nay anh tắm con thì mai chị tắm, có thời khóa biểu chia việc rõ ràng. Anh có mấy đứa cháu ngoài quê vào học, tính ở nhờ cậu mợ, nhưng chị thẳng tay “bứng” ngay, anh có đi đâu với bạn với bè chứ đừng nghĩ đến chuyện rủ ai về nhà. Anh cũng chẳng dại mời bạn về, mất công mang nhục. Mang tiếng là nhà nhưng anh chỉ về khi cần tắm rửa thay quần áo, về sau khi sắm ô tô, anh luôn để trong cốp xe cái vali có đầy đủ áo quần, ngủ thì vào khách sạn. Hỏi anh, anh nói “nó muốn làm vợ, làm bà chủ thì kệ cho nó toại nguyện!”
Lâu lâu, người ta lại thấy gò má chị tím bầm, cánh tay hay má anh rách vài đường. Bạn bè chỉ biết thở dài vì chăn ai rận nấy, người trong cuộc không tự bứt phá giải thoát thì người ngoài giúp làm sao? Oái oăm là bạn bè có khuyên can buổi chiều thì buổi tối vợ chồng nhà ấy lại…so găng vì tội dám mang chuyện nhà đi nói với người ngoài.
Ảnh minh họa: Internet
Rồi có người bạn cũ về thăm quê, đến thăm các cụ, không biết anh bạn ấy nói gì mà ngay hôm sau bố mẹ hai nhà, toàn ông bà cụ bảy mấy tám mươi tức tốc bay vào với một lý do là cầu xin con mình “thôi” nhau. “Tưởng sống sao chứ sống thế này khổ quá, những mái đầu bạc quỳ sụp xuống cầu xin chúng mày hoặc thôi ngay, hoặc bố mẹ chết tại đây…”
Việc cũng khá lâu, nghe nói hai người họ đã đường ai nấy bước, con mỗi người nuôi một đứa. Chưa ai đi bước nữa, có lẽ vì họ đã mất lòng tin vào hôn nhân, cũng có lẽ họ đã quá ngán sợ cuộc sống gia đình. Bởi những ngày họ sống cạnh nhau, đã không có tình yêu làm nền móng, lại mang theo sự thù hằn, trả đũa nên không phải để cùng vun đắp mà là để hành hạ, hơn thua và tra tấn nhau.
Thật may, tất cả đã kết thúc, như một cơn ác mộng.
Theo Báo Phụ Nữ
Ngoại tình với bạn cũ khi gặp trắc trở trong hôn nhân
Tôi thấy hạnh phúc khi ở cạnh cậu bạn dù chỉ trong chốc lát, tôi thấy được yêu thương và trân trọng. Mỗi lần đối mặt với chồng, tôi lại cảm thấy buồn và sợ hãi.
Ngay từ lúc yêu nhau, chúng tôi đã có nhiều bất ổn. Bố mẹ tôi phản đối vì công việc của anh có thể bị điều đi bất kỳ lúc nào. Thực tế, có những đợt anh phải đi hàng tháng trời. Bạn bè tôi cũng không thích anh vì anh ấy hơi ích kỷ và gia trưởng. Đi chơi cùng bạn bè mà anh không nể nang ai cả, chỉ muốn mọi người phải làm theo ý kiến của mình, nếu không làm theo là y như rằng anh mặt nặng mày nhẹ với mọi người.
Rồi đến ngày chúng tôi tuyên bố làm đám cưới, bố mẹ can ngăn mãi không được, chỉ thở dài và bảo: "Thôi tùy chúng mày. Liệu mà sống với nhau. Duyên do trời, phận do người". Rồi đám cưới diễn ra trong niềm hân hoan của mọi người. Sau 3 tháng, tôi mang bầu, mọi người đều vui vẻ và chúc mừng vợ chồng tôi. Bố mẹ tôi bảo: "Thôi, may có đứa con, hy vọng cơ quan chồng mày châm chước cho ở nhà chăm vợ con, không điều đi xa nữa".
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, tôi bị sẩy thai. Do biến chứng trong khi phẫu thuật nên tôi càng khó có thai tự nhiên, phải làm thụ tinh nhân tạo thì may ra. Chúng tôi để dành tiền làm nhưng vài năm đều thất bại. Tôi biết chồng rất thất vọng và thấy mình có lỗi ghê gớm. Gia đình bên chồng không nói ra nhưng tôi biết anh bị áp lực rất nhiều. Vì thế, các ngày lễ tôi không được tặng quà, ốm nằm liệt giường cũng phải cố dậy nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa trong khi anh thì thản nhiên đi nhậu với bạn bè, tôi cũng đành cố chịu.
Rồi anh bị điều động đi làm nhiệm vụ ở xa, lương chuyển vào tài khoản của tôi. Mới đầu, anh còn hay gọi điện về cho tôi, càng ngày càng thưa dần. Mỗi lần gọi về được dăm ba câu, anh lại tìm cớ gây gổ với tôi để sớm tắt máy. Qua một vài người bạn, họ nói hình như chồng tôi có người khác nhưng tôi không có cách nào để kiểm chứng điều này. Thậm chí, ngày sinh nhật tôi hay kỷ niệm ngày cưới của 2 vợ chồng, anh cũng quên không hỏi thăm. Sau nhiều lần tôi nhắn tin, anh mới trả lời là bận.
Trong thời gian anh đi, tôi gặp lại một người bạn cũ. Bạn đã có vợ và họ sống rất tình cảm. Qua một vài lần nói chuyện, tôi cảm thấy bạn rất hợp với tôi. Mặc dù đã có vợ nhưng không hiểu sao bạn lại hay gạ gẫm tôi ngoại tình. Thực sự, tôi rất sợ nhưng vốn dĩ bản thân là một người tò mò, cũng muốn biết ngoại tình là như thế nào nên tôi nhận lời dụ dỗ đó. Sau đó, tôi rơi vào mớ hỗn độn. Khác hẳn với chồng tôi, cậu ấy nhẹ nhàng, tâm lý, quyến rũ, mang lại cảm giác như hồi mới yêu của tôi. Chúng tôi lén lút gặp nhau.
Rồi ngày chồng tôi về cũng đến, dù nghi ngờ anh có nhân tình nhưng tôi cũng không dám hỏi. Chồng vẫn không thay đổi, ích kỷ và gia trưởng. Không hiểu sao, chồng ngày nào cũng đòi tôi phải chiều anh. Kể cả lúc tôi mệt và phải hét lên là em rất mệt, rất đau nhưng chồng bỏ qua hết. Tôi càng ngày càng cảm thấy ghê sợ chồng. Một lần anh đi nhậu say về, trong cơn mê, anh chửi tôi là đẻ đái không biết, chiều chồng cũng không xong, chết đi cho rồi. Mà không phải là một lần, từ lúc về đến giờ, tuần anh đi nhậu vài lần đến nửa đêm mới về. Tôi gọi điện thì anh tắt máy hoặc chửi tôi gọi gì lắm thế.
Tết anh ngăn cản không cho tôi về nhà ngoại dù nhà tôi ở gần ngay đó. Tôi nhờ bố mẹ sang thăm, anh ngồi nói kháy ý là bố mẹ tôi không biết đẻ nên mới đẻ ra một đứa con gái không thể mang bầu được như tôi. Bố mẹ tôi ngồi đó chắc rất khổ sở và nhục nhã vô cùng. Tôi biết anh đang chịu áp lực rất lớn về chuyện con cái nhưng không có nghĩa vì chuyện này mà anh xúc phạm tôi lẫn bố mẹ tôi. Không có con thì sao? Khối người không có con, vẫn đi xin con nuôi, sống hạnh phúc đó thôi.
Đơn ly hôn tôi viết xong rồi nhưng không dám đưa cho chồng. Tôi không biết phải xử lý như thế nào. Lúc ở bên cạnh cậu bạn, tôi cũng thấy hạnh phúc dù cảm giác đó chỉ trong chốc lát, nhưng ít ra tôi thấy được yêu thương và trân trọng. Mỗi lần đối mặt với chồng, tôi lại cảm thấy buồn và sợ hãi. Tôi chỉ ước, giá như hồi xưa nghe lời bố mẹ thì đã không gặp phải người chồng tồi tệ này. Tôi muốn tự giải thoát cho bản thân nhưng sợ bố mẹ ở quê mang tiếng với làng xóm. Tôi muốn ly hôn để chồng đi kiếm người con gái khác - người nào biết đẻ cho anh vui lòng. Tôi muốn có cậu bạn, muốn ở bên cậu ấy nhưng sợ một ngày nào đó chuyện lộ ra chắc tôi chết mất. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Tôi có nên yêu người đàn ông đáng tuổi mẹ mình? Tôi luôn có tình cảm đặc biệt đối với người lớn tuổi, chững chạc, thông minh, giàu kinh nghiệm, hài hước. ảnh minh họa Tôi 25 tuổi, làm việc và sinh sống tạm thời tại nước ngoài. Sơ qua về bản thân: công việc ổn định, tương lai phát triển, vẻ ngoài theo đánh giá của đồng nghiệp là có nhan sắc và...