8 năm gồng gánh nuôi một gã tệ bạc, tôi đã phải dọn nhà đi trong đêm khuya với nỗi hận ngút trời
Tôi lặng người đi rồi cười trong nước mắt. Tôi hỏi anh: “Vì sao tôi biến thành thế này? Vì ai?”. Anh chỉ im lặng không đáp một lời.
Tôi và người yêu đã bên nhau được 8 năm nay. Từ khi còn đi học đại học đến khi cả hai đều đã có việc làm, câu mà tôi nghe từ anh nhiều nhất là: “Hãy cho anh thêm thời gian”.
Năm 3 đại học, tôi và anh chuyển về sống chung một nhà trọ. Lúc ấy tình trạng sống thử còn chưa phổ biến như bây giờ, tôi đã bị bạn bè nhìn ngó bằng một ánh mắt khác. Nhưng tôi yêu anh và chỉ nghĩ là nếu chúng tôi sống chung, chi phí sinh hoạt sẽ giảm xuống.
Sống với nhau được hơn một năm thì tôi có thai. Cũng như bao cặp đôi khác, chúng tôi dắt díu nhau đi phá thai vì không thể nuôi con. Ngày đó, anh đã bên cạnh, động viên tôi rất nhiều. Anh nói anh nợ tôi, anh nhất định sẽ cưới tôi làm vợ.
Ra trường, tôi đi làm, dành dụm tiền để nuôi anh học lên thạc sĩ. Tuy đó là khoảng thời gian khó khăn nhưng chúng tôi vẫn còn rất hạnh phúc. Đi học về, anh lại nấu nướng, chăm sóc tôi. Rồi tôi lại có thai lần thứ 2. Khi này anh đang học năm cuối chương trình thạc sĩ nên cần rất nhiều tiền.
Tôi lặng người đi rồi cười trong nước mắt. Tôi hỏi anh: “Vì sao tôi biến thành thế này? Vì ai?”. (Ảnh minh họa)
Tôi không đành lòng bỏ con thêm một lần nữa nên tìm mọi cách thuyết phục anh. Anh vẫn khăng khăng bảo tôi đợi anh thêm vài năm nữa, cho anh thêm ít thời gian nữa để anh có thể chăm lo cho tôi và con tốt nhất. Thương anh, tin anh, tôi lại đi phá thai thêm một lần nữa.
Nhưng lần này tôi không may mắn như trước. Vì chần chừ quá lâu nên thai đã lớn, tôi lại đi phá tư bên ngoài nên bị nhiễm trùng tử cung. Khi đến bệnh viện, tôi chỉ biết khóc ngất khi bác sĩ thông báo phải cắt bỏ cả tử cung để giữ lại mạng sống cho tôi. Như thế đồng nghĩa với việc tôi hoàn toàn không được làm mẹ nữa.
Ở viện mười ngày, người yêu tôi vẫn lui tới chăm nom tôi. Lúc đó tôi vẫn còn cảm nhận được chút tình cảm anh dành cho tôi. Nhưng đến khi về nhà, tình cảm đó ngày càng phai nhạt.
Video đang HOT
Tôi đi làm, nuôi anh tốt nghiệp thạc sĩ. Với tấm bằng, anh xin vào một công ty nước ngoài để làm việc. Từ lúc đó, tôi cảm thấy giữa chúng tôi bắt đầu có khoảng cách. Anh không còn mặn nồng, không ân cần hỏi han tôi nữa. Tôi khóc lặng đi trong nhà tắm vì nỗi đau cũ, anh cũng không quan tâm đến. Mỗi khi tôi hỏi về đám cưới, anh cứ khuất lần với nhiều lí do. Nỗi lo sợ trong tôi cứ thế tăng lên dần.
Ngay đêm đó, tôi dọn đồ về nhà mình sau 8 năm gồng gánh nuôi một gã khốn nạn. (Ảnh minh họa)
Cho đến khi thấy anh ôm eo một người con gái khác đi trong siêu thị, tôi mới bàng hoàng. Nỗi lo sợ của tôi đã trở thành hiện thực.
Đêm đó, tôi đợi anh tới khuya để hỏi anh về cô gái ấy. Anh ngồi im lặng một lúc sau mới cất được tiếng: “Anh xin lỗi nhưng em có thể buông tha cho anh được không? Anh là cháu đích tôn, anh cần có một đứa con. Nhưng em giờ đã…”.
Tôi lặng người đi rồi cười trong nước mắt. Tôi hỏi anh: “Vì sao tôi biến thành thế này? Vì ai?”. Ngay đêm đó, tôi dọn đồ về nhà mình sau 8 năm gồng gánh nuôi một gã khốn nạn. Nhưng tôi hận quá. Tôi chỉ muốn tìm cô gái kia, kể hết cho cô ta nghe về anh ta. Tôi không muốn nhìn anh ta hạnh phúc nữa.
Theo Afamily
Gia cảnh giàu có của nhà chồng thứ hai khiến tôi lo sợ bí mật của mình bị bại lộ
Anh ấy cũng như bố mẹ anh ấy đều là những người rất tốt. Nhưng khi mẹ anh ấy nói sẽ về quê tôi để gặp mặt bố mẹ và họ hàng rồi nói chuyện cưới xin, trong lòng tôi lại trào lên một cảm giác lo sợ.
Tôi sinh ra và lớn lên tại một huyện vùng ven. Học xong cấp 3, khi các bạn cùng trang lứa hân hoan bước vào cánh cửa đại học thì tôi đã phải từ bỏ giấc mơ để ở nhà lấy chồng. Tôi đã trót có thai với anh chàng bằng tuổi gần nhà. Đám cưới đã nhanh chóng diễn ra trước khi cái bụng của tôi trở nên lùm xùm.
Làm dâu từ thủa mới 18, tôi thật chưa khi nào tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ thay đổi như vậy. Hoá ra, hôn nhân không phải đơn giản là hai người yêu nhau được sống chung dưới một mái nhà.
Chồng tôi thi trượt đại học cũng không đi học nghề mà xác định ở nhà làm ăn cùng bố mẹ. Hai vợ chồng chúng tôi từ kinh tế tới nhà cửa đều phụ thuộc vào bố mẹ chồng.
Ngày mới yêu, tôi thấy anh là người có chút gì đó công tử, rất cuốn hút. Tới lúc lấy về rồi, tôi mới biết ở nhà anh là công tử thật.
Hoá ra, hôn nhân không phải đơn giản là hai người yêu nhau được sống chung dưới một mái nhà. (Ảnh minh hoạ)
Bố mẹ chồng tôi có 1 quán cơm khá đông khách. Mang tiếng đang bầu bí nhưng sáng nào tôi cũng phải dậy từ 4 giờ sáng để chuẩn bị đồ cho quán. Tôi tự an ủi, con cái trong nhà, giờ mình lại không làm ra tiền nên giúp đỡ bố mẹ cũng là lẽ đương nhiên.
Thế nhưng trong khi vợ bầu bí dậy từ sớm để làm hàng thì chồng tôi thân trai tráng sáng nào cũng ngủ tới xế trưa mới dậy. Mỗi khi tôi định gọi anh dậy thì mẹ chồng lại một mực can ngăn với lý do: "Con để yên cho chồng ngủ. Mấy việc ở đây có mẹ con mình là được rồi. Ba cái việc bếp núc chợ búa này sao để đàn ông con trai làm được".
Vậy là cứ thế, anh sống trong nhà như một ông vua con, còn tôi như một người đầy tớ. Dù hết sức dốc lòng nhưng mẹ chồng vẫn không có thiện cảm với tôi và luôn mắng mỏ khi chẳng may tôi mắc lỗi.
Có lần trong lúc đang dọn đồ tại bàn cho khách, tôi bị choáng nên đã làm đổ bát nước mắm vào người khách. Khi tôi còn đang phải bám vào bàn để giữ thăng bằng cơ thể khỏi cơn choáng thì mẹ chồng tôi đã lao ra, gầm lên và bắt tôi phải xin lỗi vị khách đó. Người đàn ông đó không chấp nhận lời xin lỗi của tôi mà đòi phải đền trả chiếc áo trị giá 1 triệu đồng.
Cuộc sống những ngày bầu bí cuối càng trở nên ngột ngạt hơn kể từ ngày hôm đó. Bụng bầu vượt mặt, chân lại phù lên vì tích nước, những cơn choáng thi thoảng lại tới khiến tôi không thể bê vác nhanh nhẹn được như xưa.
Mẹ chồng cũng vì thế mà khó chịu ra mặt với tôi. Thậm chí bà còn nói thẳng rằng vì tôi chửa rồi nên bà mới phải đành lòng rước về, "nhà có con dâu mà cứ như rước thêm 1 bà hoàng, khẽ làm tí là hỏng".
Mẹ chồng cay nghiệt, chồng lại không ở bên quan tâm mà chỉ vô tâm, ngày ngày bên đám bạn vô công rồi nghề. Sinh xong một thời gian, không thể chịu nổi cuộc sống thêm nữa, tôi quyết định ly hôn và để con cho nhà nội nuôi để họ không gây áp lực cho tôi nữa.
Để thoát khỏi cái nhìn khắt khe của những người hàng xóm về một đứa con gái mới 20 tuổi đầu đã bỏ chồng, tôi rời khỏi nhà đi xuất khẩu lao động. Những tưởng tình yêu trong tôi đã chết khi cuộc hôn nhân trước kết thúc, nhưng không ngờ ở bên đó tôi đã quen và yêu một anh chàng làm cùng.
Không ngờ ở nơi đất khách quê người đó tôi đã quen và yêu một anh chàng làm cùng. (Ảnh minh hoạ)
4 năm gắn bó bên nhau, chúng tôi đã cùng vượt qua những vất vả nơi đất khách quê người, bảo ban nhau làm ăn, dành dụm. Nhờ làm việc chăm chỉ, chúng tôi đã có 1 số vốn kha khá để trở về Việt Nam làm đám cưới và kinh doanh.
Lần đầu tiên ra mắt nhà người yêu, tôi đã choáng ngợp trước gia cảnh giàu có. Suốt mấy năm yêu nhau, chưa khi nào anh nói với tôi về điều kiện gia đình của mình. Hoá ra chỉ vì không muốn ăn bám bố mẹ mà anh đã bỏ xứ sang nơi đất người tìm kiếm công việc và gặp được tôi.
Anh ấy cũng như bố mẹ anh ấy đều là những người rất tốt. Nhưng khi mẹ anh ấy nói sẽ về quê tôi để gặp mặt bố mẹ và họ hàng rồi nói chuyện cưới xin, trong lòng tôi lại trào lên một cảm giác lo sợ.
Tôi đã định lần này về Việt Nam sẽ nói thật với anh về quá khứ của mình. Về phần anh, tôi tin là anh sẽ thông cảm và chấp nhận điều đó. Nhưng còn gia đình anh? Họ có điều kiện như vậy, vả lại chỉ có một người con trai duy nhất, liệu họ có chấp nhận một người con dâu đã từng có một đời chồng và có con riêng rồi không?
Theo Eva
Đêm tân hôn lăn đùng ra ngủ, chồng tá hỏa khi mới sáng sớm vợ đã hét toáng lên câu này Đêm tân hôn mong chờ mòn mỏi là thế, vậy mà tôi lại say quá nên lăn ra ngủ. Nhưng vừa sáng tỉnh dậy cô vợ trẻ đã kêu toáng lên khiến tôi dở khóc dở cười không hiểu nguyên nhân là gì. Đám bạn thân ai cũng ghen tị với tôi vì có được cô vừa vừa trẻ vừa xinh. Em kém...