7 năm cay đắng nuôi con của vợ và tình nhân
Dù đã nghi ngờ nhưng khi cầm kết quả trên tay, tôi vẫn không thể tin vào mắt mình, chúng tôi không phải là cha con.
Cách đây 7 năm, tôi và vợ hiện tại vẫn còn say đắm trong tình yêu. Khi đó, tôi nhận được thông báo của cơ quan phải đi học nghiệp vụ một năm ở nước ngoài, vì không muốn người yêu ở nhà phải chờ đợi lâu hơn nữa lại sợ cô ấy ở nhà một mình sẽ có người khác để ý, chúng tôi quyết định cưới nhau trước khi tôi đi.
Hơn một tháng sau ngày cưới vợ, tôi đi học, trong lòng đầy xót xa khi để lại người người vợ trẻ vừa mới cưới ở nhà. Thời gian với tôi trở nên dài đằng đẵng. Rồi cũng đến ngày tôi về nước, vợ chồng đoàn tụ trong niềm hạnh phúc. Niềm vui như được nhân đôi khi vợ thông báo có thai hơn một tháng sau đó.
Con trai chào đời trước một tháng so với dự định vì vợ sinh thiếu tháng, thấy mẹ tròn con vuông gia đình tôi vô cùng hạnh phúc. Cháu là con trai, lại là cháu đích tôn nên gia đình hai bên mừng vui khôn xiết, từ đó tôi và gia đình càng yêu thương và chiều chuộng vợ con mình hơn.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, con trai tôi nay đã hơn 6 tuổi. Dù con đã lớn, tôi và bố mẹ cũng đã giục rất nhiều, nhưng vợ tôi lại rất ngại sinh đẻ. Vợ không chịu đẻ thêm con tôi cũng chẳng có cách nào khác, bao tình yêu thương đều dành cho cậu con trai của mình.
Rồi cách đây không lâu, con phải đi cấp cứu, cháu bị tai nạn và mất máu, tôi bàng hoàng khi tính mạng con trai nguy hiểm. Bác sĩ nói cháu cần phải truyền máu, nhưng tất cả người thân có mặt lúc đó không ai cho máu được, vì không có ai trùng với nhóm máu của con. Mà nếu chờ họ hàng ở nơi khác về thì không kịp cứu con trai tôi. Khi đó vợ chồng tôi dường như mất hết hy vọng. Đúng lúc ấy vợ tôi sực nhớ, cô ấy có một anh bạn cũng thuộc nhóm máu này, không phải nói, hơn ai hết tôi vui mừng khôn xiết. Con trai qua khỏi cơn nguy kịch, gia đình tôi như được cứu sống lần nữa.
Dù không phải con ruột nhưng tôi đã nuôi nẫng, bế ẵm con cho tới bây giờ. Làm sao tôi có thể coi như không có gì được? Ảnh minh họa: Parentsmap.
Video đang HOT
Tôi không biết lấy gì để cảm ơn người bạn của vợ, anh là ân nhân của gia đình, cũng từ hôm đó anh thường xuyên ghé qua viện để thăm hỏi và chăm sóc con tôi, khiến gia đình vô cùng cảm động.
Những ngày vào với con trong bệnh viện, cũng rất tình cờ tôi mới phát hiện ra một điều, nhìn con trai tôi và người đàn ông này có rất nhiều nét tương đồng. Lúc đó tôi bình tâm trở lại và suy nghĩ, tại sao người đàn ông này lại rất giống con trai mình, lại cùng nhóm máu (tôi từng nghĩ đây chỉ là một sự ngẫu nhiên), linh tính như mách bảo, nhân lúc đang ở trong bệnh viên tôi đã giấu vợ và gia đình nhờ bác sĩ giám định ADN của tôi và con trai mình. Dù đã nghi ngờ nhưng khi cầm kết quả trên tay, tôi vẫn không thể tin vào mắt mình, chúng tôi không phải là cha con.
Tôi đau đớn khi biết chắc rằng người đàn ông kia là cha đẻ của con mình, tôi chẳng dám lại gần con, không dám sờ vào nó, tôi bật khóc khi lặng nhìn con gọi tên mình, tôi thương con vô cùng và cũng thương tôi không kém, đứa con mà tôi đã yêu thương nay lại không phải là con ruột, tôi bị vợ phản bội, sự phản bội thật đau đớn.
Tôi đưa cho vợ tờ giấy kết quả và thẳng tay tát vợ, đó là lần đầu tiên tôi nặng tay với cô ấy. Rồi vợ cũng xin lỗi tôi và kể trong thời gian chồng đi vắng cô ấy có gặp lại tình cũ, hai người qua lại một thời gian. Khi tôi trở về cũng là lúc cô ấy phát hiện mình có thai. Với sự khôn khéo sẵn có, cô ấy đã đánh lừa được tôi và gia đình về chuyện cái thai. Lúc đó cô ấy quỳ sụp xuống và khóc lóc xin tôi tha thứ.
Hiện tại, tôi đang vô cùng rối bời. Nhìn thằng bé tội nghiệp trên giường bệnh tôi không kìm nổi cảm xúc. Rồi tôi sẽ phải đối mặt với cháu ra sao đây? Dù không phải con ruột nhưng tôi đã nuôi nẫng, bế ẵm con cho tới bây giờ. Làm sao tôi có thể coi như không có gì được? Bố mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện này, tôi không dám nói vì sợ ông bà không chịu nổi cú sốc này.
Gần 35 tuổi, tôi trở thành người đàn ông trắng tay, mất cả vợ lẫn con, những gì tôi nhìn thấy ở phía trước bây giờ là một màu đen tối tăm mịt mù. Cuộc đời tôi quả là bất hạnh và đáng thương khi gặp phải hoàn cảnh này. Hằng ngày khi nhìn thấy cháu lòng tôi như đau quặn thắt, tôi thực sự bất lực.
Theo Ngôi sao
Không còn trong trắng thì em lấy ai?
Em yêu anh ấy, trao trọn tất cả, giờ anh ấy bỏ em thì em còn lấy ai được nữa?
Em chào chị Thanh Bình!
Em đang gặp chuyện bế tắc trong tình cảm, em mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em năm nay 23 tuổi, còn là một sinh viên năm cuối trường cao đẳng. Em là cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học. Còn anh thì đã 31 tuổi rồi. Snh đã đi làm và có công việc ổn định. Em với anh quen nhau đã gần 2 năm và em cũng đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái.
Em rất yêu anh còn về anh có yêu em hay không em cũng không biết nữa. Quen nhau được 1 năm thì anh nói lời chia tay với em. Em nói nếu cho em biết lý do thì em sẽ đồng ý chia tay. Anh thú nhận rằng anh đã có con với người phụ nữkhác. Điều đó gần đây anh mới biết. Anh và chị đó đã yêu nhau 3 năm, rồi chị đó bỏ đi lấy chồng nhưng vẫn có con với anh. Giờ anh muốn nhận lại đứa con của mình. Nhưng rồi anh từ bỏ ý định đó, chúng em vẫn tiếp tục yêu nhau.
Cho đến gần đây em mới phát hiện ra một sự thật mà đối với em thế giới như sụp đổ. Em vô tình biết được anh và một người con gái khác đã yêu nhau 10 năm. Họ vẫn thường xuyên đi lại nhà nhau. Người trong nhà anh đều muốn cưới năm nay hay người họ tổ chức đám cưới. Trong khi đó, chuyện yêu em chưa được ai biết cả. Em cũng phát hiện ra nhiều điều anh toàn nói dối em.
Em yêu anh, trao tất cả cho anh nhưng cuối cùng anh phản bội em (Ảnh minh họa)
Giờ em và anh đã chia tay nhau rồi vì em nghĩ em vẫn còn trẻ, thời gian của em còn nhiều, anh ấy không xứng đáng với tình yêu của em. Nhưng chị ơi em đã không còn là con gái nữa rồi làm sao sau nay em có thể đối diện với người chồng sau này của em đây chị? Em mong chị hãy cho em lời khuyên làm sao để em quên được anh đây? Và em thật sự chúc phúc cho họ chị à. Em chào chị em rất mong chị cho em một lời khuyên để quãng đường sau này của em có thể đi tiếp và không phải bận tâm về chuyện này nữa. Em xin chân thành cảm ơn ạ! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang đau khổ, không biết làm sao để quên người yêu cũ, một kẻ phụ bạc nhưng em khó quên vì nặng lòng yêu quá.
Có rất nhiều cô gái rơi vào hoàn cảnh giống như em, cùng chịu chung nỗi đau như em đang phải trải qua. Tình yêu mang tới hạnh phúc nhưng cũng không ít khổ đau khi yêu phải những người đàn ông tồi như vậy. Em nhận thức được vấn đề, em biết anh ta không xứng đáng, em biết em cần phải quên đi con người đó nhưng em lại không thể nào quên được. Thực ra, khi em đã hiểu những điều đó, chỉ cần có thời gian, em sẽ quên đi thôi.
Xã hội luôn có những người đàn ông hiểu biết và bao dung, họ sẽ trân trọng chính con người em chứ không phải chuyện em "còn" hay "mất". (Ảnh minh họa)
Rõ ràng anh ta không đáng để em nhớ, không đáng để em buồn và đau khổ. Em đã hiểu điều đó thì dần dần em sẽ nguôi ngoai nỗi đau này. Chuyện tổn thương nào rồi cũng qua đi mà thôi dù có thể nó lớn lao tới mức nào đi chăng nữa.
Em hãy ở bên những người thân, người bạn bè của em vì họ sẽ là những người giúp em nhanh chon quên đi cú sốc này. Em cũng đừng quá nặng lòng chuyện em không còn trong trắng. Xã hội luôn có những người đàn ông hiểu biết và bao dung, họ sẽ trân trọng chính con người em chứ không phải chuyện em "còn" hay "mất". Hãy mạnh mẽ lên em nhé, hạnh phúc rồi sẽ đến với những người biết sống tốt và trân trọng tình yêu.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
"Em quá nhàm chán" Nếu như không đi tới tận cùng sự thật, có lẽ Thúy đã tha thứ được cho chồng... Nằm trong đêm, Thúy nghe rõ tiếng thở đều đều của chồng. Dù biết chồng đã cố gắng kiềm chế nhưng Thúy biết chồng mình chưa ngủ. Đã bao đêm rồi, cuộc sống của vợ chồng Thúy như thế nào? Từ bao giờ cặp vợ...