6 tháng sau ly hôn vẫn là gái tân, tôi bần thần trước bộ dạng của anh ngày gặp lại
Đến giờ phút này, nhìn thấy anh trong cảnh tượng ấy, tôi mới trả lời hết được những thắc mắc xưa kia.
Đúng vậy, hôn nhân đâu phải chỉ là sự kết hợp của hai người tương xứng, môn đăng hộ đối mà nó cần nhiều hơn thế.
“Em là một người con gái tốt nhưng anh xin lỗi. Anh không thể…”
Đó là câu nói ngay trong đêm tân hôn mà tôi có lẽ cả đời này chẳng thể nào quên được. Chúng tôi đến với nhau bằng một đám cưới linh đình với sự ủng hộ của cả hai bên gia đình. Mọi thứ tưởng chừng là màu hồng nhưng không, phải là người trong cuộc mới có thể hiểu được mọi chuyện.
Tôi yêu anh, yêu đơn phương đã từ lâu rồi. Ngày ấy tôi chỉ quan sát rồi dõi theo anh từ xa, cũng chẳng nghĩ được có ngày hai đứa lại được mối lái về chung một nhà.
Tình cảm của anh dành cho tôi, hơn ai hết tôi hiểu đó không phải là tình yêu. Thế nhưng ngày ấy tôi vẫn thơ ngây nghĩ rằng, tình cảm có thể được vun đắp dần, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, tôi sẽ khiến anh cảm nhận được tình cảm chân thành này. Vậy mà …
Ảnh minh họa.
Vì hai đứa đều là con đầu nên bố mẹ hai bên đều ngóng cháu lắm. Mẹ chồng tôi rất tốt, bà không dám hỏi thẳng mà chỉ trò chuyện và sắm sửa cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, thuốc bổ dưỡng. Bà còn dặn trước con cái đã có ông bà trông, hai vợ chồng cứ an tâm mà công tác.
5 tháng sau ngày cưới, tôi vẫn là gái tân. Sự thật này tôi sao có thể nói cho ai biết được. Chúng tôi tưởng chừng là cặp vợ chồng có tất cả: bố mẹ hòa thuận với con cái, điều kiện vật chất đủ đầy nhưng thứ quan trọng nhất là tình yêu thì lại không có.
Ngày chúng tôi thưa với bố mẹ hai bên chuyện sẽ ly hôn, hai mẹ đã khóc rất nhiều. Tôi hiểu người làm cha làm mẹ chẳng ai muốn con mình đến con đường đó cả. Ngay bản thân tôi cũng không muốn nhưng chúng tôi đâu thể sống mãi với nhau như thế này. Người anh cần là cô ấy, không phải tôi.
Người ta ly hôn thì cãi nhau om tỏi rồi tranh nhau từng đồng cắc trong nhà, chúng tôi thì không như vậy. Cả hai không một lời to tiếng, chỉ nhìn nhau mà nói lời xin lỗi. Tôi chẳng muốn lấy thứ gì sau cuộc chia ly này còn anh thì muốn để lại căn chung cư đó cho tôi. Anh nói cuộc đời này anh đã nợ tôi quá nhiều rồi.
Video đang HOT
Cả hai chúng tôi đều bắt đầu một cuộc sống mới chỉ là không còn ở bên nhau. Tôi biết trong lòng mình, hình bóng anh vẫn ở đó, chỉ là bị chôn chặt hơn ở một góc sâu thẳm trong tim. Tôi vẫn chưa thể mở lòng với người đàn ông khác. Tôi không vội vì tôi muốn cho trái tim tổn thương này thời gian để liền sẹo.
6 tháng sau ly hôn, tôi biết tin anh làm đám cưới với người con gái ấy. Dặn lòng đừng quan tâm nữa nhưng lại chẳng thể làm được, tôi lén tới đó để nhìn anh.
Chẳng phải là một đám cưới linh đình cả trăm mâm như tôi với anh từng có, chỉ là vài mâm cơm với bạn bè thân thiết, không có cha mẹ hai bên. Cả anh và cô ấy đều chỉ ăn mặc rất giản dị, chẳng váy cưới trắng muốt cầu kỳ. Thế nhưng thần thái của hai người khiến tôi chết lặng.
Anh cười, một nụ cười hạnh phúc mà ngần ấy thời gian vợ chồng bên nhau tôi chưa bao giờ được thấy. Hai người họ cầm tay nhau rồi cùng bạn bè nâng những ly rượu chúc mừng. Ở mắt họ tôi nhìn thấy rõ tình yêu, niềm hạnh phúc.
Qua vài người bạn tôi biết rằng bố mẹ anh và cả gia đình cô ấy đều không chấp nhận đám cưới này. Họ đã bị ngăn cản từ lâu, từng buông nhau ra để cả hai đến với người khác nhưng rồi sau tất cả, họ vẫn chẳng thể quên được nhau.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, hạnh phúc ôi sao lại đơn giản đến vậy. Đó chẳng phải là khi được khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy trong một đám cưới linh đình mà đó là khi bạn được người mình yêu nắm tay, cùng nhau cho nhau những cái ôm nồng thắm.
Theo eva.vn
Đã là vợ chồng thì phải đọc bài viết này, vợ chồng nào muốn ly hôn thì lại càng không được bỏ qua
Một căp vợ chồng đã lấy nhau được 20 năm thì quyết định li hôn. Nguyên nhân là từ khi kết hôn, hai người đã luôn cãi vã, bất đồng ý kiến, tính cách không hợp.
Nếu không phải lo cho con thì hai người đã đường ai nấy đi rồi. Dường như chỉ cần đợi con trưởng thành, không để cha mẹ phải lo lắng thì hai người sẽ sống cuộc sống tự do của mình, không cần phải nhẫn nhịn những cuộc cãi vã vô nghĩa nữa.
Họ quyết định li hôn.
Sau khi kí đơn li hôn, hai người đi ra từ văn phòng luật sư, người chồng đề nghị: "Ăn cơm cùng nhau một bữa nữa nhé!". Người vợ nghĩ rằng, tuy đã li hôn rồi, nhưng hai người cũng không phải là kẻ thù, ăn bữa cơm cũng chẳng có gì không được cả.
Vào nhà hàng ăn, người phục vụ mang lên một đĩa cá chua ngọt, người chồng liền gắp một miếng cá cho người vợ và nói: "Em ăn đi! Đây là món ăn em thích nhất mà".
Người vợ lúc ấy đỏ hoe mắt, nói: "Em thất vọng quá, tại sao anh cứ luôn khăng khăng làm theo ý mình, cái gì cũng tự mình đưa ra rồi quyết định, không quan tâm đến cảm nhận của em vậy. Kết hôn lâu như vậy rồi, lẽ nào anh không biết cả đời này món em ghét nhất chính là cá sao?".
Lúc này người chồng cũng nghẹn ngào nói: "Em luôn không hiểu tình cảm của anh dành cho em, lúc nào anh cũng nghĩ phải khiến em vui thế nào, luôn dành cho em những gì tốt nhất. Em biết không, cả đời này món mà anh thích nhất chính là cá chua ngọt."
Hai người yêu thương nhau như thế, lại vì những vấn đề không hợp nhau mà chia cách. Đây là vấn đề tình yêu, hay là vấn đề về hôn nhân? Sau bữa ăn ấy mỗi người một ngả, anh đi đằng đông thì cô đi đằng tây, hai người đều sợ mình sẽ hối hận, nên giao ước là trong một tháng sẽ không gọi điện cho nhau.
Người chồng đi được hai bước thì có điện thoại gọi đến, là điện thoại của người vợ. Anh do sự rất lâu, cuối cùng cũng không nghe.
Anh trở về nhà, cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được, trong lòng nóng như lửa đốt, dằn vặt vô cùng. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã gọi điện cho vợ thể hiện sự hối hận của mình. Lại không có ai bắt máy cả.
Sau khi gọi rất nhiều lần rồi, cuối cùng có người nhận, lại là giọng của một người đàn ông lạ: "Alo, xin chào!" . Trong lòng người chồng như có dao cắt, không cách nào giải thích được.
Đang lúc giận dỗi, anh định cúp máy thì đầu dây bên kia lại nói: "Cho hỏi anh là ai vậy? ".
"Alo, tôi là chồng cô ấy, anh là ai?". Trong câu nói biểu lộ rõ ý thách thức.
"À, tôi là bác sĩ, mời anh nhanh chóng đến bện viện XXX ngay, vợ của anh bị tai nạn, hiện đang cấp cứu!"
Lời bác sĩ như sấm đánh ngang tai anh, anh lao nhanh đến bệnh viện. Hóa ra sau khi hai người chia tay ngày hôm đó, tinh thần cô ấy không ổn, lúc qua đường bị xe ô tô đâm vào. Người vợ trước khi bất tỉnh đã gọi điện cho chồng, nhưng anh lại không bắt máy.
"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi, ông nhất định phải cứu cô ấy! Tôi năn nỉ ông!" Nói rồi, anh quỳ gối trước bác sĩ.
Bác sĩ liền đỡ anh ta đứng lên, "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy, bây giờ đang phẫu thuật, đầu cô ấy bị va đập nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại cũng trở thành người thực vật. Anh phải chuẩn bị tinh thần!"
Người chồng hoảng hốt, bất an, anh cứ đi đi lại lại ở hành lang, "Nếu như cô ấy chết đi, tôi phải làm sao đây?Tôi làm thế nào mới đối diện được với chính mình?"
Đèn phòng cấp cứu đã tắt.
Các bác sĩ đẩy cửa bước ra, một vị bác sĩ già nhất đến trước mặt anh, "Chúng tôi đã cố hết sức, cô ấy có lẽ không sống được đến sáng mai. Anh vào thăm cô ấy đi, chuẩn bị hậu sự đi! Cô ấy đã không thể nói được nữa rồi!" . Anh dường như sụp đổ, đẩy cửa bước vào phòng.
Người vợ nằm trên giường đã không còn nhìn ra diện mạo, băng quấn quanh đầu chỉ chừa ra mắt và mũi. Người chồng đau như cắt, đến trước giường vợ nói: "Anh đến muộn mất rồi!". Nói chưa dứt lời, nước mắt anh đã trào ra! Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, ngạc nhiên thấy khóe mắt cô ấy đỏ hoe ướt ướt, hai hàng nước mắt làm ướt vải gạc, miệng cô khẽ mấp máy, hình như muốn nói gì đó.
Anh vội ghé tai sát vợ, giọng cô yếu ớt, ngắt quãng: "Em... đã điện thoại cho anh, chỉ là... muốn... nói với anh, trong tủ lạnh có sủi cảo, còn giấy bảo hiểm và sổ tiết kiệm trong ngăn kéo, mật khẩu là ngày sinh của anh, còn có mì sợi mà anh thích nhất, còn có... em... yêu...". Chưa nói dứt lời, cô không còn nói được nữa. Cô cũng không thở được nữa rồi.
Anh bật khóc nức nở.
Đến lúc này đây cô vẫn nhớ căn dặn anh, nhớ tới món mì sợi! Kết hôn bao nhiêu năm, anh chỉ thấy cô ốm có một lần, mà món mì cô làm thì rất khó ăn!
Một tháng sau, người chồng mở giấy bảo hiểm trong ngăn kéo, ngày làm thủ tục bảo hiểm là ngày đăng kí kết hôn, người thừa hưởng tất nhiên là tên anh. Số tiền không lớn, chỉ có hơn 30 triệu, nhưng ở giữa có kẹp một giấy ghi chú, "Chồng yêu à, lúc anh thấy tờ phiếu này có lẽ em đang ở thế giới bên kia rồi. Cho dù chúng ta sau này có thế nào, nếu có li hôn thì em vẫn muốn anh biết, tình yêu của em với anh trước sau không đổi, thiên chức làm vợ em không tiếp tục được nữa, cho dù em đi rồi, nhưng số tiền bảo hiểm này sẽ thay em, phần nào tiếp tục chăm sóc anh, giống như là em vẫn ở bên anh. Trên thiên đường em sẽ cầu chúc cho anh, yêu anh!"
Đọc những dòng này, anh nấc lên, khóc không thành tiếng. Cô ấy trước khi chết vẫn muốn nói "Em yêu anh"! Sinh mệnh mong manh như thế, ngắn ngủi như thế, vậy thì chúng ta có nói được bao nhiêu lần "em yêu anh"? Thể diện cái gì, giận dỗi cái gì, trong tình yêu không nên quá cố chấp. Khoan dung một chút! Cảm thông một chút! Hiểu nhau một chút! Đừng để trong cuộc sống có những điều đáng tiếc như vậy! Nếu không thì bạn sẽ bỏ lỡ một người cả đời yêu bạn, cuối cùng chỉ nói được một lần câu "anh yêu em". Lúc ấy thì có hối hận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nghe được lời bày tỏ yêu thương như vậy nữa!
Chúng ta cũng chẳng có lí do gì để mà không nói với người mình yêu câu "anh yêu em" cả. Nói với cô ấy, để cô ấy biết tình cảm của bạn, cô ấy là bầu trời của bạn, là sự sống của bạn! Phải đối xử với bản thân mình tốt một chút vì một đời người đâu có dài. Phải đối xử tốt với những người bên cạnh ta, vì kiếp sau đâu ai biết là còn có thể gặp nhau nữa hay không!
Người ta nói: "Tu 100 năm được ngồi chung thuyền, tu 1000 năm mới cùng chăn gối". Vậy nên, hãy biết trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi và bình thường bên cạnh bạn.
Theo phunugiadinh.vn
Tôi dằn vặt vì không giữ được gia đình cho con Sau ly hôn, tôi luôn sống trong sự dằn vặt khi nghĩ đến con mình. Tôi kém cỏi khi không giữ được mái ấm cho các con... Ảnh minh họa 40 tuổi, tôi cũng là một người đàn ông tương đối thành đạt, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đầu quân cho các công ty có vốn đầu tư nước ngoài với...