6 năm yêu em rồi, anh còn bỏ lấy ai?
Anh quỳ xuống xin lỗi tôi, nói là anh còn yêu tôi nhiều lắm nhưng không thể làm trái ý bố mẹ. Chào bạn, thật sự chia sẻ với bạn Nguyễn Nguyễn khi đọc bài viết &’sắm váy cưới rồi anh còn hủy hôn’. Tôi đã rơi nước mắt khi nhìn thấy mình trong câu chuyện của bạn. Những gì bạn trải qua cũng chính là cuộc đời của tôi, chỉ có điều, thời gian yêu người ấy của tôi chưa bằng bạn. Nhưng 6 năm một mối tình, đối với tôi đã là cả một chặng đường dài đầy nước mắt. Những tưởng sẽ có ngày hạnh phúc bên người yêu, vậy mà cuối cùng tôi nhận toàn đắng cay.
6 năm yêu nhau, vui có buồn có, hạnh phúc lắm khi tràn đầy nhưng sau những tháng ngày ấy, tôi lại trở về với thực tại, là người con gái u sầu vì không biết tương lai về đâu, lúc nào cũng lo lắng phía gia đình nhà người yêu, liệu có ngày nào đó họ chấp nhận chuyện tình của chúng tôi hay không. Nhưng nhìn cách anh yêu tôi, thương tôi, tôi lại có động lực, lại cảm thấy được an ủi phần nào và hứa sẽ cùng anh vượt qua khó khăn này. Anh nói sẽ cùng tôi thuyết phục bố mẹ, chỉ cần chúng tôi kiên trì yêu nhau rồi sẽ có kết quả. Và 6 năm qua, tôi và anh gắn bó yêu thương. Tuy có nhiều lúc xích mích, khó chịu với nhau nhưng cuối cùng cũng hòa giải. Tôi luôn tự động viên mình hãy tin tưởng vào anh.
Anh hủy hôn vì có người mới (ảnh minh họa)
Thế rồi cũng đùng một cái, anh nói lời chia tay. Anh còn quỳ xuống xin lỗi tôi, nói là anh còn yêu tôi nhiều lắm nhưng không thể làm trái ý bố mẹ. Rằng anh không thể yêu ai khác ngoài tôi nhưng vẫn phải đi lấy vợ để mẹ anh không phiền lòng về cậu con trai đã nhiều tuổi mà chưa lập gia đình. Anh thật ích kỉ, bố mẹ anh cũng thật nhẫn tâm. Con trai họ đã giam hãm cuộc đời tôi 6 năm nay, tôi cũng còn trẻ trung gì nữa, vậy mà anh chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tại sao anh không nghĩ, tôi thân con gái, nhiều tuổi rồi còn chia tay, còn chịu đau đớn về mối tình 6 năm này thì ai sẽ lấy tôi.
Video đang HOT
Tôi hận anh, hận người đàn ông lúc nào cũng nói sẽ đấu tranh vì tôi. Chia tay thật rồi, anh đi lấy vợ còn tôi một mình. Ông trời thật bất công với tôi, đúng là đã bạc đãi tôi. Tôi sống buồn khổ, đau lòng suốt thời gian sau đó, cho tới khi tôi gặp được người yêu tôi, tôi đã gật đầu không ngần ngại, giống như một cuộc đánh liều với hôn nhân. Tôi đã mặc kệ tất cả rồi. Chỉ hi vọng tôi sẽ yêu chồng và sẽ sống hạnh phúc cho anh thấy.
Trên đây là những tâm sự của một độc giả có email: Chungtinh…@yahoo.com gửi về chuyên mục.
Câu chuyện của tác giả đã lấy đi nước mắt của nhiều người, không phải chỉ vì họ thương cảm với cô gái trong câu chuyện mà bởi vì, có quá nhiều người cùng hoàn cảnh giống như tác giả bài viết. Một độc giả ở địa chỉ mail: Chamanh…@gmai.comcũng góp ý rất chân thành để động viên những chị em đang rơi vào hoàn cảnh bị người yêu thương ruồng bỏ như tác giả bài viết.
Yêu 10 năm hết tình còn nghĩa. Có những người yêu nhau lâu rồi chán nhau, chuyện đó không khó hiểu. (ảnh minh họa)
“Bạn à, đọc những dòng tâm sự của bạn, mình thật sự xúc động. Sao con gái khổ thế?! Nhưng bạn hãy yên tâm, đừng tự ti quá nhiều vì 28 tuổi đâu phải là quá già để lấy chồng. Hãy kiên trì với bản thân, hãy yêu và lấy một người chồng tốt, thực sự yêu thương bạn và sống thật hạnh phúc. Đó là cách trả thù đúng đắn nhất đối với người đàn ông đã lừa dối bạn. Đừng luyến tiếc những kẻ không còn yêu thương mình. Người mà bạn yêu thương chân thành có lẽ đã chán bạn, đã muốn tìm một người thay thế, chỉ là anh ta chưa đành lòng, hay chưa có cơ hội nói ra tất cả với bạn mà thôi. Đừng do dự nữa, hãy sống lạc quan, tội gì phải hủy hoại cuộc đời vì một người như thế.
Yêu 10 năm hết tình còn nghĩa. Có những người yêu nhau lâu rồi chán nhau, chuyện đó không khó hiểu. Quan trọng họ biết rằng, họ cần có trách nhiệm với người mà họ đã thương yêu bao năm qua. Nhưng anh ta đã không làm được điều đó. Tôi thật sự chia sẻ với bạn. Những kẻ phản bội sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đẹp đâu. Chúc bạn sớm lấy lại tinh thần và mau chóng tìm được hạnh phúc mới!”.
Theo Eva
Sắm váy cưới rồi anh còn hủy hôn
Tình yêu 10 năm của chúng tôi kết thúc nhạt nhẽo bằng một tin nhắn chia tay. Tôi gặp anh năm 18 tuổi, khi ấy tôi chỉ là cô bé học trung học ngây ngô, còn anh đã vào năm 2 đại học. Anh là bạn của anh họ tôi, vì thế anh thường hay đến nhà chơi và mật độ đó còn thường xuyên hơn từ khi anh biết tôi. Qua lời anh họ, tôi biết anh mến tôi và bản thân tôi cũng thinh thích anh, bởi anh trông rất phong độ với dáng người cao to, đôi mi dày và đôi vai vững chắc. Tình yêu tuổi học trò với những khoảnh khắc lãng mạn đầy ắp tiếng cười...
Anh rất biết lo nghĩ cho tương lai nên luôn là người động viên tôi trong việc học hành thi cử. Cũng chính anh là người ngày ngày kèm cho tôi từ môn toán khô khan đến môn hoá phức tạp của những kỳ thi cam go. Tôi đỗ vào đại học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn, anh là người vui mừng đến sụt sùi nước mắt, anh nói, chỉ như vậy tình yêu của hai đứa mới có thể dễ dàng hơn.... Ngày đó tôi ngây ngô, đâu hiểu những điều anh nói có ý nghĩa gì...
Chúng tôi cũng vì tình yêu đó mà ra sức học tập, nỗ lực hết mình những năm tháng trên ghế giảng đường. 4 năm tôi miệt mài học tập trong khi anh ra trường, nhanh chóng tìm được việc làm mà ai cũng thèm muốn là dầu khí. Rồi thì anh ra dàn khoan, chúng tôi không còn gặp nhau thường xuyên nữa. Tôi biết anh chăm chỉ như thế cũng vì lo nghĩ cho ngày sau của cả hai, và tôi lại càng yêu anh hơn. Những ngày phép ngắn ngủi của anh ở đất liền ngoài việc dành cho gia đình, hầu hết là ở bên tôi. Những tháng đầu, anh mang chuyện của biển cả, chuyện những ngày bão, chuyện về những hôm biển cuồng phong hay những đêm phải khảo sát thâu đêm về kể cho tôi nghe, tôi thấy tương lai lắp lánh trong mắt anh.
Chúng tôi cũng vì tình yêu đó mà ra sức học tập, nỗ lực hết mình những năm tháng trên ghế giảng đường. (ảnh minh họa)
Tôi yêu cả công việc anh làm, yêu cả cách anh ôm tôi thật chật để bù vào những ngày thiếu vắng.... Cứ như thế thời gian trôi. Tôi tốt nghiệp cử nhân văn chương với tấm bằng loại khá và vào làm biên tập viên cho một công ty truyền thông internet. Đó cũng là ngày anh dẫn tôi về ra mắt gia đình sau 4 năm yêu nhau.
Đêm trước khi đi cùng anh về Đồng Nai ra mắt mẹ anh, tôi đã không ngủ được. Tôi vẽ cho mình con đường chúng tôi đi thật đẹp, thật êm đềm - một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, một tương lai đủ ăn đủ mặc, thi thoảng cùng nhau đi du lịch, mỗi tuần vợ chồng chạy xe máy từ Vũng Tàu về Đồng Nai thăm mẹ anh, những ngày Tết sẽ cùng nhau về thăm ba mẹ tôi, rồi chúng tôi sẽ có những đứa con thật xinh, chúng sẽ quấn quít bên ba mẹ và yêu quý cả họ nội ngoại... Nhưng tất cả đều nhanh chóng vỡ oà...
Khác với suy nghĩ của tôi, mẹ anh là một người lạnh lùng và thích sự hào nhoáng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà đã dành cho tôi đôi mắt thờ ơ, nghi kỵ, nụ cười nửa miệng lạnh nhạt và không hề hỏi han gì về tôi - người mà con trai bà yêu thương. Bà không chào đón tôi bước vào ngôi nhà đó. Anh bối rối trước thái độ của mẹ thì ít mà ngại ngùng trước sự hụt hẫng của tôi thì nhiều. Áp lực của tôi về gia đình anh từ ngày đó cũng tăng lên .
Lần một, lần hai, và nhiều lần sau đó, hễ tôi về cùng anh thì trong nhà bao giờ cũng có không khí ngột ngạt đến tức thở. Sự ghẻ lạnh đó của bà lan sang cả những người bên họ nội nhà anh, tôi trở thành một cái gai mà họ đều muốn nhổ đi.
Ngược lại với mẹ anh, cha mẹ tôi chào đón anh với tình yêu của những người thiếu con trai. Cha mẹ tôi vui mừng khôn xiết khi thấy tôi tìm được người tốt và cứ thế ông bà hối thúc chuyện cưới xin. Cha mẹ tôi đâu biết, nỗi đắng ngắt trong lòng tôi không cách nào xóa bỏ được.
Dùng dằng mãi, biết không thể thay đổi thái độ của mẹ đối với tôi, anh quyết định về thưa chuyện với bà. Câu trả lời tôi cũng đã dễ dàng đoán được là "không!". Bà còn nói với theo khi anh ra cửa, nếu anh không bỏ tôi cưới người khác, thì anh đừng về nhà nữa!
Chuyện không giải quyết được, tôi và anh cứ thế kéo dài tình trạng cưới không được bỏ không xong, vì mỗi lần tôi buồn khổ đòi chia tay, anh lại ỉ ôi bảo tôi hãy kiên nhẫn.... Cứ thế bẵng đi 6 năm. Cách đây 2 năm, mẹ tôi không thể chờ được ngày tôi xuất giá mà rời xa cha con tôi do căn bệnh xuất huyết dạ dày. Tôi cứ thế mà sống, mà đi làm, sau nhiều lần thay đổi công ty, tôi giờ là một người chai lỳ, chỉ biết lao vào công việc mà không còn hy vọng gì vào mái ấm nhỏ tôi từng vẽ ra...
Gần tới ngày cưới anh nhắn tin chia tay (ảnh minh họa)
Rồi một ngày trước Tết anh từ biển về ghé qua, nét mặt rạng rỡ như đứa trẻ được quà, ôm tôi vào lòng và thì thầm "tháng 3 tới mình cưới nhau nhé em!". Anh bảo mẹ đã đồng ý, giờ đến phiên 2 đứa lo liệu đám cưới cho mình.
Tương lai tươi đẹp lại ào về với chúng tôi. Anh phải đi đi về về giữa biển và đất liền nên hầu như chuyện cưới xin tôi tự liệu mọi thứ. Bạn bè giúp đỡ nhiều, tôi cũng xong đâu vào đó, áo dài cưới cũng đã may, thiệp ba tôi ở quê cũng đã viết xong gần một nửa, bè bạn cũng đã được báo tin, có những người bạn thân từ hồi đại học cũng không ngại xa xôi, đặt sẵn vé máy bay chờ đến ngày ra chia vui với tôi...Mọi thứ ngỡ đã xong, nào ngờ...
Anh nhắn cho tôi một cái tin để kết thúc mọi chuyện đã rồi, rằng, đám cưới sẽ không diễn ra như đã nói, rằng mẹ anh bệnh nặng và bà yêu cầu hủy hôn lễ, chờ đến khi có thể khỏe để tham dự, rồi anh xin lỗi! Anh không dám đến gặp tôi. Tim tôi cũng không còn nguyên vẹn để có thể bình thường nếu gặp anh. Vì đến cuối cùng, anh đau khổ khi phải chọn gia đình bỏ rơi tôi, đến cuối cùng tôi đau khổ vì thấy anh phải chọn lựa. Tôi gọi về cho cha, báo rằng con không thể cưới nữa. Cha tôi im lặng, chỉ lắng nghe tôi mà không gặng hỏi, tôi biết cha đau đớn hơn cả tôi. Một mình tôi ôm mối hận bản thân mình, ôm hết tất cả sự oán trách của các dì cậu với hàng tá câu hỏi tại sao tôi lại hủy hôn? Tại sao lại bỏ người đàn ông tốt như anh, tại sao và tại sao?
Tình yêu 10 năm của chúng tôi, cuộc hôn nhân tôi trong đợi 10 năm để nhận được kết thúc bằng một cái tin nhắn không đầu không cuối, chỉ một câu xin lỗi!
Đã được mười ngày rồi, tôi đón nhận hung tin của đời mình như thế đó. Tôi không oán trách cuộc đời, không oán trách anh, không thù hằn mẹ anh, tôi chỉ muốn được đi đâu đó thật xa để có thể lấy lại cuộc đời 10 năm tuổi thanh xuân của mình. Tôi còn có thể yêu lần nữa không? Còn có thể mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ thêm lần nào nữa không?
Theo Eva
Cuộc chia tay hạnh phúc Nhìn Mai rạng ngời hạnh phúc bên chú rể và những người trong gia đình anh ta, Quang thấy đau nhói ở ngực. Nhìn Mai trong tà áo cưới lộng lẫy, rạng ngời hạnh phúc, trong lòng Quang muôn vàn cảm xúc đan xen, buồn vui, nuối tiếc, thương yêu, tủi hờn, day dứt. Anh nhận ra, mình vẫn còn yêu cô vợ...