5h sáng, chồng tập thể dục trên… giường nhà hàng xóm
Nghĩ mẹ con chị Lan dậy sớm, chị Ngọc định ngó vào nói đùa vài câu chào buổi sáng, thì chết điếng khi nhận ra đôi giày của chồng mình đang đặt phía trong cửa. Chị nóng lòng đẩy cửa thật nhanh và bước vào thì há hốc miệng…
Gia đình chị Ngọc phải trải qua cảnh ở nhà đi thuê và tích cóp bao nhiêu năm mới mua trả góp được một căn hộ chung cư ở ngoại ô thành phố. Nên khi chuyển đến, tất cả các thành viên đều cảm thấy rất hồ hởi, phấn khởi.
Nhất là chị Ngọc, đã dành thời gian đi sang từng nhà hàng xóm một để chào hỏi, làm quen. Và chị ấn tượng nhất là nhà của chị Lan, một bà mẹ đơn thân sống cùng cô con gái lên 10.
Cùng chung phận đàn bà, cộng với một chút thương cảm cho cảnh sống cô đơn của hai mẹ con nhà chị Lan, nên chị Ngọc vẫn thường sang chơi, trò chuyện. Chị Ngọc thi thoảng còn rủ chị Lan góp gạo thổi cơm chung một vài bữa trong tuần, để bữa cơm nhà chị Lan bớt buồn vắng hơn. Có thực phẩm hay chút quà gì từ các bà ở quê gửi ra, chị Ngọc cũng chia cho mẹ con chị Lan một ít. Lâu dần thì trở nên thân thiết.
Vì không có em gái, nên chị Ngọc coi chị Lan như em ruột của mình, tâm sự hết chuyện trên trời dưới biển. Đôi khi thấy buồn cười quá, anh Nam, chồng chị Ngọc còn đùa: “Em với cái Lan như kiểu chị em thất lạc bao năm mới tìm thấy nhau ấy nhỉ?”.
Hồi đầu, anh Nam còn giữ khoảng cách với chị Lan. Nhưng từ khi chị Ngọc coi chị Lan như em gái, thì anh Nam cũng coi nhà chị Lan như là gia đình nhà người thân của mình. Thi thoảng nhà hàng xóm có cái bếp ga, tủ lạnh hỏng, anh đều sẵn sàng sửa giúp hoặc gọi điện cho thợ đến sửa và trông coi hộ. Nhà chị Lan nhờ thế mà cũng được nhờ.
Chị Lan thường khen chị Ngọc tốt số khi lấy được một người chồng hiền lành, đảm đang và chất phác. Rồi lại tủi phận nhìn lại mình, khi có một quá khứ lầm lỡ, từng bị một gã Sở Khanh lừa dối, dẫn đến việc phải bất đắc dĩ làm mẹ đơn thân cô quạnh bao nhiêu năm trời.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Nhưng dạo gần đây, chị Ngọc để ý thấy chị Lan dường như thường có việc nhờ vả anh Nam hơn. Đôi khi thấy chị Lan đứng trước cửa, mặc chiếc váy ngủ hoặc bộ đồ ở nhà mỏng tanh sang gọi chồng mình, chị Ngọc cũng thấy chột dạ. Chị linh tính điều chẳng lành nên đêm về hắng giọng bảo chồng: “Anh cẩn thận nhá! Dạo này em thấy anh với cái Lan có vẻ hơi thân thiết rồi đấy!”. Thì anh Nam phẩy tay, cười trừ: “Gớm, em cứ khéo lo xa. Em phải tin tưởng chồng mình chứ!”. Nghe vậy, chị Ngọc cũng an tâm.
Rồi anh Nam nhờ vợ xoa bóp một chút vì độ này thường hay bị đau lưng, và rủ vợ cùng đi tập thể dục vào sáng sớm. Nhưng rủ vậy thôi, chứ chị Ngọc bận con cái với cả một mớ những nghĩa vụ phải lo thì nào lấy đâu ra thời gian mà chạy bộ cùng chồng được nữa. Nên anh Nam đành đi một mình.
Cứ đều đặn 5h sáng anh bắt đầu xỏ chân vào đôi giày thể thao, thì đến 6h sáng đã có mặt ở nhà, thức vợ dậy chuẩn bị bữa sáng. Sau khoảng vài ba tuần chăm chỉ, thấy chồng mình trông khỏe khoắn, vui vẻ hơn, chị Ngọc cũng hài lòng.
Cho đến một buổi sáng, khoảng hơn 5 giờ rưỡi thì cô con gái bốn tuổi bỗng dưng tè dầm, làm ướt hết cả chăn ga. Chị Ngọc thức giấc, lặng lẽ thay quần cho con, ru con ngủ tiếp, rồi khi nằm xuống mà không ngủ được nữa, chị quyết định rời luôn khỏi giường.
Chị đi ra mở cửa, rồi bước ra ngoài một chút thì thấy cửa nhà hàng xóm đang khép hờ. Chị trách Lan ẩu đoảng quá khi hai mẹ con đi ngủ mà không khóa cửa nẻo cẩn thận, nên định sang khép lại hộ hàng xóm. Nhưng lại gần mới nghe thấy tiếng chị Lan cười khúc khích bên trong.
Nghĩ mẹ con chị Lan dậy sớm, chị Ngọc định ngó vào nói đùa vài câu chào buổi sáng, thì chết điếng khi nhận ra đôi giày của chồng mình đang đặt phía trong cửa. Chị nóng lòng đẩy cửa thật nhanh và bước vào thì há hốc miệng khi thấy chị Lan đang mặc lại áo cho chồng mình. Chị chỉ kịp hét lên một tiếng: “Á!” rồi chạy lại xô hai con người dối trá sang hai phía.
Chị Ngọc lao vào cấu xé người mà chị vẫn gọi là chồng, rồi lại quay sang khóc lóc, đay nghiến người hàng xóm là chị em kết nghĩa. Cứ một câu hỏi: “Tại sao? Tại sao?”, chị gào đến kiệt sức trước hai con người dối trá, mà chẳng ai trả lời cho chị. Chỉ khi chị quỵ chân xuống sàn, anh Nam mới dám chạy lại đỡ chị dậy.
Chị Ngọc trừng mắt nhìn chồng, dùng hết sức lực để hỏi một câu cuối cùng: “Bao lâu rồi? Hai người đã cùng nhau tập thể dục trên chiếc giường này bao lâu rồi? Dối gian tôi bao nhiêu lâu rồi? Trời ơi!”, và khóc ngất khi cô em kết nghĩa của mình rón rén trả lời: “Mới gần hai tuần thôi chị!”.
Theo Doisongphapluat
Dấu son tố cáo sự thật ghê tởm những lần đi thể dục của chồng
Mấy ngày nay, tôi sống mà như người đã chết, cứ nghĩ đến những gì mà người chồng đầu ấp tay gối gần chục năm gây ra cho mình, là tôi lại thấy đau lòng vô tận.
Vết son tố chồng ngoại tình (Ảnh minh họa)
Chúng tôi kết hôn trên cơ sở tình yêu tự nguyện, yêu nhau 3 năm, đủ hiểu nhau mới tiến tới hôn nhân. Cưới nhau 8 năm, có với nhau 2 mặt con, có nếp có tẻ, công việc của 2 vợ chồng đều thuận lợi, nói chung chúng tôi có đủ các yếu tố để nhiều người ngưỡng mộ.
Chồng tôi hiền lành, yêu vợ, thương con. Anh rất ít khi nhậu nhẹt rượu bia, cờ bạc, anh chỉ có sở thích duy nhất là đi chạy thể dục vào sáng sớm hoặc chơi đá bóng trong sân nhà với con trai lớn mỗi chiều đi làm về.
Tất nhiên là tôi tin yêu thuyệt đối vào chồng, hơn nữa, những sở thích của anh hoàn toàn có lợi cho sức khỏe, tôi luôn ủng hộ anh. Nhiều khi tôi cũng muốn sáng dậy sớm đi chạy bộ với anh nhưng vì con nhỏ, hơn nữa còn phải lo bữa sáng cho cả nhà nên lại thôi.
Hôm đó là chủ nhật, vợ chồng tôi được nghỉ ở nhà, theo thói quen thường lệ, sáng chồng tôi vẫn dậy từ sớm để đi chạy bộ trong công viên gần nhà. Gần 7h sáng, anh đi chạy về. tôi bảo anh đi tắm qua cho mát mẻ rồi ra ăn sáng. Trước khi vào phòng tắm, chồng còn thơm trộm lên má tôi, khi tôi đang lúi húi dọn bàn ăn. Tôi hạnh phúc lắm, lấy nhau bao năm rồi mà anh vẫn giữ những cử chỉ lãng mạn như hồi mới cưới.
Ăn xong, chồng lên nhà chơi với con gái nhỏ, còn tôi đi gom quần áo bẩn mang đi giặt. Thấy cái áo ba lỗ sáng chồng mặc đi chạy nhét trong cửa tủ, tôi lôi ra. Bỗng nhiên đập vào mắt tôi là vết son môi màu hồng ngay trước ngực. Tim tôi đập mạnh, cảm giác như chân đứng không vững nữa. Tại sao áo anh lại có vết son này, anh đã làm gì, với ai?...Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu tôi.
Đúng lúc ấy, chồng tôi đi xuống, thấy cái áo tôi cầm trên tay, mặt anh biến sắc. Tôi nhìn anh, nước mắt trào ra không kiểm soát, không cất nổi lời nào. Chồng tôi quỳ thụp xuống chân tôi, ôm lấy vợ, anh cuống quýt: "Anh xin lỗi, là do cô ấy cố tình tấn công anh, đây là lần đầu tiên...". Chồng nói nhiều, còn tai tôi ù đặc, trời đất quay cuồng rồi tối sầm lại.
Khi tôi tỉnh dậy, chồng tôi ngồi bên cạnh. Lúc đấy, tôi chỉ biết mình như người mất hồn, thẫn thờ và hoảng loạn. Anh nói, đấy là người phụ nữ đơn thân ở khu tập thể bên kia, anh gặp cô ta trong những lần đi chạy bộ. Anh chỉ trò chuyện xã giao thôi, nhưng người phụ nữ này cố tình tiếp cận anh. Hôm nay, là do lúc chạy, cô ta vấp ngã, anh đỡ cô ta dậy, rồi cô ta tự ôm chầm lấy anh. Anh thề là anh chưa làm điều gì có lỗi với tôi. Vết son đấy chắc chắn do người phụ nữ này cố tình để lại.
Tôi không biết chồng nói đúng hay sai, tôi cũng không tin nổi chẳng nhẽ mọi việc mới chỉ có thế thôi. Chỉ biết rằng từ hôm đấy, tôi sống vật vờ như sắp chết đến nơi, cứ nhìn thấy chồng là tôi lại nghĩ đến sự phản bội ấy. Tôi tự dày vò mình, rồi lại tự làm mình đau khổ. Tôi không biết mình sẽ phải vực dậy như thế nào sau cú sốc tinh thần quá lớn này?
Theo Phunutoday
Làm gì để vượt qua sự quyến rũ của "phở"? Tôi liếc sang nhà hàng xóm, đúng là cô "ngực tấn công, mông phòng thủ" cũng đang lắc mông, uốn người ở một góc sân phía bên trong. Nhìn thấy tôi, cô hàng xóm cũng nở nụ cười đáp lại khiến tôi chới với. Tôi phi vội vào nhà gọi vợ... Vợ chồng tôi sau khi cưới được bố mẹ hai bên tặng...