5 năm rồi, không được ăn Tết nhà mẹ đẻ
Mỗi năm, gần dịp Tết, chị lại đứng trầm ngâm trước cửa nhà rồi nhìn về phía xa xăm.
Đó là nhà chị, ở chỗ nào chị cũng không rõ vì đã quá xa, quá lâu chị không về nhà thăm mẹ, thăm cha. Chỉ là những cuộc điện thoại đường dài hỏi thăm sức khỏe của gia đình rồi lại nghẹn ngào cúp máy, còn đầy tiếc nuối.
Đã 5 năm như thế, chưa năm nào chị nguôi nỗi nhớ về cha, về mẹ. Chị lấy chồng xa, quá xa nhà, ởhai đầu tổ quốc. Ngày chị yêu anh, bố mẹ đã ngăn cấm, không phải vì họ không muốn cho chị lấy anh, họ không chê anh ở điểm gì cả. Chỉ là, họ không muốn mất con gái. Nhưng chị lại kiên quyết, chị cứ trách bố mẹ ngăn cấm tình yêu của chị. Ngày đó, chị ích kỉ chỉ nghĩ đến anh, nào nghĩ đến gia đình, người thân của mình.
Chị nào biết, trong đám cưới, mẹ chị đã khóc ngất khi con gái lấy chồng. Rồi em chị, cháu chị, những người thân xung quanh đều khóc, vì họ biết, chị lấy chồng là xa ngàn dặm, và cũng không biết bao giờ mới về nhà được. Nhưng chị nào đâu có hiểu.
Cái Tết đầu tiên, chị ăn Tết ở nhà chồng, gọi điện về nhà. Bố mẹ chị người cười, người khóc, con cháu sum vầy, gia đình vui vẻ bên nhau, tiếng trẻ con í ới gọi chị, chị ngồi khóc. Chị nhớ nhà, nhớ bố mẹ và anh chị em biết bao, bây giờ chị mới hiểu. Chị hiểu nỗi khổ tâm của bố mẹ, hiểu được nỗi nhớ nhung đứa con gái của họ. Nuôi con gái mất con là thế.
Video đang HOT
Đã 5 năm nay chị vẫn thế. Vẫn khóc mỗi khi Tết đến xuân về. Và lại một năm nữa sắp đến. Giờ chị đã có con lớn. (ảnh minh họa)
Chị lấy chồng xa, có chồng, có con, có gia đình chồng. Chồng chị cũng thương yêu chị. Thế nhưng, mỗi lần cãi vã, chị tủi thân, lại nghĩ về nhà mình. Nếu như lấy chồng gần, chị có thể chạy về bên mẹ, ỉ ôi, than thở và khóc lóc với mẹ mỗi khi giận chồng. Nhưng giờ, chị biết nương tựa vào ai. Bố mẹ chồng cũng bình thường, nếu như chị không nương tựa họ thì còn biết trông cậy vào đâu nữa. Nên chị đã coi họ như người thân ruột thịt, là người trong nhà. Chỉ là, chị vẫn nhớ bố mẹ mình quay quắt.
Đã 5 năm nay chị vẫn thế. Vẫn khóc mỗi khi Tết đến xuân về. Và lại một năm nữa sắp đến. Giờ chị đã có con lớn. Cháu đã biết gọi ông bà, nhưng chưa một lần được gặp mặt. Chị lại nghĩ về một cái Tết mà chị mong mỏi bên gia đình. Lấy chồng xa, ở hai đầu tổ quốc, về nhà không phải là chuyện dễ. Chị không hối hận vì lấy anh, nhưng nỗi nhớ mẹ cha cứ làm chị quay quắt trong lòng. Liệu năm nay thế nào, chị có về ăn Tết cùng bố mẹ được không?
Chị gọi điện về cho mẹ, nghe mẹ nói: “Năm nay con gắng về ăn Tết!”, nước mắt chị trào ra. Chị vội cúp máy, nhấc xe đi làm, chị cố gắng kiếm thêm việc, làm thêm tiền để nhất định, chị sẽ về quê ăn Tết cùng mẹ…
Theo VNE
Kiếm đâu ra 40 triệu tiêu Tết đây?
Nói 40 triệu thì nghe có vẻ to tát, nhưng đúng là, giờ từng ấy tiền chưa chắc đã đủ chi tiêu một cái Tết, chứ đừng nói là những chuyện linh tinh xung quanh nữa.
Năm nay nghe nói công ty tôi doanh thu thấp nên có thể nhân viên còn được thưởng thấp hơn cả năm ngoái. Là đàn ông, tôi cực kì lo lắng vì không gánh vác được trách nhiệm của người làm chồng, làm con trai trưởng trong gia đình. Nghĩ đến chuyện, cả năm mới có một cái Tết mà không được lương, thưởng khoảng mấy chục triệu thì chắc, tôi không dám vác mặt về quê.
Là con trai trưởng, lấy vợ và lên thành phố lập nghiệp, tôi đã phải lo cho gia đình nhiều chuyện. Dù không ở nhà nhưng hàng tháng, tôi phải cho bố mẹ vài triệu để tiêu pha. Bố mẹ đã già cả, bây giờ con cái đi làm, có tiền lương lại không chăm sóc được bố mẹ thì làm sao đáng mặt làm con, lại là con trưởng thì trách nhiệm còn đau đầu hơn.
Tết nhất đến nơi rồi, năm nào cũng như năm nào, nỗi lo chồng chất nỗi lo. Tôi bắt đầu sợ nếu như không có tiền về quê ăn Tết thì không biết làm thế nào. Nghe phong thanh, các chị em đồng nghiệp trong công ty kháo nhau, năm nay có thể chỉ được thưởng vài triệu là nhiều, có người còn triệu bạc hoặc là vài trăm, có khi còn không có thưởng. Vì thưởng cũng phụ thuộc vào doanh thu của công ty, công ty không thu được thì nhân viên cũng phải chấp nhận 'chung cảnh ngộ' với công ty mà thôi. Nghe vậy, tôi hoảng quá. Nếu mà đúng là thưởng ít như vậy thì năm nay tôi tiêu đời rồi.
Tôi mới tính sơ sơ cũng đã tầm 3 chục triệu. Ví như, cho bố mẹ hai bên nội ngoại, mỗi gia đình tầm 7-8 triệu, cũng là gần chục triệu một nhà rồi. (ảnh minh họa)
Tôi phải có đủ hoặc là tầm tầm 40 triệu thì mới tiêu đủ cái Tết. Tết này, vợ tôi có được thưởng thì cũng chỉ đủ mua sắm đồ đạc cho gia đình. Bây giờ Tết có như ngày xưa đâu, có phải cân thịt lợn, cái bánh chưng là xong đâu. Bây giờ lắm thủ tục. Nào là tiền cho bố mẹ tiêu Tết, tiêu pha linh tinh, nào là tiền mừng tuổi, nào là tiền quà cáp, trăm thứ... Có vài triệu trong người thì thà không ăn Tết còn hơn.
Tôi mới tính sơ sơ cũng đã tầm 3 chục triệu. Ví như, cho bố mẹ hai bên nội ngoại, mỗi gia đình tầm 7-8 triệu, cũng là gần chục triệu một nhà rồi. Nếu không cho từng ấy thì mất mặt lắm vì cả năm mới có một cái Tết, bố mẹ cũng phải sắm sửa. Không cho thì cũng phải mua đồ cho các cụ, không thì mua cây đào, cây quất thêm vào, làm quà cho bố mẹ, hay chai rượu ngoại cho bố, để bố uống, thưởng thức Tết cũng là điều nên làm mà. Mà hai bên thì phải như nhau, không thể thiên vị bên này, bên kia được.
Còn chưa nói tới khoản tiền quà cáp cho họ hàng. Năm nào là con trưởng trong nhà tôi chả phải đi chúc Tết này kia. Đến nhà cô dì chú bác, họ hàng gần xa, lại anh em trong dòng họ. Thế là cũng phải mất đến gần chục triệu tiền mua quà cáp nữa chứ chẳng chơi. Cái đó là bao gồm cả tiền mừng tuổi. Mừng tuổi thì vô biên, từ người già đến trẻ con, đều phải có tiền mừng. Mà bây giờ thì ai mừng ít, chí ít ra cũng phải mừng 5 chục nghìn, còn không thì 100 nghìn cho các cụ già, chứ các cụ mà mừng tiền chục thì mừng làm gì, còn sống được bao lâu nữa. Với lại, mang tiếng lập nghiệp ở thủ đô, về nhà tèm nhèm thì người ta lại dị nghị, lời ra tiếng vào, các cụ ở quê hay vậy. Nên đã làm thì phải làm cho tới, cho hay.
Tính ra, đúng là phải tầm 4 chục triệu thì hai vợ chồng mới chia nhau mà chu toàn với gia đình đôi bên được. (ảnh minh họa)
Còn các cháu nhà mình nữa, cũng phải mừng tuổi cho ra tấm, ra miếng, cũng phải mất vài triệu chứ chẳng chơi. Thế nên, thiết nghĩ, chỉ riêng tiền cho bố mẹ, tiền mừng tuổi, tiền quà cáp cũng đã vài chục triệu như vậy thì thử hỏi, còn đồng nào nữa không? Đó là chưa kể tới chuyện tiền nong đi nhậu nhẹt, ăn uống bên ngoài, hay tiền vui xuân với bạn bè, thi thoảng còn mừng tuổi cho con cái bạn bè nữa.
Tính ra, đúng là phải tầm 4 chục triệu thì hai vợ chồng mới chia nhau mà chu toàn với gia đình đôi bên được. Nhưng trước tình cảnh này, kiếm đâu ra từng ấy tiền đây? Chẳng lẽ lại đi vay thì ngại lắm, cuối năm đi vay, đầu năm đi trả hay là chưa trả được cũng mệt người. Lại còn chuyện ai cho vay mới là quan trọng. Bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan. Chi tiêu ít đi thì được nhưng mà quá khó, thế nào người ta cũng nói vợ chồng ki bo, ki kẹt, năm mới về được lần chơi với họ hàng mà không có quà cáp cho ra hồn. Thật ra có ai hiểu, cái áp lực lên thành phố lập nghiệp là như thế nào, có giống như chuyện người ta vẫn nói đâu. Có phải cứ sống ở thủ đô thì sang trọng nhiều tiền đâu. Các gia đình như chúng tôi, đi thuê nhà thuê cửa thì thúc thực, lương vài đồng bạc cũng chỉ đủ trả tiền nhà và sinh hoạt phí, chứ còn giàu có thì không biết có gặp thời gặp vận gì không. Nhưng có ai nào hiểu, hoặc là các cụ không biết nên cứ nghĩ con cái không chu đáo. Nhưng mà chu đáo như cái Tết sắp tới này mà tôi tính thì đúng là, vợ chồng có mà sau Tết chỉ ăn cháo với mì tôm thôi!
Theo VNE
Tết đến, đừng sợ mẹ chồng Chỉ có dịp Tết này thôi, tại sao bạn không thể hiện hết khả năng của mình, hãy cho bố mẹ chồng biết mình là cô con dâu tốt? Chào các chị em, đọc trên nhiều diễn đàn, tôi thấy có quá nhiều chị em than phiền và lo lắng vô cùng về chuyện phải về nhà chồng ăn Tết. Có chị còn...